Phần đặc biệt Vegas x... EP 0
-Vegas-
[Trở lại]
“Cảm ơn." Âm thanh của giọng nói vang lên. Từ sau ngày tôi chở cậu ấy đi xe máy quanh trường đại học. Đó là cơ hội để tôi được gần cậu ấy và không ngờ cơ hội đó lại đến nhanh như vậy.
“Nếu hôm nào muốn có người lái xe, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Tôi mỉm cười với người trước mặt. Anh chàng Porsche này luôn đẹp trong mắt tôi. Cho dù là thân hình, ánh mắt hay thậm chí là tính cách cứng rắn và bướng bỉnh, kiên cường. Đó như một thử thách và tôi rất hài lòng.
"... Nếu thích thì mua mà đi.” Cậu ấy nói một cách không chút suy nghĩ. Cái mặt chảy ra, thậm chí là khó chịu. Nhưng trong mắt tôi, mỗi chuyển động đều khiến tôi gần như không thể rời mắt khỏi người trước mặt.
“Vậy nếu mua thì sẽ ngồi sau lưng tôi như thế này chứ?" Tôi nói, mỉm cười và tỏ vẻ tán tỉnh để nói rõ hơn mục đích tiếp cận cậu ấy. Khi có cơ hội ghi bàn thì phải nhanh chóng nắm lấy ạ.
"Đi được rồi. Cảm ơn rất nhiều.” Porsche vội vàng cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng tôi không thấy đó là một cách cư xử tồi. Có lẽ vì tôi quá hiểu cậu ấy. Trong đôi mắt bướng bỉnh của cậu ấy chất chứa nhiều lo lắng. Hình tượng tính cách bề ngoài có vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong dường như đang cố che giấu sự nhạy cảm. Tôi cảm nhận hết tất cả. Bởi vì khi nhìn thấy cậu ấy, giống như tôi đang soi chính mình trong gương. Nhưng nó khác ở chỗ...
Cậu ấy là một người đơn giản, không phức tạp. Nghĩ gì thì sẽ nói nấy.
Nhưng tôi thì không. Tôi che giấu suy nghĩ và tính cách của mình tốt hơn cậu ấy rất nhiều. Có lẽ bởi vì những điều chúng tôi trải qua là khác nhau...
Porsche Pachara đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn.
Tôi hài lòng nhìn vào màn hình điện thoại của mình sau khi nhấp vào 'thêm bạn bè' với Porsche trên Facebook và cậu ấy đã phản hồi, trước khi lên xe và nụ cười tươi từ từ biến mất khỏi khuôn mặt. Tôi dùng tay xoa bóp nhẹ nhàng vùng quai hàm và nhìn chằm chằm vào mặt mình qua gương bên trong xe. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt mình. Càng nhìn sâu, tôi càng thấy rõ nỗi sợ hãi của bản thân mình. Tôi thừa nhận rằng mình có những bản tính thể hiện khác nhau tùy thuộc vào hoàn cảnh và tâm trạng không được ổn định cho lắm. Những gì tôi bày tỏ với Porsche là khía cạnh thân thiện, bởi vì tôi muốn tiếp cận cậu ấy. Ngay từ đầu là vì Kinn đã khiến tôi muốn giành lấy tất cả. Nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi đang bắt đầu thực sự quan tâm đến Porsche...
Và nếu một ngày cậu ấy biết tôi thực sự như thế nào, liệu cậu ấy có chấp nhận nó không?
Và sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi biết tất cả những điều mà tôi đã thể hiện trước mặt cậu ấy thật ra nó chỉ là một ảo ảnh.
Tôi chỉnh lại kính chắn gió và nhấn nút khởi động để sẵn sàng lái xe về nhà. Nhưng ánh mắt lại nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang đậu ở một góc bên cạnh tòa nhà. Và điều đó khiến tôi mỉm cười trở lại.
"Mày cũng đầu tư đấy nhỉ? Một con chó theo tao là chưa đủ. Mà lại còn một mình đến đây nữa à?” Tôi nhấc điện thoại lên một lần nữa, trước khi đăng một dòng trạng thái để khiến trái tim thằng Kinn tan nát. Mày biết đấy, tốt nhất là mày nên giữ Porsche lâu hơn một chút. Woa... không vui chút nào ấy.
