Vegas đặc biệt x Pete EP 1

-Pete-

[Trở về]

Tao phải làm gì đây trời! Ôiiiiiiii!!! Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Cuộc sống giống như một khối bát diện tối tăm bồn chồn và làm gì cũng không đúng. Tình hình ở nhà đã đủ căng thẳng. Vậy mà tao còn ngốc nghếch, không cẩn thận, lại mắc sai lầm. Thực sự mày tồi tệ quá rồi đấy!!

"Mày đi qua đi lại tìm cái quái gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy?” Thằng Arm nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

"Tao căng thẳng!” Tôi nói, trong khi duỗi thẳng thắt lưng của mình. Đôi lông mày nhíu chặt vào nhau. Mạch máu vùng thái dương đập liên hồi. Và nó đã như thế này trong nhiều ngày.

Tôi sợ nếu cứ tiếp tục sống như thế này thì mạch máu não của tôi sẽ bị vỡ sớm mất.

“Căng thẳng về chuyện gì hả?" Thằng Pol bước tới đặt một đĩa cơm lên bàn và nhìn tôi với ánh mắt sững sờ.

“Thằng Arm!” Tôi kéo ghế và ngồi cạnh thằng Arm, người đang nhướng mày thắc mắc. “Mày đi theo cậu Vegas thay tao được không?” Tôi nói với một giọng nghiêm túc.

“Tại sao? Có chuyện gì với mày vậy hả? Tao thấy mày như thế này đã hai ngày rồi.” Thằng Arm đặt tách cà phê xuống, ngồi khoanh tay, ngây ngô quay lại nhìn tôi.

"Ôiiiiiiii!!!" Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cho đến khi hai người họ nhìn vào hành vi khó hiểu của tôi với đầy vẻ phân vân.

Bụp! Tôi đập bàn rất to khiến tụi nó giật mình. Trước khi tôi nghiêng người về phía tụi nó và hạ giọng xuống sao cho không quá lớn để những người xung quanh có thể nghe thấy.

“Tao phải làm gì đây! Cậu Vegas dường như đã biết rằng tao đang bí mật theo dõi cuộc sống của cậu ấy rồi.” Chính bởi vì điều này khiến tôi đã đau đầu suy nghĩ trong vài ngày. Hôm trước, tôi theo dõi cuộc sống của cậu ấy như thường lệ và làm tất cả những việc bình thường. Khi thấy cậu ấy đã về nhà xong xuôi rồi, tôi liền ra ngoài và tìm thứ gì đó đập vào miệng để có thể tiếp tục mở mắt. Nhưng mẹ ơi! Bất ngờ xảy ra một cú sốc, cậu Vegas, người mà tôi nghĩ lúc đó nên đi tắm rồi ngủ lại ở ngay cạnh tôi, nói chuyện bâng quơ vài câu, hơn nữa còn mua kem chống muỗi cho nữa. Làm như đã biết rằng tôi phải chịu khổ với việc đi theo để nhìn chằm chằm cậu ấy cả ngày lẫn đêm vậy đấy. Mẹ ôi! Nhưng thực tế có rất nhiều muỗi xung quanh nhà thật.

“Hả! Mày định đi làm ở đâu hả?" Thằng Pol hỏi, vẻ mặt choáng váng.

“Mày đã nói với cậu Kinn chưa?" Thằng Arm nói.

“Tao không dám!" Thành thật mà nói, tôi thậm chí không dám nhìn mặt cậu Kinn lúc này. Cậu ấy đang khó chịu, tâm trạng lên xuống lúc tốt lúc xấu. Tất cả chỉ vì vợ cậu ấy thôi. Không thể tin được một người như thằng Porsche lại có thể khiến cho cậu Kinn bị ảnh hưởng nhiều đến vậy. Không khí trong nhà u ám đến mức bạn phải giơ tay vái Phật, chuẩn bị tinh thần trước khi bước vào nhà. Rồi còn phải xem tử vi hàng ngày nữa ạ. Nên bước chân nào ra khỏi phòng, ngày hôm nay thì tốt. Người không may bước nhầm chân, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo gấp đôi. Tức là phải đón nhận tâm trạng của cả cậu Tankhun lẫn cậu Kinn, bị xoay như con quay bởi cả một nhà cùng lúc vậy.

“Mày nên nói đi nhé. Nếu cậu Kinn phát hiện ra, chắc chắn sẽ chửi chết mày đấy." Thằng Arm nói.

“Là mày thì mày có dám không? Mấy ngày nay, chỉ cần thở sai một hơi thôi là đã bị soi mói rồi.” Đúng là như vậy đấy ạ. Mặc dù cậu Kinn sẽ không có những hành động giận dữ như cậu Tankhun, nhưng bị đôi mắt ranh mãnh nhìn chằm chằm vào thì vẫn có thể khiến cột sống của bạn ngứa ran.

“Dù là vậy thì vẫn phải nói. Nếu cậu Vegas đã phát hiện ra có nghĩa là cậu ấy sẽ cẩn thận hơn. Phải nhanh nhẹn lên chứ. Mày sẽ không để lại bằng chứng gì đâu, phải không!"

Thằng Pol nói gì cũng có lý. Tôi phải theo dõi cậu Vegas vì cậu Kinn nghi ngờ cậu ấy có liên quan đến việc mất tích các tài liệu quan trọng và vụ tham nhũng xảy ra trong công ty gia đình của cậu Vegas. Cậu Kinn nói rằng trực giác của Cậu ấy mách bảo rằng Cậu Vegas có thể đứng sau nhiều chuyện không hay. Vì vốn dĩ hai gia đình đã không hợp tính nhau. Và biết có những việc mờ ám đằng sau, nhưng cậu ấy không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào. Và sau đó mọi chuyện bắt đầu khó khăn hơn mỗi ngày. Có lẽ là vì quyền lực của thế hệ các ông bố đã bắt đầu chuyển sang thế hệ những người con. Nó giống như một vết nứt của sự thay đổi. Cả Cậu Vegas và Cậu Kinn đều phải tự hành động để nắm quyền về tay mình. Gần đây có những chuyện lạ xảy ra trong nhà. Thực ra, những chuyện đó đều liên quan đến chuyện của cậu Vegas và cậu Tankhun. Nhưng có thể làm được gì? Đành phải để cậu ấy đi ạ. Chấp nhận cả nhà cùng chịu khổ! Đành để số phận dẫn dắt cuộc đời cậu ấy thôi.

“Cuối cùng thì tao cũng phải nói thôi. Nhưng muốn đợi cậu Kinn có tâm trạng bình tĩnh hơn một chút."

“Tao hiểu. Chỉ có một người sẽ giúp mày không bị chửi chết thôi. Đảm bảo sẽ biến việc lớn thành chuyện nhỏ ngay lập tức." Thằng Pol vừa nói vừa búng ngón tay với đầy vẻ suy tư.

"Thằng Porsche ấy hả?” Tôi nói một cách mệt mỏi. Thằng Pol, thằng Arm đồng loạt gật đầu. Tao nhớ từ những ngày đầu tiên đúng là chỉ có thằng Porsche mới có thể giúp được nhưng trước khi có thể giúp gì đó cho tao, vui lòng trả lời điện thoại của tao đi đã. “Vậy, tao chuẩn bị đợi mắng chửi cho rồi.” Tôi nói một cách nóng nảy. Tên khốn đó cứng đầu bỏ mẹ. Không biết cụ thể chuyện tình cảm của nó thế nào, chỉ biết rằng chắc chắn đang xảy ra tranh cãi với nhau. Tôi đã cảnh báo nó về việc tán tỉnh của cậu Kinn, nếu đoán không sai thì có lẽ là chuyện đó. Nhưng ai có thể ngờ rằng Cậu Kinn... Mẹ nó chứ! Cũng lún sâu vào. Đã có lúc thế giới cả hai người toàn là màu hồng. Bây giờ nó hoàn toàn tối đen giống như ai đó đã tắt đèn trong toàn bộ ngôi nhà vậy đấy.

“Thôi, nếu không làm được gì thì cúi đầu nhận lấy nghiệp chướng đi vậy. Hãy cẩn thận hơn. Cậu Kinn ra lệnh cho tao theo dõi thằng Big. Không dám trái lệnh trong thời gian này đâu." Thằng Arm giết chết giấc mơ của tôi. Vì vậy, tôi quay sang thằng Pol, người ngay lập tức lắc đầu.

"Tao đang tham gia trò chơi với cậu chủ. Nếu tao không chơi cùng, cậu ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ mất."

"Ôiiiiii!!! Tao căng thẳng chết mất!” Tôi tựa vào lưng ghế trong tâm trạng tuyệt vọng. Cuối cùng, tôi phải làm mọi thứ như cũ và cẩn thận hơn. Tôi nhìn xuống đồng hồ, đã chỉ bảy giờ. Đã đến lúc tôi phải ra khỏi nhà và rình chờ cậu Vegas ở đầu ngõ như mọi ngày. Đi thôi!! Tao đành cúi đầu xuống và trả nghiệp tiếp thôi.

Tôi lái chiếc sedan ra khỏi nhà và tôi đổi xe hàng ngày đề phòng sẽ bị chú ý. Đó chính là sự giàu có của gia đình đứng đầu, nơi mà hầu như mọi nhãn hiệu xe hơi từ rẻ đến đắt tiền tôi đều có thể lựa chọn màu sắc, mẫu mã. Có thể lấy và sử dụng bất kỳ xe nào, nhưng đó chỉ là đặc quyền của các vệ sĩ đứng đầu.

Tôi đậu xe trước hẻm nhà Cậu Vegas, ngay sau đó có một chiếc xe quen thuộc chạy ra ngay lập tức, tôi lùi ra xa một khoảng rồi tiếp tục chạy theo. Thói quen ở cậu Vegas ngày nào cũng sẽ như vậy. Địa điểm trước khi đến trường đại học là tiệm cà phê Starbucks. Một số ngày sẽ ghé vào một nhà hàng thức ăn nhanh. Dường như chưa bao giờ ăn sáng ở nhà, luôn tìm đồ ở bên ngoài.

Tôi tập trung đi theo cố gắng giữ cho bóng dáng cao lớn đó luôn trong tầm mắt. Tôi mặc một bộ quần áo bình thường của chính mình để có thể thuận tiện khi đi vào bất cứ nơi nào. Thực ra, đây chính bí quyết mà thằng Porsche đã dạy tôi. Nếu không muốn nổi bật và thu hút con mồi của mình thường xuyên, thì hãy ngừng mặc bộ đồ vệ sĩ đó để không phải trở thành mục tiêu. Nghĩ lại thì đúng thật. Thằng điên nào sẽ mặc một bộ đồ vệ sĩ trong cuộc sống hàng ngày cơ chứ?

Tôi ghi chú vào số tay. Cậu Kinn đã nói rằng hãy theo dõi từng bước cho dù không có làm gì đi chăng nữa, xem xét hành vi của Cậu Vegas, liệu có bất kỳ điều gì đáng ngờ hay không. Trên thực tế, đã theo sau được một tuần rồi. Nếu không biết trước là một người tàn độc, thích đâm lén sau lưng, thì trông cậu ấy giống một người bình thường vô cùng. Ngoài ra còn có một tinh thần lạc quan về thế giới, nhìn thông minh, nhân cách tốt, khuôn mặt đẹp trai, nói năng lịch sự. Không khác với gia đình chính là mấy. Có Cậu Kinn là đủ để khoe khoang bộ mặt của cả gia đình. Nhưng người con cả lại là một kẻ điên, rất điên.

Cậu Vegas đã mua sắm và thanh toán xong. Tôi đang đứng ở phía bên kia cửa hàng, định ra khỏi đây và đi theo.

“Ối! Xin lỗi.” Tôi đứng dậy mà không nhìn. Một nhân viên cầm ly cà phê đi đến trước mặt tôi.

"Ice Hojicha Tea Latte đây ạ.” Người phục vụ đưa ly cho tôi.

“Tôi không có gọi.” Tôi lập tức từ chối.

“Ồ... Có người kêu mang cho ạ.”

"Ai vậy?"

“Tôi không biết. Xin phép ạ.” Không kịp để cho tôi hỏi thêm câu hỏi câu nào, cô nhân viên đặt ly cà phê vào tay tôi rồi bước đi. Chết tiệt!!! Hay là Cậu Vegas! Lại chọc tao nữa rồi!! Điên thật... Đã ngồi trốn tận trong góc luôn rồi. Làm sao vẫn nhìn thấy được vậy? Nghĩ nhiều quá! Không phải đâu! Có lẽ là người phụ nữ ở bàn kia hoặc bàn đó. Cô ấy có thể bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai của tôi nên đã mua cho. Vì vậy, tôi nhìn chăm chú vào người phụ nữ ngồi đối diện tôi. Và khi cô ấy nhìn lên, tôi liền nở một nụ cười thật tươi như một lời cảm ơn. Nhưng tôi phải ngừng cười khi cô ấy cau mày nhìn tôi một cách kỳ lạ.

“Có lẽ không phải. Hay có thể là người phụ nữ ở bàn kia chăng? Mẹ nó!” Tôi xé giấy gói ống hút, cắm vào ly trước khi hút vơi đi gần một nửa. Đột nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên, lẽ ra tôi phải làm gì đó nhiều hơn là đứng đây uống cà phê, nhìn những người phụ nữ trong quán, trông như chẳng hề để ý đến tôi. Khốn Pete! Mày lại ngu nữa rồi!! Tôi ngay lập tức vác chân chó chạy theo Cậu Vegas mà không hề suy nghĩ. Ôi! Làm thế nào tao có thể quên rằng mình phải đi theo Cậu Vegas?

"Ặcc!! Khốn Pete!!! Thằng ngu này!” Tôi lắc đầu dữ dội và tự nguyền rủa mình trong đau khổ. Xe của Cậu Vegas đã biến mất rồi! Ôiiiiiii!!!! Nếu bình thường như mọi ngày, địa điểm tiếp theo sẽ là trường đại học. Nhưng trên đường đi, cậu ấy có thể sẽ dừng lại hoặc không, hoặc sẽ có những hành động mờ ám từ sau khi mà tôi không đi theo thì phải làm sao đây!! Tôi vội băng qua đường bên kia và lao về phía xe của mình càng nhanh càng tốt. Có thể sẽ kịp theo dõi cậu Vegas cũng nên.

Nhưng vì vội vàng như vậy, nên tôi đã không kịp nhìn chiếc xe đang chạy về phía công viên phía trước.

"Chết tiệtttttt!!"

Pặc! Tôi hét lên vì sốc khi eo mình được giữ bởi một cánh tay của ai đó đã cứu tôi khỏi bị một chiếc xe đang chạy quá tốc độ đâm vào, trong khi không hề chú ý cứ đi về phía trước mà không nhìn trái nhìn phải cẩn thận.

“Qua đường thì phải nhìn xe chứ.” Một giọng nói trầm ấm phía sau cất lên. Tôi, đang được ôm ngang lưng vội vàng gỡ tay ra, lập tức quay lại nhìn người đã cứu mình.

“Bỏ mẹ rồi.” Tôi nghiến răng nói nhỏ.

“Đi đâu mà vội vậy? Tưởng tìm chết cơ đấy.” Giờ phút này, tôi muốn chạy ra khỏi đây và hét to nhất có thể, trút hết nỗi uất ức trong lòng. Mẹ kiếp!! Nhưng bây giờ những gì tôi có thể làm chỉ là hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và hành động bình thường nhất có thể.

“Ôi, cậu vegas. Xin chào ạ. Thật là trùng hợp." Tôi giơ tay và cúi đầu chào người trước mặt với nụ cười rạng rỡ trên môi. Thề là không đùa giỡn tao chút nào đi. Đồ khốn!

"Hử...” Cậu Vegas nhìn tôi sững người trước khi mắt chiếu xuống bàn tay đang cầm tách cà phê của tôi sau đó một nụ cười khẽ nhếch trên khóe miệng.

"... C... Cậu Vegas làm gì ở đây vào sáng sớm vậy ạ?” Tôi hỏi để che đậy sự bối rối, trong khi mở to mắt và tỏ ra vô cùng ngạc nhiên vì tình cờ gặp cậu ấy ở đây. Nhưng Cậu Vegas đã không trả lời gì tôi, trên tay cầm một túi đựng bốn que thịt lợn nướng, trước khi bước đi, cúi xuống vỉa hè, lôi ra một xiên lợn nướng, cùng lúc đó hai con chó đang chạy tới vẫy đuôi với tốc độ ánh sáng. Cậu Vegas cho hai con chó ăn từng xiên thịt lợn một. Tay kia cũng luân phiên xoa đầu tụi nó. Tao phải làm thế nào tiếp theo đây? Chạy có ổn không? Nhưng nếu chạy thì đáng ngờ quá. Làm sao đâyyyyyyyy!

“Những chú chó này được thuần dưỡng tốt quá ạ. Có vẻ thích thịt lợn nướng." Mày đang nói về cái gì vậy trời!!! Ôiiiiii! Tao nghĩ rằng hiệu quả hoạt động của não bộ đã giảm sút vì gần đây ngủ rất ít.

“Không biết. Không phải là chó nên không biết nó nghĩ thế nào... nhưng nếu cậu nói rằng con chó thích thì có lẽ là đúng như vậy đấy.” Cậu Vegas nói mà không quay lại nhìn tôi. Tôi cười khan ngay lập tức. Mẹ! Chửi tao là chó phải không?

"Hehe. Vâng."

"Nhưng con chó tốt... nó trung thành. Chủ bảo làm cái gì là làm. Thật là ngây thơ. Không hề nghĩ cho bản thân mình. Sau đó để chủ nhân của nó giữ dây xích kéo nó xung quanh như thế này. Nhưng hãy cẩn thận... có khi sẽ bị kéo vào chỗ chết cũng nên.” Câu cuối cùng, Cậu Vegas nhìn tôi chằm chằm với nụ cười tinh quái trên môi. Tôi ngay lập tức nuốt nước bọt xuống cổ họng. Tôi không ngu ngốc và có thể diễn giải một cách dễ hiểu những gì Cậu Vegas đã nói trước đó. Tôi tin tưởng hơn gấp trăm nghìn lần rằng Cậu Vegas biết rằng tôi đang theo dõi cậu ấy từng bước trên đường đi.

“Vâng. Chuyện con chó thì phức tạp lắm ạ. Tôi nghĩ tôi nên xin phép đi trước thì tốt hơn ạ. Dù sao, chúc may mắn nhé, Cậu Vegas. Tạm biệt.” Tôi lại giơ tay bày tỏ lòng kính trọng với Cậu Vegas, trước khi quay đầu nhìn trái phải, băng qua đường bên kia với những sải chân thật dài để lên xe ngay lập tức.

"Khốn Pete!!! Khốn Pete. Mày đã làm gì vậy hả trời!!" Khi lên xe, tôi đập trán vào vô lăng hết lần này đến lần khác để tự gọi mình trách bản thân. Tôi cảm thấy mình quá thiểu năng. Chỉ một công việc đơn giản là đi theo dõi một người như thế này, tại sao lại phạm sai lầm và làm ra một mớ hỗn độn như vậy? Giống như chất lượng công việc càng ngày càng giảm sút, thật không thích hợp để trở thành vệ sĩ chính của con trai cả của gia tộc chính, mặc dù trước đó luôn luôn hoàn thành những nhiệm vụ cao cấp. Đồ khốn Pete. Tên khốn ngu ngốc!!!

Dù thế nào thì vấn đề, không chậm thì nhanh, tôi cũng phải nói với Cậu Kinn. Tôi có thể bị sa thải vì quá bất cần. Nghi ngờ sẽ phải quay trở lại phía nam để giúp bà nội cắt lốp xe như cũ mất. Tiềm năng bây giờ tao thấy bằng không. Nhưng trước khi nói với Cậu Kinn, hãy để tôi sử dụng sự trợ giúp lần cuối phòng trường hợp tình hình có vẻ nhẹ nhàng hơn?

Tôi quay số của thằng Porsche và cầu mong nó sẽ lại trả lời tôi một lần nữa. Chỉ cần một lần là tốt rồi. Nhưng dường như điều ước của tôi sẽ thành hiện thực, vừa rồi tôi luôn cầu khấn Đức nhà sư Kling của chùa Thing Khong. Thiêng thực sự. A di đà phật!

"Porsche!!! Nhận điện thoại của tao nhanh thế.” Tôi nói với vẻ nhiệt tình, khi đầu dây bên kia được trả lời.

[Có chuyện gì vậy mày?]

"Là mày..."

[Chờ đã! Nhưng trước khi mày định nói gì, nếu là về thẳng khốn đó thì không cần phải nói nếu không tao sẽ cúp máy ngay.] Thằng quần!! Vậy tao nên làm gì tiếp theo đây?

"Nhưng tao có một điều muốn cầu xin mày... sao mới tốt đây... Chuyện là, nếu tao định nói về cậu ấy, tao nên dùng gì để thay thế đây?" Ít ra cũng không có tên cậu Kinn kích thích tai thằng Porsche, chắc nó sẽ nghe lời tôi nhiều hơn chăng.

[Liên quan đến nó, tao sẽ cúp máy.]

“Chờ đã, chờ đã. Mày nghe tao nói đã. Là chuyện liên quan đến tao. Nghe tao một chút đi nha. Tao thực sự gặp rắc rối đấy." Thằng chết tiệt, nóng nảy bỏ mẹ!!

[Mẹ...]

“Tao bế tắc quá rồi mày. Giúp tao đi." Tôi giọng nhỏ nói, cầu xin sự thông cảm của nó càng nhiều càng tốt.

[Ờ, ờ. Nếu định nói về nó hãy thay thế bằng thằng chó chết tiệt. Vậy đi.]

“Vậy cũng được hả mày?!” Ôiiiiii! Tao đau đầu quá rồi. Một người là bạn, người kia là sếp.

[Vậy tao sẽ cúp máy.]

“Được rồi, được rồi.” Mẹ nó chứ!! Cậu Kinn, tôi xin lỗi nhé. “Màyyyyy... giúp nói chuyện với... ờ... thằng... thằng.” Chết tiệt!!! Nó giống như sự vô ơn vậy, tôi không biết nữa. Thực sự xin lỗi ạ. Tôi thực sự không hề có ý nào như vậy đâu. Chính vợ của Cậu Kinn đã yêu cầu tôi làm việc này. “Giúp nói chuyện với... thằng chó chết tiệt một chút được không? Để đổi người làm việc thay tao."

[Ô, mày tự đi nói với nó cũng được vậy. Làm như tao nói thì nó sẽ tin ấy.]

“Chắc chắn tin. Một trăm phần trăm luôn.”

[Hơ! Vậy tại sao mày không tự mình nói với nó?]

“Dạo này, tâm trạng n... nó không ổn định. Tao chắc chắn sẽ bị chửi hoặc bị sa thải. Thành thật mà nói, tao đã phạm sai lầm. Cậu Kinn. Ôi!!"

Túttttttt. Thằng quần Porsche!!!!! Mày nên cố gắng bình tĩnh và lắng nghe tao nhiều hơn chứ bạn. Chỉ vừa nhỡ miệng một chút là mày đã dập máy của tao luôn vậy hả. Mẹ nóoooooo!!!

Tao cầu mong rằng cậu Kinn sẽ không làm hòa với tên khốn mày! Tôi ngồi tự vẫn rất lâu,

cho đến cuối cùng đành cố gắng tỉnh táo vì dù sao tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của

mình hôm nay. Sau đó quay lại nói với Cậu Kinn và thừa nhận lỗi lầm của mình. Tôi bối rối.

Cậu Vegas, lúc đầu, đậu xe ở một nơi, rồi sau đó đột ngột chuyển sang một nơi khác. Khi ra

khỏi quán cà phê, tôi không thấy xe cậu ấy đâu. Không có gì lạ khi bồn chồn như thế. Hôm

nay, cuộc sống của cậu Vegas vẫn giống như mọi ngày. Đến trường đại học, học và nói chuyện

với bạn bè như bình thường. Tôi đã cách xa hơn trước, cố gắng cẩn thận hơn. Buổi tối, Cậu

Vegas lái xe thẳng đến trước trường tư thục để đón cậu Ma Cao. Vào những ngày cậu Ma Cao

không có giờ học đặc biệt, anh trai sẽ luôn đến đón trước cổng trường như thế này. Có thể

thấy cậu Vegas yêu cậu Macau rất nhiều. Bởi vì thấy nuông chiều mọi điều luôn. Ví dụ như

lúc này cả hai đến trung tâm thương mại gần trường học, thấy cậu Ma Cao chỉ bất cứ thứ gì, cậu Vegas đều có thể lo liệu hết. Cậu ấy trông thực sự bình thường như bao người bình thường khác. Nhưng khi nói chuyện với tôi vào buổi sáng, tôi cũng có thể cảm thấy một số điều kỳ quặc.

Tôi đứng trước rạp chiếu phim. Hai anh em có lẽ muốn cùng nhau đi xem phim, thấy bước đến quầy bán vé. Đứng nhìn cái này, nhìn cái kia rồi đi khuất vào phòng chiếu bên trong.

Haizz~ Tôi thở phào nhẹ nhõm khi Cậu Vegas đi bộ thư giãn, không nhận thấy rằng có người đang theo dõi. Tôi sẽ lang thang ở đây một lúc, chờ phim kết thúc, sau đó tiếp tục đi theo về đến nhà và đã dành một chút thời gian để nghỉ ngơi. Lần này, phải tìm một nơi tốt hơn để nghỉ ngơi. Ít nhất một giấc ngủ ngắn mười phút là được. Giữ sức khỏe. Nhưng không lâu sau khi tôi đã dự định làm những gì, nhân vật phản diện số một của cuộc đời đã gọi vào điện thoại của tôi, đến nỗi tôi phải đảo mắt nhìn lên trên với vẻ chán nản. Tại sao một ngày của tôi lại mệt mỏi thế này!!!

“Vâng, thưa cậu chủ.”

[Ở đâu!!!!] Tiếng hét gần như bật ra khỏi loa. Điều này khiến tôi phải đặt điện thoại ra xa tai.

"Trung tâm mua sắm ạ."

[000000... mày đang sử dụng thời gian làm việc của mình để đi trung tâm mua sắm đấy hả thằng Pete? Tao cũng đang nghĩ mày đã biến đi đâu cả ngày hôm nay. Chờ xem, tao sẽ cắt lương của mày. Chờ mà ăn cơm với nước mắm đi nhé.]

“Chờ đã, cậu chủ. Tôi đi theo dõi Cậu Vegas theo lệnh của Cậu Kinn mà. Cậu ấy đến trung tâm thương mại, nên tôi cũng phải đi theo.” Tôi vừa nói vừa lắc đầu vẻ mệt mỏi. Con người này không còn gì có thể diễn tả ạ, vượt qua tất cả mọi thứ trên thế giới.

[Ồ... tao quên mất. Tao nghĩ rằng mày lại trốn làm. Ờ, tha thứ cho đấy.] Tha thứ cái gì vậy? Thì tao cũng nói là đang làm việc. Ôiiiiii! Tao chết đây!

“Dạ... Cậu chủ có chuyện gì nữa không ạ? (Xem phim gì cũng được)..." Tôi bước ra khỏi nhóm thanh thiếu niên, những người đang bước vào để mua vé xem phim.

[Ế! Mày đang ở xung quanh rạp chiếu phim đấy hả?] Cậu Tankhun bật thốt lên. Có lẽ là nghe thấy tiếng nhóm thanh thiếu niên chen vào nhau.

"Vâng."

[Tốt đấy!! Tao muốn ăn bỏng ngô của Major. Mày hãy mua cho tao một xô lớn nhé. Tối nay, series của tao cũng kết thúc rồi. Vì vậy, có thể vừa ăn vừa xem.] Cậu Tankhun nói vậy.

“Nhưng khi tôi trở về thì cũng bị nguội mất rồi. Hay là cậu chủ ra lệnh cho thằng Pol ra ngoài mua được không?” Tôi nói sự thật. Nếu không về đến nhà, lại ăn hai ba cú đánh.

[Tại sao! Mày lại thay đổi vậy? Tao bảo mày mua, thì mày phải làm. Mày phải mua nó cho tao!] Sự điên rồ của cậu Tankhun là như thế này đấy ạ. Ương ngạnh, hiếu thắng. Hợp tình hợp lý, đừng có hỏi, không có đâu ạ.

“Vâng, vâng, muốn hương vị nào ạ? Nhưng nói trước rằng cậu chủ sẽ không chửi mắng nếu tôi về muộn. đấy nhé.” Tôi nhắm mắt lại, ổn định tâm trạng. Nếu không nghĩ là ông chủ, tao sẽ rung não cho đến bao giờ tỉnh táo thì thôi.

[Biết rồi... lấy vị phô mai ấy. Lấy một xô lớn. Và tối nay mày phải đến xem tập cuối cùng của series với tao đấy. Chỉ vậy thôi.] Và sau đó cuộc gọi bị ngắt. Tôi dậm chân thật mạnh xuống đất với sự tức giận và kìm nén. Như thế sàn nhà là khuôn mặt của cậu Tankhun. Tôi dậm chân tại chỗ rất lâu cho đến khi thoải mái trong lòng, trước khi những người xung quanh nhìn tôi bằng con mắt khó hiểu. Cho đến khi tôi phải hít thở sâu thêm một lần nữa, cùng lúc đó niệm kinh Yup No Pong No trong lòng. Mẹ ôi!! Một ngày, hầu như không có thời gian để ngủ cho đến khi về nhà lúc 2, 3 giờ sáng. Bảy giờ lại phải theo dõi. Không lạ khi dạo này tôi rất hay cáu gắt và dễ mỏi mắt phải không?

“Lấy một xô lớn bỏng ngô phô mai ạ.” Tôi bước đến quầy gọi một ít bỏng ngô, đầu óc tôi mờ mịt, choáng váng, quay cuồng. Nhớ cái giường trong phòng kinh khủng luônnnnn.

“Lấy một xô ngọt nữa ạ. Thanh toán chung luôn.” Cả âm thanh và bàn tay cầm thẻ tín dụng trước mặt khiến trái tim tôi lần nữa biến mất. Lại xui xẻo rồi. Xui xẻo cả ngày. Hôm nay tao đúng là đã phải bước nhầm chân ra khỏi nhà. Chắc chắn đã quên tỏ lòng từ bi vào buổi sáng. Tên khốn chết tiệt!!!

“Ôiiiiiiii, Cậu Vegas, lại 1 tình cờ nữa rồi.” Tôi quay lại và cười thật tươi. Từ việc bắt đầu buồn ngủ, mắt tao lại sáng lên rồi.

“Tình cờ thường xuyên quá.” Cậu Vegas nói trong khi đút tay vào túi, chờ nhận bắp rang bơ mà nhân viên đưa cho.

“Đây là người của anh lớn mà. Đừng nói là thằng anh lớn cũng đang ở quanh đây. Điên mất!!” Cậu Ma Cao nhìn trái nhìn phải với vẻ nghi ngờ.

“Không đâu... có lẽ đến một mình, phải không?” Cậu Vegas liếc mắt nhìn tôi với vẻ tàn ác.

“Đến xem phim hả? Thấy đang mặc một bộ đồ thoải mái. Bình thường, thằng cha anh lớn điên rồ muốn chết. Cấp dưới của anh ta luôn phải mặc vest và thắt cà vạt, đi cùng với nhau trông như một đám diễu hành vậy.” Cậu Ma Cao nói về cậu Tankhun với vẻ chán nản. Nếu trước đây sẽ là như vậy, nhưng giờ đây, thằng Porsche đã tạo nên một cuộc cách mạng cho cả ngôi nhà. Cậu Tankhun đã để cho mặc trang phục cá nhân thường xuyên vì khi đến cửa hàng rượu, nó sẽ phù hợp hơn.

“Hehe.” Tôi cười khan, sau đó quay lại lấy xô bỏng ngô mà cô nhân viên đưa cho.

"Định xem phim gì vậy?” Cậu Ma Cao đột nhiên hỏi tôi. Còn Cậu Vegas giả vờ không quan tâm và quay sang gọi thêm nước ngọt.

“Ờ... phim, phim đó ạ.” Tôi ngẫu nhiên chỉ vào tấm áp phích phim được dán trên tường.

“Cùng phim rồi. Ngồi chỗ nào vậy?” Tao đã hiểu lý do tại sao cậu Tankhun lại muốn tát cậu Ma Cao nhiều lần đến vậy. Mẹ! Khỏe hỏi bỏ mẹ. Hỏi nhiều, hỏi lắm. Hỏi như bầu trời câu đố luôn đó mày.

“Ờm...” Tao không biết tao ngồi chỗ nào vì tao không đi xem phim. Mẹ nó!! Thay vì tôi sẽ nói cho xong bằng việc mua bỏng ngô cho cậu Tankhun và trở về nhà, nhưng bộ não lúc đó không thể nghĩ ra được ạ. Nó lỗi rồi.

“Vẫn chưa mua vé đúng không?” Cậu Vegas thờ ơ nói.

“Thật vậy hả!! Vừa đúng luôn, Hia. Này, lấy đi. Vừa đúng lúc, chúng tôi đã hẹn với một người bạn, nhưng nó không đến. Lấy đi. Thật tốt quá, Hia sẽ không phải vứt đi. Tiếc tiền lắm.” Cậu Ma Cao nhét tấm vé xem phim vào tay tôi. Bây giờ đầu gối của tôi đang bắt đầu khụy xuống. Cảm thấy dường như sắp ngã. Trước đây, trông giống như một đứa trẻ xấu xa, tại sao hôm nay lại tử tế như vậy? Có cho tao cũng không cần.

“K... Không cần ạ. Tôi nên tự mua thì hơn.” Tôi đưa lại tấm vé cho cậu ấy.

"Ôiiiii! Lấy đi. Hứa sẽ không nói với anh lớn. Nếu nhớ không nhầm thì đây có lẽ là món khoái khẩu của anh lớn mà. Keke." Thằng quần!!! Vậy thì tại sao phải cụ thể với tao!! Tại sao? Tại sao? Tại sao tao lại xui xẻo như vậy? Tại sao tao lại ngu đến mức này? Tại sao hôm nay cậu chủ nhất định phải ăn bỏng ngô có chứ? Tên khốn chết tiệtttttttttttttt!!!!

“Thực sự không sao ạ.”

"À...” Cậu Vegas đưa cho tôi một ly soda. “Cầm lấy đi. Có lẽ sẽ rất chán khi phải đợi bên ngoài...” Cậu Vegas sát lại gần tôi với vẻ mặt ranh mãnh. Hành vi ép buộc, tôi nhíu mày và cắn chặt môi. Mạch máu não như sắp nổ tung hoàn toàn. Cho đến cuối cùng khi tỉnh lại, tôi đã ngồi trong rạp chiếu phim. Tôi ngồi cuối. Cậu Vegas ngồi giữa. Macao ngồi ở phía bên kia. Hôm nay, tao theo dõi cậu ấy thật suôn sẻ, ngồi xem phim cạnh nhau luôn. Tăng cấp đến nỗi gây sốc luôn. Một xu hướng mới để theo dõi. Tao thậm chí không thể tưởng tượng được nếu cậu Kinn thấy nó sẽ sốc như thế nào. Sẽ choáng váng không? Sẽ bất tỉnh không? Sẽ khụy ngã không? Muốn khóc đến mức nào? Thật không dám tưởng tượng luôn!

