Mang theo món nợ khổng lồ này, Ôn Vũ đi làm cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Cô đi mà chân run lẩy bẩy, đã một tuần trôi qua rồi, nhưng cô cảm thấy đầu gối mình chẳng hề đỡ hơn chút nào, ngược lại còn đau hơn. Nhưng đi bệnh viện thì lại tốn tiền. Ôn Vũ cuộn ống quần lên trong phòng nghỉ, bôi chút thuốc, phát hiện vết thương vẫn đang rỉ dịch, sưng đỏ cả mảng, cả đầu gối đều sưng lên.
Tô Lật đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy đã nhíu mày:
“Cho em hai ngày nghỉ đến bệnh viện khám đi, em cứ kéo dài thế này không phải cách, bôi thuốc mà chẳng thấy đỡ gì cả.”
Ôn Vũ vừa gánh món nợ 16 vạn, mỗi tháng ngoài chi phí ăn ở, còn phải gửi tiền điều dưỡng cho Hà Vãn Thu, làm gì dám xin nghỉ chứ.
“Nhìn thì có vẻ nghiêm trọng vậy thôi, chứ không sao đâu.”
Cô băng lại bằng gạc, thả ống quần xuống.
Khi bước ra quầy lễ tân, cô nghe thấy hai đồng nghiệp đang sắp xếp lại kệ tạp chí bên cạnh. Ở đó có bày một số tạp chí giải trí, thời trang được cập nhật định kỳ hàng tháng, còn có cả một vài ấn phẩm tài chính.
Vu Văn Tuyết ôm một quyển tạp chí trong tay, nói:
“Kỳ này lại là Tống Thanh Thứ à, tôi thật muốn sưu tầm đấy.”
Một nữ đồng nghiệp khác, Mạnh Thiến Thiến, cũng gật đầu phụ họa:
“Nhưng mà nhiếp ảnh lần này chụp bình thường quá, không lột tả hết vẻ điển trai của anh Tống. Chỉnh sửa ảnh cũng chẳng đẹp.”
“Nghe nói anh Tống 28 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái. Trước đây còn có một tiểu thư nhà giàu làm trong ngân hàng đăng weibo nói muốn theo đuổi anh ấy, lén đi phỏng vấn làm thư ký riêng, bị anh ấy phát hiện liền sa thải ngay.”
Thời đại internet mà, Tống Thanh Thứ chẳng qua là tham dự vài hội nghị thương mại, lên bìa mấy tạp chí, mà trên mạng đã thu hút hàng triệu lượt yêu thích. Trong video, anh mặc sơ mi trắng, ngũ quan sắc nét lạnh lùng, dáng người cao ráo, nói tiếng Anh lưu loát, một tay chống lên bàn đàm phán với một nhà đàm phán nổi tiếng người Anh, ứng đối trôi chảy, không sơ hở chút nào, thế là nổi như cồn trên mạng.
Thu hút cả một đám fan nữ nhỏ tuổi mê mẩn.
Ôn Vũ thì từng gặp qua rồi.
Cô đi qua, lấy quyển tạp chí trong tay Mạnh Thiến Thiến, nhìn người đàn ông trên bìa. Phải nói là, đúng là…có hơi đẹp trai…
Tất nhiên, Ôn Vũ sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.
Cô từng chứng kiến bộ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của tên tư bản này. Cô nhếch mép:
“28 tuổi rồi mà bên cạnh không có phụ nữ, mấy cô còn tin à? Cái gì mà lạnh lùng cấm dục, hoặc là gay, hoặc là bất lực, chỉ lừa mấy cô gái nhỏ ngây thơ thôi.”
Vu Văn Tuyết và Mạnh Thiến Thiến nhìn Ôn Vũ, người đồng nghiệp mới, cô còn trẻ, chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Cả hai vốn định nói gì đó thì bỗng ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng cô.
Vu Văn Tuyết phản ứng nhanh, khẽ chọc vào tay áo của Ôn Vũ.
“Video mạng toàn là filter, chỉnh sửa kỹ lắm, filter giờ mà mở lên thì bà cụ 70 cũng hóa thiếu nữ. Ảnh được photoshop thế này, ngoài đời chưa biết chừng là một ông chú hói đầu, bụng bia, mặt đầy sẹo mụn, bóng dầu dơ dính.”
Vu Văn Tuyết và Mạnh Thiến Thiến đồng loạt hít một hơi lạnh.