[Vegas Korawit
Có thể ở lại được không? Đừng bỏ tôi mà đi. Bạn biết tất cả trái tim lúc này tôi đã thuộc về bạn mất rồi :)]
Tôi đặt điện thoại xuống và trượt ngón tay để bật một bản nhạc trên đường đi trong khi lái xe. Tôi đã chọn danh sách bài hát yêu thích của mình là Dark Song, càng hòa mình vào âm nhạc và nghĩ đến gương mặt của thằng Kinn, tôi càng thấy mãn nguyện. Về phần thằng Kinn, nó càng khó chịu vì những điều mà tôi làm thì tôi càng cảm thấy hài lòng.
Thằng Kinn, cậu chủ thứ hai của gia đình đứng đầu. Một người hoàn hảo từ khuôn mặt, trình độ học vấn, đến địa vị xã hội. Loại hoàn hảo mà khó có ai có thể so sánh được. Nhưng không muốn tin rằng người như vậy sẽ mất kiểm soát vì những người bình thường như Porsche. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng mình sẽ trêu chọc nó như một trò đùa. Như mỗi lần lại ngủ với người mà nó quan tâm để nó chỉ có thể liên tục uống nước dưới khuỷu tay (ăn đồ thừa). Cảm thấy rất hài lòng. Nhưng khẩu vị của Kinn đã ngừng lại kể từ đó. Có thể nói một cách trung thực rằng đã kiên trì trong một thời gian dài. Có người này là có vẻ có ý nghĩa một chút. Nhưng từ việc phân tích, tôi nghĩ thằng Kinn không chỉ đùa giỡn và giải quyết nhu cầu như trước nữa. Có vẻ như thật sự đã thích rồi. Một người giống như Porsche, tôi biết chắc rằng thằng Kinn xử xong rồi. Nhưng tôi vẫn muốn có cậu ấy cho được.
Cậu ấy là một người có rất nhiều sức hấp dẫn về giới tính. Ngay cả khi phải tiếp tục ăn của Kinn, tôi cũng không còn nghiêm trọng quá nữa. Và nếu ngày đó thực sự đến, thằng Kinn có lẽ sẽ phát điên đến chết mất. Bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến không được giấu diếm chút nào như thế này. Và thậm chí bây giờ, trông nó có vẻ như cũng sắp chết rồi. Nhưng vậy cũng tốt như thế trò chơi sẽ vui hơn. Haha.
Thực ra tôi không chỉ ghét một mình thằng Kinn đâu. Mẹ nó ghét cả gia đình đó luôn. Bởi vì cái gì biết không ạ? Vì từ gia đình nhánh thứ đã luôn áp bức tôi. Cái từ 'nhánh thứ' 'nhánh thứ, cái gì cũng 'nhánh thứ. Nó đã ăn sâu vào đầu tôi từ khi còn nhỏ. Bất kể đi đâu làm gì, sẽ luôn bị nhìn theo kiểu 'nhánh thứ. Cả là về gia đình, việc học hoặc thậm chí là về công ty. Nhà tôi đúng là nhánh thứ của nhà nó theo như tên gọi. Nhưng lý do tôi ghét thằng Kinn hơn bất kỳ ai khác, kể cả thằng Tankhun là vì...
'Hãy nhìn vào tấm gương của Kinn. Cậu ấy đã học để trở nên tốt.'
'Kinn được sinh ra với sự hoàn hảo. Còn nhìn Vegas xem. Chẳng làm gì nên hồn.'
"Tại sao không được việc gì hết vậy? Con lại mắc sai lầm rồi. Thật ghen tị với gia đình đứng đầu khi có cậu Kinn.'
'Chỉ là một gia đình nhánh thứ, không cần phải quá giỏi đâu.
"Nếu Vegas có được một nửa Kinn thì tốt quá."