Thành thật mà nói, tôi thực sự làm sai hết rồi. Chết tiệt. Phim đang chiếu cái gì tôi cũng không biết nữa. Tay chân run rẩy vì sợ hãi. Ôi!!! Phim chiếu chưa được một nửa, nhưng cứ như tôi ở đây mười mấy năm rồi. Dài bỏ mẹ. Tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy? Vì vậy, tôi đã giải quyết vấn đề bằng cách ăn bỏng ngô của cậu Tankhun. Mẹ nó, không biết phải làm gì. Không dám quay lại nhìn Cậu Vegas đang ngồi bên cạnh nữa.

Thử nhìn đi Pete! Cố thử nhìn xem!! Vận động não đi, thằng chết tiệt!!! Tới đi mày! Phim phiếc gì thế này, thằng xui xẻo! Tôi nghĩ sau chuyện này tôi sẽ thú nhận với cậu Kinn mọi điều. Điều gì đến cũng sẽ đến. Bây giờ hãy đặt xuống, cứ để thuận theo nghiệp quả đi. Haizz!! Xem bộ phim mà Cậu Vegas và Cậu Ma Cao đã cũng chọn không tồi ạ, đó là một bộ phim về mafia, phá án điều tra nước ngoài. Các cảnh và nhân vật cũng thu hút sự chú ý của tôi khá nhiều. Tôi ăn bỏng ngô trong khi thỉnh thoảng uống ly soda mà tôi đã đặt giữa tôi và cậu Vegas.

“Tại sao nữ chính lại ngu ngốc như vậy?” Tôi nhỏ giọng phàn nàn với bản thân. Mắt chỉ tập trung vào màn hình. Tay bốc bỏng ngô cho vào miệng và định cầm cốc nước đã đưa lên để uống tiếp. Nhưng sau đó có bàn tay của người kia đã nâng cốc nước lên uống với khuôn mặt lạnh lùng. Mặc dù đó là ly của tôi và đôi tay của tôi vẫn cầm chỗ cũ.

“Ờm... Ly của cậu Vegas là ly đó không phải hay sao ạ?” Tôi cố rút tay ra khỏi, nhưng tay kia siết quá chặt khiến chiếc ly không còn hình dạng.

“Ồ, nhầm ly.” Cậu Vegas nói một cách ngây thơ, rồi buông ly xuống và đặt tay vào chỗ cũ. Cái chết tiệt gì vậy! Da gà da vịt nổi khắp người. Cảm thấy ngứa ngáy toàn thân vì sao không biết. Càng là cái nheo mắt và nụ cười trên khóe miệng, tôi càng có thể cảm nhận được vài ý đồ độc ác. Tôi vắt chân sang bên trái cạnh bức tường bên kia của chiếc ghế, đồng thời cảm thấy căng thẳng. Cảm thấy sợ hãi đến mức gần như muốn hét lên một cách khó chịu. Lặng lẽ nhắm mắt để kìm nén mọi cảm xúc. Nhưng với tình trạng cơ thể kiệt quệ cộng với không khílành lạnh, mí mắt của tôi trở nên nặng trĩu và rất khó để chống lại ánh sáng đèn flash trên màn hình. Việc chớp mắt của tôi bắt đầu chậm lại. Tôi nhắm mắt hồi lâu, xen kẽ với việc dần quên đi. Điều này thường xảy ra và cuối cùng ý thức của tôi bắt đầu mờ đi, sau đó tầm nhìn của tôi bị ngắt quãng, không còn biết gì nữa.

“Quý khách, quý khách ạ. Bộ phim kết thúc rồi ạ.” Tôi giật mình. Ánh sáng chói lòa từ cả phòng chiếu khiến tôi phải nheo mắt và điều chỉnh tiêu điểm. Khi bắt đầu bình tĩnh lại, tôi quay lại và thấy cả phòng trống không, chỉ có nhân viên đang dọn dẹp rác. Tôi hơi choáng váng trước tình hình này. Tao đã ngủ quên rồi sao! Vậy tại sao Cậu Vegas và cậu Macau không đánh thức tao hả? Mấy thằng khốn!! Tao xấu hổ đấy! Tôi kiểm tra đồ đạc của bản thân, làm ra vẻ như định đứng dậy khỏi ghế. Nhưng mắt vô tình nhìn thấy một tờ giấy nhắn dán nhỏ gắn trên cánh tay phải của mình.

'Ngủ ngon :)' Lời nhắn viết tay nguệch ngoạc. Tôi nhặt cái towf giấy nhắn lên, vò nát rồi ném vào thùng rác mà người nhân viên đã mang đến. Hmmm thằng cha Vegas! Mày chắc chắn đang trêu chọc tao đây mà. Toàn bộ gia đình này vượt ra ngoài sức tưởng tượng. Tao nói luôn!

Mẹ kiếp!! Và sau đó Cậu Vegas lại biến mất khỏi tầm mắt tôi nữa rồi. Nhưng đến lúc này, có lẽ đã trở về nhà. Ôiiiii!!! Phải lái xe đi nhìn nhà lần nữa, nếu thật sự không có ở nhà thì chính là sự xui xẻo của tôi xuất hiện rồi.

Tôi bước ra khỏi rạp chiếu phim, ghé vào phòng vệ sinh rửa mặt để xua đi cơn buồn ngủ và mệt mỏi. Tao dễ sập nguồn luôn lắm. Ngủ ít hơn 4 tiếng một ngày, và sau đó mỗi ngày đều bị những cơn đau đầu hành hạ. Nhìn kiểu này, có lẽ tôi sẽ nhập viện sớm thôi.

Tôi quay lại xe trước khi nhấc điện thoại lên để kiểm tra và nhớ rằng âm thanh đã bị tắt từ khi phim bắt đầu. Đã gần ba tiếng trôi qua, không để ý đến động tĩnh của bất cứ ai.

