Đứa nhỏ không bị ném lên cây, mà lại bị ném thẳng vào lòng hắn.
Lạc Thức Vi thờ ơ phủi bàn tay đỏ ửng, không hề để tâm đến cổ tay mảnh khảnh gần như gãy lìa. Cậu nhếch môi cười, giọng ho khan khe khẽ, trong tiếng nói đầy sự giễu cợt lạnh lùng:
“Đã muốn đóng vai kẻ ngã lăn ra ăn vạ thì chí ít cũng nên chuẩn bị sẵn cái dáng vẻ coi tiền như cỏ rác đi, phụ thân à.”
Dứt lời, cậu chẳng buồn liếc đến đứa trẻ bị quan ngự sử ôm trong lòng, cứ thế kéo bước chân lơ đãng, mơ màng như mộng du trở về phòng ngủ của mình, bỏ lại phía sau một mảnh hỗn loạn.
“Lão gia! Lão gia, hài tử không sao chứ?”
“Không sao, không ném trúng,” quan ngự sử sắc mặt âm trầm, thấp giọng đáp, “Chỉ không ngờ nó lại cố chấp đến thế.”
Nam hài xoa cái cổ đỏ ửng, giọng khàn khàn, nhưng lại mang theo sự điềm tĩnh và sắc sảo không hợp tuổi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT