Muốn đẩy anh ra, nhưng thân hình người đàn ông vững như núi, bàn tay siết lấy cổ tay cô như sắt nung, nóng rực và cứng rắn, như một chiếc lồng thép không thể thoát.

Cổ tay người phụ nữ rất nhỏ, đôi mắt hoa đào xếch lên ánh lên vẻ không dám tin, như thể không ngờ được người đàn ông trước mặt lại hành xử như vậy. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra.

Tống Thanh Thứ hầu như không cần dùng nhiều sức, dễ dàng khống chế cô.

Khi Ôn Vũ vùng vẫy, chén trà rơi xuống, đập lên thảm lông dê cao cấp, rồi lăn ra ngoài, lăn đến nền gỗ, phát ra những âm thanh thanh thuý kéo dài.

Tiếng động ấy vang đến mức ngoài phòng tổng thống, Tô Lật và Hà An cũng nghe thấy.

Và cả những tiếng hét sau đó:

“Tống Thanh Thứ, đồ khốn nạn! Có tí tiền là bắt đầu lên mặt à? Bà đây đúng xui tận mạng mới đụng trúng anh!”

“Không buông tay tôi sẽ chặt anh ra làm tám mảnh!”

“Buông ra! Tôi báo công an rồi đấy! Chủ tịch SY mà cũng làm mấy chuyện phóng túng tùy tiện thế này sao?”

“Sàm sỡ!!! Có người sàm sỡ tôi!!!”

Tô Lật sững sờ, theo phản xạ nhìn về phía Hà An. Thật ra cô cũng định vào can thiệp, dù không rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng kêu của Ôn Vũ thật sự quá lớn.

Cảm giác như bên trong đang xảy ra chuyện rất mãnh liệt vậy.

Dù vị Tống tổng kia trông đúng là tuấn tú, phong thái nhã nhặn, sạch sẽ như gió sớm không vướng bụi trần nhưng lỡ như nhân phẩm không ra gì, lại ức hiếp quản gia, thì khách sạn cũng tuyệt đối không thể dung túng.

Tô Lật trấn tĩnh lại, gật đầu:

"Trợ lý Hà, làm phiền anh…”

Hà An lau mồ hôi trán, thật ra ngay từ lúc Ôn Vũ hét lên câu “sàm sỡ”, anh đã định rút điện thoại ra gọi cho bộ phận quan hệ công chúng rồi.

Anh ho khan hai tiếng, nói nhỏ:

“Tống tổng anh ấy không phải loại người đó đâu. Quản lý Tô yên tâm.”

Tô Lật làm trong ngành khách sạn nhiều năm, con mắt nhìn người khá chuẩn. Vị Tống tổng kia đúng là không giống người có vấn đề về nhân phẩm. Nhưng, chuyện đời ai mà đoán được. Nhất là Ôn Vũ quá xinh đẹp.

Một đóa hoa hồng có gai, biết bao người muốn hái.

Ôn Vũ đã làm việc ở Mạn Ninh hai năm, không biết bao nhiêu đàn ông từng nhìn cô bằng ánh mắt trắng trợn, lồ lộ.

Cô là người của mình quản lý, nghĩ vậy, Tô Lật bạo gan định gõ cửa nhưng lại bị Hà An chặn lại:

“Quản lý Tô không nhận ra sao? Ngài Tống và cô Ôn là người quen cũ đấy.”

Bên trong phòng tổng thống.

Ôn Vũ đã bị anh ôm eo, hai chân tách ra, ngồi trên đùi người đàn ông.

Giữa mùa hè, dù ngăn cách bởi lớp vải mỏng cũng chỉ khoảng bốn lớp, hơi ấm cơ thể dễ dàng cảm nhận được. Mắt cô đỏ bừng, giận đến run rẩy, trong lòng mắng thầm tên nhóc nghèo rớt này không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cô cũng không dám động đậy.

Tư thế này quá mức ám muội… Ám muội đến mức gần như…

Ôn Vũ thậm chí cảm nhận được mạch máu đập rần rần của đối phương.

Còn Tống Thanh Thứ, giống như một con báo săn mồi điêu luyện, bình tĩnh, ung dung. Giọng anh trầm khàn, nhẹ nhàng vang lên:

“Quản gia Ôn, thử ra kết luận chưa?”

Tóc ngắn ướt nửa, rũ xuống trán, vài lọn che tầm mắt. Sau những sợi tóc ấy, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng, tinh xảo của cô gái trước mặt.

Môi đỏ hơi hé, hơi thở cô dồn dập. Áo sơ mi trắng phối cùng áo gile xám, trong lúc giằng co, một chiếc cúc trên áo gile bật ra.

Tống Thanh Thứ mím môi, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, rồi buông cổ tay cô ra.

Ôn Vũ vội vàng đứng dậy khỏi đùi người đàn ông.

Cô cúi đầu chỉnh lại quần áo, may là vẫn còn đầy đủ, cũng may là vì đầu gối bị thương, không thể mặc váy ôm sát, nên cô mặc chiếc quần ống rộng cùng màu với áo gile.

Cô trừng mắt nhìn Tống Thanh Thứ một cái.

Lúc cúi đầu, ánh mắt vô tình lướt qua vạt áo choàng tắm của anh, dưới lớp vải đen là bắp đùi rắn chắc, gân xanh nổi lên, mang theo luồng khí thế dồn nén, đầy bạo phát lúc nãy.

Tên nhóc nghèo rớt này, sức lực khỏe thật.

Cô không nói gì, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này. Cũng có phần chột dạ, dù sao thì chính mình mắng anh, lại bị anh nghe được.

Khi cô chỉnh xong áo quần, cúi đầu rời khỏi phòng tổng thống, liền thấy Tô Lật và thư ký của Tống Thanh Thứ, Hà An, đang đứng chờ bên ngoài.

Cả hai đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi ngờ và thăm dò.

Ôn Vũ bước ra, cảm giác nóng rực toàn thân.

Tô Lật nhanh chóng bước theo, hai người đi đến hành lang vắng người. Cô rút ra một điếu thuốc, đưa cho Ôn Vũ:

“Nói nghe coi, em quen cái vị Tống tổng kia à?”

Ôn Vũ cúi đầu, châm thuốc bằng lửa của Tô Lật.

Là thuốc lá vị bạc hà, làn khói trắng nhè nhẹ cuốn lên, phả ra từ đôi môi đỏ mọng.

Bên cạnh Ôn Vũ, hầu như không có bạn bè. Những người bạn trước kia, từ sau khi nhà họ Ôn ở Hoa Thành xảy ra chuyện, đều cắt đứt liên lạc.

Mấy năm nay, bất kể chuyện gì cô đều tự mình gánh vác.

Đám họ hàng thì tránh cô như tránh tà, sợ cô tới mượn tiền.

Cô ngậm điếu thuốc mảnh, khẽ nhìn Tô Lật, người phụ nữ này, là người duy nhất trong hai năm Ôn Vũ làm ở Mạn Ninh mà cô nói chuyện được đôi ba câu.

Nhưng Ôn Vũ không muốn dễ dàng gán ai đó làm bạn bè.

Cô không cần bạn.

Những người bạn từng có, sau khi nhà họ Ôn suy sụp, không một ai là thật lòng.

Về chuyện này, Ôn Vũ cực kỳ nhạy cảm.

Nhưng Tô Lật, thì tạm xem như là người quen biết có chút cảm tình.

Cô nhàn nhạt đáp:

“Anh ta đụng xe em.”

Tô Lật nhướn mày:

“Cố ý?”

Nhắc đến chuyện đó là Ôn Vũ lại thấy chán. Cô cảm giác hôm đó mình đúng là xui đến tận mạng, vất vả lắm mới dám đánh liều một lần. Cô biết việc mình làm là sai, là không đúng với lương tâm nhưng cô chỉ muốn cố vùng vẫy một lần cuối để cứu Hà Vãn Thu.

Không có gì quan trọng hơn chuyện Hà Vãn Thu còn sống.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện chiếc Maybach đó lại là của Tống Thanh Thứ.

“Bọn em trước kia đúng là có quen biết, nhưng chẳng có kết cục gì tốt đẹp.”