Ôi! Những lời được nghe từ bố, những người trong công ty hoặc thậm chí là giáo viên ở trường, tôi vẫn nhớ từng câu từng chữ. Họ luôn so sánh tôi với thằng Kinn. Sự xuất sắc của nó khiến tôi luôn phải phấn đấu, hoàn thiện chính mình để cân bằng với nó. Mặc dù có thể đạt được thành tựu ở một số lĩnh vực, nhưng khi vào công ty hoặc đến một sự kiện xã hội, người được theo dõi nhiều nhất vẫn là 'thằng Kinn'.
Và cũng vì thằng Kinn. Nó khiến tôi tự tạo áp lực cho bản thân và cả kỳ vọng của bố nữa. Kỳ vọng hết điều này đến điều kia. Quan trọng là phải vượt trội so với gia đình đứng đầu mà Kinn đang gánh vác.
Cái gì, cái gì cũng thằng Kinn. Nhưng dù sao thì thằng Tankhun trông ngớ ngẩn, thằng Kim thì không hề đáng tin cậy. Vậy nên đã nghĩ rằng sẽ dễ dàng loại bỏ các đối thủ cạnh tranh. Ở bất cứ đâu, thằng Kinn vẫn luôn là trụ cột trong gia đình đó. Nếu tôi hạ bệ được thằng Kinn, gia đình tôi sẽ có được mọi thứ như mong đợi. Và cũng hoàn thành ý nguyện của mẹ tôi trước khi chết là muốn thấy tôi đi lên và điều hành công việc kinh doanh của cả gia tộc.
Và câu chuyện của mẹ tôi là một lý do khác mà tôi luôn đặt trong lòng. Mẹ tôi từng là kế toán trưởng công ty của bố tôi rồi trở thành con dâu của gia đình nhánh thứ và vẫn làm việc trong công ty. Nhưng mẹ tôi đã tự sát sau khi bị cáo buộc tham nhũng doanh thu của công ty. Tuy nhiên khi đó tôi còn rất nhỏ, bố đã luôn trách móc gia đình đứng đầu đã vu oan khiến cho mẹ tôi phải kết liễu cuộc đời mình như vậy. Tôi nhất định phải đánh bại gia đình đứng đầu và lật đổ sức mạnh của họ để đền bù cho những gì tôi đã mất...
Làm tất cả mọi việc chỉ để đánh bại bọn họ cho bằng được.
“Cậu Vegas, cậu Ma Cao và ông chủ lại cãi nhau ạ.” Ngay khi vừa đỗ xe, thuộc hạ của tôi chạy đến với vẻ mặt hoảng hốt gọi tôi để báo cáo tình hình.
“Bố!!! Tại sao phải làm thế chứ?!" Tôi nửa đi, nửa chạy về phía tiếng hét thất thanh của em trai.
"Mày còn mặt mũi nào để nói chuyện nữa à?!!" Khi bước vào phòng khách, tôi thấy bố mình và Ma Cao đang đứng đối mặt với nhau một cách gay gắt.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tôi vội vã đi đến bên cạnh Ma Cao.
"Anhhhhh.... Hức..." Macao quay lại và ôm lấy tôi. Tôi cũng vội xoa lưng để an ủi.
"Ôi... tấm gương đến đây rồi, chính mày đã khiến nó làm theo những điều ngu ngốc ấy!!!" Giọng bố tiếp tục gầm gừ.
“Rồi nó là chuyện gì?!” Tôi hét lên bằng một giọng gay gắt vào mặt người trước mặt.
“Bây giờ tao đang rất hạnh phúc. Thằng Kinn biến thái muốn mang đàn ông về làm vợ. Thật đẹp mặt thẳng Korn. Rồi nhìn hai đứa con trai của tao xem, làm những việc xấu hổ không thua gì bọn chúng cả. Khi tụi mày làm điều gì đó, hãy học cách nghĩ đến sĩ diện của tao chứ!!” Bố mỉa mai nói. Tôi nghiến răng và nắm chặt tay. Tôi và bố không biết đến bao giờ mới có thể đồng quan điểm hay hòa hợp với nhau. Không thể nào! Hầu như ngày nào tôi cũng cãi nhau với bố. Bởi vì ông ấy không thể chấp nhận tính hướng của tôi. Ông ấy từ lâu đã biết rằng tôi thích đàn ông. Hôm đó, căn nhà gần như tan nát. Khi ra ngoài tham gia các sự kiện xã hội hay gặp mặt ông bà, hai người chúng tôi sẽ thể hiện rằng chúng tôi yêu thương nhau biết nhường nào. Nhưng nó chỉ là mặt ngoài. Sau khi mẹ chết, tôi và Macau giống như hai anh em mồ côi trên thế giới này vậy.
“Nếu bố thấy phiền về chuyện này thì nó vẫn vậy thôi! Rồi bố đã bao giờ nhớ đến khuôn mặt mẹ đã chết không?!! Không bao giờ! Có bao giờ nghĩ đến hai chúng con không!!" Tôi phẫn nộ nói. Giọng điệu và biểu cảm đều cho thấy tôi rất tức giận với những gì cha mình đã nói.
"Thằng Vegas!!! Vì mày làm gương khiến cho em trai mới như thế này đây. Nó đã bắt chước theo mày trong mọi việc!!"
“Anh à, đừng chấp tụi nhỏ mà.” Giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ trạc tuổi tôi vang lên ở sau lưng. Bước đến, nắm lấy cánh tay của bố đồng thời giả vờ trách móc. Và hình ảnh đó càng khiến tôi tức giận hơn.
"Mày không cần phải nhiều chuyện!!! Mày không phải mẹ tao!” Tôi chỉ vào người phụ nữ khiến ả ta lập tức tái mặt.
"Thằng Vegas!!! Mày càng ngày càng lớn gan hơn đấy nhỉ!” Bố định bước đến gần tôi, nhưng đã được cánh tay của người phụ nữ níu lại.
“Con bắt đầu tự hỏi liệu mẹ tự sát vì công ty hay vì bà ấy không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy bố có một đám nhân tình... nhưng con nghĩ đó là vì chuyện sau hơn. Bởi vì ngay cả khi còn là một đứa trẻ, con cũng không thể chịu đựng được những hành động như thế này..."
Bốp!!! Bố lao đến với một cái tát trời giáng vào mặt tôi, khiến cho khuôn mặt tôi lệch hẳn về phía sau.
“Bố làm gì vậy!! Bố làm cái quái gì vậy?!!" Macao bước đến, dùng hết sức đấy bố ra và hét lên. Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị đánh như thế này. Đã bị đánh không biết bao nhiêu lần. Hỏi nó có đau không. Nó đau đến nỗi hoàn toàn tê liệt luôn ạ.
“Bọn mày ngừng ngay những hành động đồi bại, dị tính đó trước đã. Rồi hãy đến chỉ mặt dạy bảo tao việc này!"
“Vậy thì chính bố hãy thực hiện đi. Để tụi con lấy đó mà làm gương? Cũng bởi vì điều này, vì những người phụ nữ ham tiền này, con và Macao mới chán ghét rồi quay sang đàn ông đấy!” Tôi cố gắng giữ thăng bằng và quay mặt về phía ông ấy một cách miễn cưỡng.
"Thằng Vegas!!” Bố lại đưa tay định tát vào mặt tôi, nhưng Ma Cao bước vào và kéo cánh tay tôi, lôi ra khỏi căn phòng này.
"Đủ rồi! Đi thôi, anh. Đi!!"
“Tụi mày nói giỏi lắm. Giỏi như vậy thì cút khỏi nhà của tao luôn đi!!! Tao muốn biết nếu tụi mày không có tao. Làm sao sẽ có mặt mũi mà sống đây?!!!" Giọng bố vẫn vang lên khắp nhà. Nhưng tôi và Macao không hề do dự bước lên cầu thang lên tầng hai và ngay lập tức đi vào phòng ngủ.