Ôn Vũ cảm thấy có gì đó không ổn. Trong không khí thoảng qua mùi nước hoa nam nhàn nhạt, như hương trầm, cô khựng lại một chút.
Trong đầu thoáng nghĩ: Không thể nào chứ…
Một ánh nhìn lạnh lẽo như xuyên qua lưng cô, khiến sống lưng Ôn Vũ cứng đờ.
Cô siết chặt quyển tạp chí trong tay, gương mặt tuấn tú của Tống Thanh Thứ bị bóp méo dưới lòng bàn tay.
Phía sau vang lên giọng của Lâm tổng, một trong những lãnh đạo của Mạn Ninh:
“Tống tổng, ngài đến sao không báo trước một tiếng, để tôi còn ra đón tiếp.”
Trái tim treo lơ lửng của Ôn Vũ cuối cùng cũng rơi xuống đáy, chết chắc rồi.
Vu Văn Tuyết và Mạnh Thiến Thiến thì thì thầm:
“Trời ơi, ngoài đời còn đẹp trai hơn trên video nữa…”
“Muốn lén chụp một tấm quá”
Lâm tổng đích thân tiếp đón Tống Thanh Thứ, vây quanh anh bước vào thang máy. Lúc này, Ôn Vũ mới dám quay đầu nhìn thoáng qua phía đó, tạp chí trong tay bị cô bóp đến nhăn nhúm.
Đồng nghiệp xung quanh ríu rít bàn tán, mê mẩn trước nhan sắc.
Mạnh Thiến Thiến hơi lo lắng nhìn Ôn Vũ:
“Chị Ôn Vũ… chị không sao chứ?”
Tô Lật cũng liếc nhìn cô, cảm thấy rõ ràng tâm trạng của Ôn Vũ vừa rồi có gì đó rất lạ.
Ôn Vũ thở hắt ra một hơi thật sâu:
“Không sao cả.”
Cô ném quyển tạp chí đã bị vò nát vào thùng rác.
Mạnh Thiến Thiến nhặt lên, tay vuốt nhẹ lên gương mặt Tống Thanh Thứ trên bìa:
“Chị Ôn Vũ, nhìn chị có vẻ… không thích anh Tống này cho lắm.”
“Ghét một người thì cần lý do à?”
Từ giờ trở đi, cô chính là anti-fan của Tống Thanh Thứ!
Trần Giai Ninh trang điểm tinh tế bước ra từ phòng nghỉ, uốn éo eo thon đi tới chỗ Tô Lật, nhìn cô cười nói:
“Chị Tô, em nghe nói anh Tống bên SY đến rồi, ở phòng tổng thống 2026. Mấy ngày nay quản gia của phòng tổng, Hy Văn, xin nghỉ. Hay là để em thay vào nhé?”
Tô Lật suy nghĩ một chút, Trần Giai Ninh đã cầm điện thoại lên gọi cho cậu mình. Cuối cùng cũng nài nỉ được, cô ta như một con công kiêu ngạo, ngúng nguẩy cái eo như thể không phải đi làm quản gia, mà là sắp thành bà Tống, bước vào thang máy.
Thế nhưng chưa đầy năm phút sau, Trần Giai Ninh đã quay lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cùng lúc đó, Tô Lật nhận được một cuộc điện thoại từ Lâm tổng. Cô liếc nhìn Ôn Vũ đang sắp xếp lại kệ tạp chí. Tuy tất cả nhân viên đều mặc đồng phục giống nhau, kiểu tóc cũng theo tiêu chuẩn khách sạn, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra Ôn Vũ.
Tấm lưng mảnh khảnh, bờ vai gầy như cánh bướm, vòng eo nhỏ nhắn như nhành liễu. Dù mặc quần ống rộng vẫn có thể thấy đôi chân dài thẳng tắp.
“Ôn Vũ, vị khách ở 2026 yêu cầu đích danh em đến. Từ bây giờ, em là quản gia riêng cho phòng tổng thống, cho đến khi vị khách đó rời đi.”
Trần Giai Ninh dậm chân giận dữ:
“Tại sao chứ! Tại sao lại để Ôn Vũ đi!”
Ôn Vũ khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu.
Đây là công việc của cô, cô không thể vì muốn tránh mặt Tống Thanh Thứ mà bỏ cả cơm ăn.