Lại rít một hơi thuốc, mùi bạc hà pha với vị khói thuốc đắng tan ra trong lồng ngực:

“Anh ta sẽ không thích em. Còn em bây giờ cũng chẳng còn tình cảm gì với anh ta nữa.”

Cô nói rất chắc chắn.

Không rõ là nói với Tô Lật, hay đang tự nói với chính mình.

Tô Lật nhìn cô, nhíu mày:

“Anh ta vừa tới đã đích danh gọi em làm quản gia tổng phòng, lúc em từ phòng anh ta bước ra thì mặt đỏ bừng như vậy trông chẳng giống kiểu không còn tình cảm chút nào."

"Đàn ông mà, miệng cứng thôi, chứ dễ dỗ lắm. Huống hồ bây giờ người ta là nhân vật có giá cỡ đó, nếu em còn có thể giữ liên lạc với anh ta, sau này sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Tô Lật biết chuyện mẹ Ôn Vũ thành người thực vật, cũng biết hoàn cảnh kinh tế của cô ấy rất khó khăn.

Ngay cả lúc được nghỉ ngơi, Ôn Vũ cũng không nghỉ, tranh thủ đi làm thêm.

Chỉ cần kiếm thêm được trăm bạc, cô cũng cắn răng cố gắng.

Sắp sinh nhật 27 tuổi rồi.

Ôn Vũ không còn là cô gái trẻ nữa, thanh xuân chẳng còn bao nhiêu năm.

Nếu như có thể bám dính vào người như Tống Thanh Thứ, một nhân vật máu mặt ở Yến Thành thì đó là điều biết bao phụ nữ ước cũng không được.

Ôn Vũ hít sâu một hơi thuốc, kìm trong lồng ngực, rồi cười khẽ, giọng khàn:

“Chị sẽ yêu con gái của kẻ thù giết ba mình sao?”

Tô Lật sững người.

Nụ cười trên mặt Ôn Vũ thật đẹp, đây là lần đầu tiên Tô Lật thấy trên gương mặt cô ấy có loại cảm xúc này, tự giễu, lạnh lùng, sắc bén, và cũng rất đỗi yếu đuối.

“Em không thích mơ mộng. Vì em từng được sinh ra trong một câu chuyện cổ tích, sống như công chúa suốt hai mươi năm. Những giấc mơ ngọt ngào mà người bình thường hay mơ, đều từng là cuộc sống thực tế của em. Nhưng mơ thì cũng đến lúc tỉnh.”

“Giờ em cũng chẳng thích mấy giấc mơ kiểu trai nghèo đổi đời rồi quay lại tìm bạn gái cũ. Giấc mơ duy nhất em muốn có, là mẹ em đột nhiên tỉnh lại, khỏe mạnh.”

“Chị Tô, chị nói chị hiểu đàn ông. Vậy chị có nhìn ra không? Một tên nhóc nghèo rớt sau khi phát đạt, quay về tìm lại cô người yêu tiểu thư nhà giàu từng đá mình, ở trên người cô ấy, nó sẽ tìm thấy cảm giác tồn tại mãnh liệt nhất. Chị thấy, có đúng không?”

Tô Lật khựng lại, “Cho nên em là người chia tay?”

Ôn Vũ im lặng vài giây.

Tô Lật định nói gì đó, muốn nói rằng có lẽ Ôn Vũ đang hiểu lầm, có lẽ cô có định kiến với Tống Thanh Thứ.

Nhưng khi nhớ đến câu kia: “Chị sẽ yêu con gái của kẻ thù giết ba mình sao?”

Tô Lật nghẹn lời. Cô không có tư cách để nói gì cả.

Cô không thể đứng trên lập trường của Ôn Vũ mà nói ra lời khuyên bảo nào.

Ánh mắt cô rơi xuống gương mặt xinh đẹp kia, bị làn sương mỏng xanh trắng phủ lấy, vừa tự giễu, vừa nhạy cảm.

Rồi dừng lại nơi bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Ôn Vũ, cổ tay trắng muốt in rõ một vòng vết đỏ, là do vị Tống tổng kia siết ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play