"Mẹ nó!" Macao giận dữ đá vào giá sách trong phòng. Còn tôi thì đưa tay lên ôm nhẹ vào má. Tôi thậm chí không cảm thấy đau đớn hay bất cứ điều gì. Thậm chí những lời nói đó không
còn khiến tôi cảm thấy đau lòng nữa. Từ khi mẹ vẫn còn sống, tôi đã thấy họ luôn tranh cãi về những người phụ nữ của bố. Nhưng sau khi mẹ mất, bố càng trở nên nghiêm trọng hơn trước, công khai mang phụ nữ vào nhà. Mỗi lần là một người khác nhau. Một số người chỉ đến một ngày rồi đi. Một số người ở lại lâu hơn một chút thì lại coi mình nắm giữ vai trò nào đó trong nhà, hành động như một bạo chúa ra lệnh cho cấp dưới của mình khiến cho cả nhà náo loạn. Những lần đó, tôi phải đuổi mấy người đó đi hoặc thậm chí đe dọa tính mạng của tụi đó. Vì vậy, tôi và bố đã xung đột với nhau từ rất lâu rồi. Không bao giờ ăn chung một bàn trong nhà. Không bao giờ chào hỏi tử tế, ngoại trừ vì công việc bên ngoài. Từ ngày còn mẹ, bố đã chỉ có công việc, không quan tâm gì đến con cái rồi. Bây giờ tình hình còn tồi tệ hơn, cứ như thể coi tôi như một con rối chỉ biết làm theo mệnh lệnh. Ông ấy coi mình là trung tâm của vũ trụ, mọi người trong nhà phải nghe và làm theo một mình anh.
Rồi ông ấy động chân động tay với tôi khi vô tình biết được tôi có sở thích như thế nào. Và điều đó khiến cho gia đình chúng tôi rạn nứt hơn bao giờ hết.
“Tóm lại, mày đã làm gì hả? Đến nỗi ông ấy tức giận đến mức đó.” Tôi ngồi xuống ghế sofa trong phòng Macao và cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, kìm nén mọi cơn tức giận, ghét bỏ, mệt mỏi và nhiều điều trong trái tim tôi sâu bên trong, để không ai có thể nhìn ra mặt yếu, ngay cả chính em trai của mình.
"Hôm nay, P'Top đến giao hàng trước nhà. Sau đó, em đã xin anh ấy đến đón vào ngày mai. Bố đã nghe thấy, liền xúc phạm P'Top. Em gần như muốn độn thổ luôn đấy, anh." Macao nói một cách gay gắt.
"P'Top... thằng bác sĩ là gia sư của mày ấy hả?” Tôi hỏi để chắc chắn. Một thời gian trước, tôi biết được rằng Ma Cao cũng thích đàn ông. Thực ra, nó có ý chí và quyết tâm cao độ muốn thi vào khoa Y, bởi vì nó đã gặp được một bác sĩ ở bệnh viện rất đẹp trai. Vì vậy, liền nhờ người đó dạy kèm cho kỳ thi. Đó, nghe xem, mày chỉ là một thằng nhóc mê trai mà thôi. Nhưng thật đáng buồn là cả gia tộc bây giờ dường như bị nguyền rủa. Hầu như không có nổi một người đàn ông thực thụ, ngoại trừ thằng Tankhun ạ. Điều này thì tôi cũng không chắc lắm.
“Là anh ấy đấy. P'Top, mối tình đầu của em đấy anh. Mẹ nó chứ! Làm thế nào mà bố có thể làm như vậy được hả!” Nghe thằng Macao nói thì dường như nó quan tâm đến cảm xúc của thằng cha Top nhiều hơn. Nhưng đó là sự thật. Chúng tôi bị bố mắng đến nỗi quen luôn rồi ạ.
“Không cần phải lo lắng về bố đâu. Còn P'Top gì gì đó của mày nữa. Cậu ấy có thích mày không?" Tôi cố gắng điều chỉnh độ mượt mà. Làm mọi thứ theo cách bình thường. Trong cuộc sống của mình lúc này, tôi quan tâm đến thằng Ma Cao nhất. Nó vẫn còn là một đứa trẻ và sau đó biết chuyện về bố, tôi sợ nó căng thẳng và rất lo lắng về cảm giác của nó. Làm sao tôi có thể nói rằng tôi giống với Porsche? Bởi vì ngoại trừ những điều khác, cậu ấy còn là một người anh. Một người anh trai cũng rất yêu quý em trai của mình. Đó là lý do tại sao tôi thực sự quan tâm đến cậu ấy.