Nhưng yêu cầu của công việc quản gia riêng lại là phải ngủ ở phòng bên cạnh…
Phòng tổng thống của Mạn Ninh rộng 390 mét vuông, cửa sổ kính sát đất ngắm cảnh, toàn bộ nội thất đều là hàng đặt riêng cao cấp. Điều duy nhất không hoàn hảo là phong cách trang trí hơi cũ, vì đây là công trình từ những năm đầu của Mạn Ninh. Một đêm giá 108 nghìn tệ.
*108 nghìn tệ ~ 367tr
Gõ cửa, quẹt thẻ, bước vào.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Tống Thanh Thứ đang tắm.
Ôn Vũ mím môi, bước đến đứng ngoài cửa kính mờ, khẽ ho nhẹ:
“Anh Tống, tôi là quản gia của phòng 2026, tên Ôn Vũ. Nếu anh cần gì, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Từ sau cánh cửa kính mờ vang lên giọng nam trầm ổn:
“Dọn hành lý, sắp xếp quần áo, sạc laptop.”
“Vâng.” Ôn Vũ gật đầu.
Trong lòng cô thì đang tung cả một combo đấm đá vào người đàn ông này rồi!
Cô cúi người mở hai vali đen. Vì đầu gối bị thương, cô không thể cúi lâu nên đành ngồi hẳn xuống thảm, lấy từng món đồ bên trong ra.
Cô sạc laptop, gấp quần áo, từng món được sắp xếp gọn gàng vào túi chống bụi, áo sơ mi, vest đều được treo vào tủ quần áo.
Sau lưng, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Lông mi Ôn Vũ khẽ run, rồi vang lên tiếng cửa mở. Hơi nước và hương sữa tắm ùa ra.
Khách sạn trang bị sữa tắm dòng Bvlgari Trà Đen cho phòng tổng thống.
Ôn Vũ cắn môi dưới, mùi hương ấy như vương lấy từng tế bào khứu giác.
Cô cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rơi xuống lưng mình.
Cô rất gầy, khi cúi xuống dọn hành lý, bờ vai như cánh bướm nổi rõ qua lớp áo đồng phục mỏng, cổ trắng ngần và dịu dàng khi cúi đầu.
Ôn Vũ tỏ ra như không có gì, sắp xếp xong thì đứng dậy, cúi đầu:
“Anh Tống, tôi đã làm theo yêu cầu, tất cả đã được dọn dẹp xong.”
Người đàn ông bước ra, Ôn Vũ liếc thấy vạt áo choàng tắm lướt qua trong tầm mắt.
Cô giữ bình tĩnh, cũng bước ra theo.
Tới phòng khách, Ôn Vũ rót một ly nước:
“Anh Tống, đây là trà đặc biệt của khách sạn, chỉ phục vụ cho những vị khách cao cấp nhất. Mời anh dùng thử.”
Ngón tay cô cầm tách sứ trắng, làn da trắng mịn như sứ.
Hai tay cô nâng đáy ly, dâng lên trước mặt.
Ánh mắt đen sâu và lạnh lẽo của người đàn ông lướt từ trán cô xuống từng đường nét khiến Ôn Vũ thấy hơi bất an. Nhưng cô cũng biết, người đàn ông này thuê phòng tổng thống của Mạn Ninh, khiến ngay cả Lâm tổng cũng phải cúi đầu tiếp đón. Một nhân viên như cô mà lộ sắc mặt thì chỉ có nước bị đuổi việc.
Người đàn ông này cũng thật là, ở Yến Thành thiếu gì khách sạn cao cấp, cứ phải đến Mạn Ninh làm gì chứ.
Tay Ôn Vũ cầm ly bắt đầu mỏi nhừ.
“Nếu anh Tống không uống, tôi xin phép để ly lên bàn trà.”
Vừa nói, cô vừa định đặt ly xuống thì bất ngờ, người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, siết mạnh.
“A—”
Ôn Vũ khẽ kêu lên, nước trà tràn ra khỏi ly, cũng may không nóng lắm, thấm vào áo choàng tắm lụa màu xám sẫm của anh.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Tống Thanh Thứ chăm chú nhìn biểu cảm hoảng loạn của cô, tay còn lại nắm lấy tay kia của cô, kéo mạnh vào trong vạt áo choàng.
Ánh mắt lạnh lùng hơi híp lại, môi mỏng cong lên nụ cười đầy ẩn ý:
“Quản gia Ôn, hay là thử xem, tôi có thật là bất lực hay không?”
Ôn Vũ không nhịn được nữa, má trắng bệch nay đỏ rực lên.
Cô cắn răng:
“Tống Thanh Thứ!!”
Người đàn ông khẽ cười:
“Gọi to chút."