“P'Top hẳn đã phải lòng vẻ dễ thương của em rồi!” Thằng Macao tự tin nói. Nhưng trong chốc lát, sắc mặt của nó lập tức cứng đờ. “Nhưng lúc đến đợi P'Top ở bệnh viện á! Anh có biết em đã gặp ai không!!" Vẻ mặt Macao bất mãn.
"Ai..."
“Thằng Khun ấy!! Thằng Tankhun, thẳng xấu xa đó. Nó cũng là bệnh nhân của P'Top!" Macao khịt mũi nói với giọng điệu châm chọc.
“Ơ! Cả cái gia tộc này, bị thương, bị bệnh hoặc chết thì đều đến bệnh viện đó. Lạ ở chỗ nào?"
“Không biết, nhưng không thích! Sẽ thế nào nếu nó nhìn thấy vẻ đẹp trai của P'Top rồi phải lòng! Làm thế nào đây anh?!"
"Mày nghĩ nhiều rồi! Thằng Tankhun thì phải lòng ai được? Không biết có lỗ hổng nào trong não mày hay không nữa.” Tôi nói với một tràng cười trong cổ họng. Không khí đã bớt căng thẳng trước áp lực vừa ập đến với cảm xúc của bố lúc trước.
“Không biết đâu!! P'Top phải là của một mình tao!! P'Top! Em yêu anh!!!!" Thằng Macao hét lên khi đưa tay về phía trước như thể một người tên Top đang đứng trước mặt mình. Trạng thái như một kẻ điên cuồng và đang trên đà phát điên.
“Tao điên mất! Thật muốn xem khuôn mặt của thằng cha P'Top đó!” Tôi chửi rủa một hồi lâu trước khi ra khỏi phòng của em trai, rồi quay trở lại phòng của chính mình. Tôi không cấm Ma Cao nếu nó định yêu một ai đó. Cuộc sống là của riêng nó và không bắt bẻ bất cứ điều gì khi mà nó thích đàn ông. Vì điều tôi nghĩ có thể đúng. Chúng tôi đã giải tỏa tâm trạng khi thấy bố đưa những người phụ nữ khác nhau về theo một cách riêng biệt. Sinh ra tâm lý, Ma Cao muốn tìm một nơi để trao gửi nỗi lòng. Hoặc muốn tìm một ai đó để lắng nghe những câu chuyện khác nhau mà nó gặp phải? Tôi không phải là người duy nhất bị áp lực hay bị so sánh với gia đình đứng đầu. Ma Cao cũng bị ảnh hưởng, nhưng không thường xuyên như tôi. Bởi vì bố tôi đặt nhiều kỳ vọng vào tôi với tư cách là con trai cả.
“Thưa cậu Vegas, đơn hàng không chính thức, ông chủ đã đã cho đưa tới rồi ạ.” Thuộc hạ của tôi cầm tập tài liệu đặt lên bàn. Những sản phẩm này là bất hợp pháp. Đơn hàng không chính thức có nghĩa là không liên kết với bất kỳ tập đoàn lớn nào, nhưng được bí mật buôn lậu bởi người của chúng tôi cố gắng tuồn ra một số thứ từ nhà kho lớn. Vũ khí tối tân đến từ trung tâm tham nhũng. Còn về ma túy thì bên bố tôi là người giải quyết mọi việc vì gia đình đứng đầu sẽ không can thiệp vào loại đồ bất hợp pháp này. Tất cả những gì tôi làm sẽ không quy vào tài sản chung hay quỹ trung tâm, mà trực tiếp là thu nhập của gia đình tôi.
“Lại nữa hả? Mày gọi và nói với thằng Big rằng sẽ có rất nhiều thứ để chuẩn bị đấy." Tôi là người xử lý toàn bộ mọi việc bố ra lệnh và tiêu hủy bằng chứng.
Tôi đi tới mở ban công của căn phòng với một chiếc bật lửa. Có lẽ tôi đã quá mệt mỏi với mọi áp lực. Nhưng những người như tôi được dạy rằng không được yếu đuối trước bất kỳ ai bởi vì sẽ giống như những kẻ thất bại. Mặc dù đôi khi tôi muốn khóc vì cách bố đối xử với tôi hoặc chỉ là ngồi một cách ngu ngốc, ăn, đi du lịch, rong chơi mỗi ngày. Nhưng bởi vì tiềm thức đã bị ăn sâu bởi tham vọng phải tốt hơn, phải vượt trội so với phía bên kia. Chính điều đó đã chiếm lấy tôi và tất cả những suy nghĩ của tôi đã bị kẹt cứng lại cho đến tận bây giờ.
Đôi khi tôi nghĩ rằng ai đó sẽ thực sự hiểu tôi là ai.
Bởi vì những điều trong lòng tôi quá phức tạp và quá nhiều...
“Nó vẫn chưa đi phải không?” Tôi nhìn xuống từ tầng hai. Nhìn chiếc sedan màu đen trong bóng tối đang đậu ở nơi khuất tầm nhìn phía bên kia ngôi nhà. Mặc dù trông có vẻ như một chiếc ô tô chỉ đang đậu trên vỉa hè không có gì đặc biệt. Nhưng tôi không phải là một kẻ ngốc khi không biết thằng Kinn đã ra lệnh cho người của nó tuân theo dõi cuộc sống của tôi gần đây như thế nào.
“Đúng ạ. Cậu Vegas không thể ra ngoại ô những ngày này. Hãy cẩn thận ạ, tôi nghĩ thằng Kinn chắc hẳn đang nghi ngờ điều gì đó.” Hừ! Có lẽ là ghen tị hơn bao giờ hết ấy chứ. Dạo này, giữa nó và Porsche có vẻ thù địch, nên đi theo dõi hành động của tôi, vì sợ tôi sẽ ghi điểm, dẫn xa nó chứ đâu. Bởi vì hôm nay khi đi ra ngoài ăn cơm, là nó xuất hiện liền, gần như là tức thời. Hành động nghiêm túc đấy hả? Như này thì càng vui rồi.
"Thằng Pete... nó giỏi cỡ nào?” Tôi hỏi thuộc hạ của mình trong khi cố gắng liếc mắt về phía chiếc xe.
“Giỏi ạ. Đó là đội trưởng đội vệ sĩ của thằng Tankhun. Trong thời gian này, thẳng Tankhun không bị bắt thường xuyên cũng chính nhờ nó đấy ạ." Thuộc hạ của tôi, người từng làm việc tại nhà thằng Kinn trước đây nói.
“Nó đã theo sau nhiều ngày nay... Như này cũng thật bất tiện.” Tôi nói khẽ, nhả làn khói bay ra khỏi miệng.
“Dạ. Cậu Vegas, cho người xử lý nó không ạ?"
“Đừng vội. Trò chơi chỉ mới bắt đầu.” Tôi châm điếu thuốc thứ hai và nghĩ xem sẽ để thằng Pete phải báo cáo điều gì với sếp nó ngày hôm nay đây. Tôi vẫn chưa muốn giải quyết nó ngay bây giờ vì tôi muốn chứng kiến cơn thịnh nộ của thằng Kinn trước. Và tôi và thằng Pete là người có quen biết. Khi đến nhà chính của gia tộc, chúng tôi thường gặp nhau. Giết hay làm thịt, tôi cũng sẽ cho nó một cơ hội để cầu xin sự tha mạng.
“Vâng. Cần tôi xuống tay, cậu cứ bảo bất cứ khi nào ạ.” Tôi bỏ tàn thuốc vào một cái xô bên ngoài ban công trước khi trượt đóng cánh cửa số mờ đục. Nhưng tôi vẫn nhìn chiếc xe đó không rời mắt.
“Nó... nó trở về rồi hả?" Tôi hỏi khi đóng cửa ban công. Xe nổ máy và lập tức phóng đi.
"Hmmm... Có lẽ là vẫn chưa ạ. Giờ này chắc nó ra Seven trước ngõ ạ. Cho đến khi thực sự về nhà, chắc phải gần 2 giờ sáng rồi ạ.” Cấp dưới của tôi nhìn đồng hồ và tính toán thời gian, kể về lịch trình cuộc sống của thằng Pete. Không phải chỉ người của thằng Kinn sẽ để mắt đến tôi. Về phía tôi, cũng có những người đang theo dõi hành vi của nó.
“Cậu Vegas định đi đâu ạ?” Tôi đi lấy chìa khóa xe và ví của mình, chuẩn bị đi ra ngoài, vì nghĩ ra một điều gì đó khá vui vẻ.
“Gần đây thôi.”
“Để tôi đi theo ạ."
“Không cần đâu.” Tôi rời khỏi phòng và đi thẳng đến xe của mình ngay lập tức. Đi trêu chọc con chó để làm cho nó hoạt động nhiều hơn. Dù có cắn xé bao nhiêu cũng sẽ buông tay. Phòng trường hợp cần giúp đỡ để có cái đi báo cáo với sếp nó, giống như một thông tin chắc chắn vậy.
7-Mười một
Tôi đậu xe ở phía trước rồi đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi trước ngõ. Ngay khi tôi bước vào cửa, khuôn mặt ảm đạm của thằng Pete hiện ra. Nó đang đứng đối diện với quầy thanh toán ngay trước mặt với ly cà phê, cả nước tăng lực và bận rộn mua kẹo cao su treo bên cạnh.
Tôi thấy nó mua đủ thứ, nhưng chỉ thiếu một cái nữa. Vì vậy, tôi đã đi đến và cầm nó lên vì nghĩ nó là một thứ cần thiết cho những người phải sống trong bóng tối và hành động lén lút. Lo sợ rằng trước khi thằng Kinn nhận được thông tin cho đến khi hài lòng, con chó của nó sẽ bị muỗi đốt chết trước mất. Nếu đúng như vậy thì vui hết nấc!
Pực! Thằng Pete đã giật mình ngay khi tiếng va chạm vang lên. Tôi đặt lọ kem chống muỗi trên cùng quầy với nó và đứng bên cạnh. Nó đứng im như thể bị đóng băng hầu hết mọi bộ phận trên cơ thể. Nó kinh ngạc nhìn về phía tôi và ánh mắt cũng kinh ngạc không kém gì.
“Tính chung ạ?” Nhân viên Seven hỏi. Tôi liếc nhìn cái giá nhỏ bên cạnh và thấy những chiếc hộp màu xếp thành hàng. Vì vậy, tôi chọn một chiếc hộp có kích thước của riêng mình và đặt nó cùng với đồ của thằng Pete.
“Tính chung.” Tôi nói, nở một nụ cười trên môi và không quay lại nhìn nó bây giờ để xem nó nhợt nhạt như thế nào hay có sốc gần chết không. Nó vẫn đứng cứng đơ không nói được câu nào. Tôi đưa tờ 1000 cho nhân viên của Seven, trước khi nheo mắt để nhìn Pete, người đã bắt đầu hành động sao cho đúng.
“Rất nhiều muỗi. Đừng quên thoa nó đấy..." Tôi di chuyển lọ kem chống muỗi lại gần thằng Pete, rồi bật cười trong lòng trước vẻ mặt đáng sợ và mồ hôi bắt đầu túa ra trên mặt nó.
"Quý khách có muốn lấy túi không ạ? Thêm 2 baht." Nhân viên của Seven hỏi.
"Mang túi không? Vậy lấy túi đó hay lấy túi này?” Tôi nhặt hộp bao cao su màu vàng nhám hiệu Mashu ở trước mặt nó và vẫy qua vẫy lại, trước khi cười nhẹ khuôn mặt tái nhợt của nó, với ánh mắt đầy sự cám dỗ. Vẻ mặt của nó dường như đang sắp xếp các từ trong não. “Chờ nhận tiền thừa đã. Đi đây.” Nói xong, tôi xách hộp bao cao su bước ra và phóng xe thẳng về nhà.
Tôi cười nhạo suốt cả quãng đường. Nghĩ chơi được tao với người như vậy hả? Mày phải suy nghĩ cẩn thận hơn đấy, thằng Kinn.
Đôi khi thật mệt mỏi khi phải chơi với những kẻ ngu ngốc...