Ngay sau khi nhấn mở khóa màn hình, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt những cuộc gọi nhỡ từ thằng Arm 10 cuộc, thằng Pol 5 cuộc. Bỏ mẹ tao rồi!!! Tôi vội gọi lại cho tụi nó.

"Khuôn mặt."

[Thằng khốn Pete! Tao còn nghĩ là đã chết rồi cơ đấy. Đang ở đâu hả!!]

“Ơ.. Ờm... Ở trước nhà Cậu Vegas. Có gì không?” Tôi nói dối vì đáng lẽ lúc này tôi đang ở trước nhà cậu Vegas nhưng lại ngủ quên trong rạp chiếu phim một thời gian dài. Kể ra thì ai cũng thấy xấu hổ thôi.

[Hôm nay tao nghĩ vậy là đủ rồi. Mày trở về nhà đi.] Thằng Arm nói với giọng nghiêm túc.

“Chuyện gì đã xảy ra?"

[Thằng Porsche xuất hiện. Dọn dẹp đồ đạc ra khỏi nhà rồi!]

“Hả! Rồi Cậu Kinn sẽ không cản hay sao?"

[Ôi! Đừng nói là cậu Kinn, kể cả khi bố nó có giữ thì nó cũng không ở lại nữa ấy chứ. Mày quay lại nhanh lên đi!]

“Ờ ờ, tao sẽ quay lại ngay.” Tôi cúp máy của thằng Arm và vội vàng phóng xe về nhà. Chuyện quái quỷ gì xảy ra cùng một lúc thế này? Nghiêm túc mà nói, mạch máu trong não tôi đang vỡ ra ngay bây giờ rồi. Vô cùng mệt mỏi. Muốn ngủ chết luôn quá.

Khi tôi về đến nhà, mọi thứ dường như yên lặng. u ám, khó xử. Không khí không còn dễ chịu như trước, có lẽ vì dạo này bao nhiêu chuyện ập đến, cả chuyện công ty, cả chuyện trong nhà rủ nhau ào đến cùng với sự xui xẻo cho những người đang sống nơi đây. Tôi đứng trước căn phòng có cánh cửa lớn của Cậu Kinn và cố gắng bình tĩnh hồi lâu. Cuối cùng, nếu tôi làm sai, tôi phải nhận hậu quả. Tôi đã gõ cửa ba lần trước khi mở nó.

“Về rồi đấy hảaaaaaaa?” Giọng cậu Tankhun đáp lại ngay khi nhìn thấy mặt tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lại căn phòng một lần nữa. Đây là phòng của cậu Kinn, tại sao cậu chủ lại xuất hiện ở đây? Không chỉ cậu chủ, cậu Kim và cấp dưới cũng đang người ngồi, người nằm ở những chỗ khác nhau, nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ, xếp thành hàng trên sàn.

“Vào đi. Mày định đứng đó bao lâu nữa hả?” Giọng cậu Kim cất lên. Tôi cười nhẹ khi đóng cửa phòng lại.

“Mày đến là tốt rồi. Đến giúp phân loại đống tài liệu này đi. Hãy ghi lại thu nhập và chi phí vào sổ này.” Thằng Arm ra hiệu cho tôi và giải thích những gì đang làm lúc này là cùng nhau tìm kiếm bằng chứng và sai sót xuất hiện trong danh sách khách hàng, kèm theo đó là tất cả các khoản thu chi nữa. Tôi nhìn mặt cậu Kinn và xác định có nên đi vào nói chuyện bây giờ hay không. Bởi vì nhìn vào vẻ mặt, ánh mắt nhận thấy đang rất căng thẳng. Cậu ấy nghiêm túc tìm kiếm thông tin trên bàn đến nỗi như bị cắt đứt với thế giới bên ngoài.

"Pete, bỏng ngô của tao đâu?” Bỏ! Mẹ! Quên!!! Tôi ăn hết nửa xô. Và nửa xô còn lại đã bị bỏ quên ở rạp chiếu phim.

"Là... tôi quên rồi, thưa cậu chủ.” Tôi cúi đầu và thừa nhận sai lầm của mình, đưa tay lên ở chế độ chờ, sẵn sàng che tai. Vì sau chuyện này, tôi chắc chắn sẽ bị mắng như tát nước vào mặt.

“Đồ khốn nạn! Mày thật dũng cảm khi quên của tao! Nếu là tình huống bình thường thì tao sẽ ra lệnh cho mày đi mua bây giờ!!! Mẹ nó!! Mày thay đổi! Mày đã thay đổi rồi. Mắt mày giờ chỉ nhìn thằng Vegas đến nỗi không quan tâm đến việc của tao nữa phải không?!! Hả!!” Cậu Tankhun nói với vẻ mặt cáu kỉnh, nhưng giọng điệu, mặc dù có vẻ tức giận, nhưng ở mức độ có thể chấp nhận được. Có lẽ cảm thấy phẫn nộ về Cậu Kinn một chút.

“Thưa cậu chủ, ngày mai tôi sẽ đi mua cho nhé. Thêm vào đó là hai xô luôn. Tôi đãi nữa. Ok không ạ?!” Tôi phải tìm cách sống sót. Hãy để sự việc kết thúc càng sớm càng tốt. Mệt mỏi quá. Còn phải hét lên trong lòng bao nhiêu lần nữa đây?

“Ừm. Cũng được. "Thật tốt khi cậu Tankhun vẫn có thể nghĩ được rằng không nên phát điên phát rồ vì những thứ không quá quan trọng. Mặc dù cậu ấy trông có vẻ không tỉnh táo nhưng khi nghiêm túc lên cậu ấy trông vẫn không tỉnh táo nốt. Cứ nói vậy là đủ biết tình huống như này là hãn hữu lắm ạ.

Sau những điều vô nghĩa, tôi cẩn thận xem từng xấp tài liệu một rồi từ từ dính xuống đất. Từ tư thế ngồi thẳng sang ngồi nghiêng về phía trước. Trong giây lát liền cúi mặt xuống. Mí mắt lại bắt đầu díu lại. Không khí tương tự như trong rạp chiếu phim. Điều hòa mát mẻ. Có nhạc phát ra từ điện thoại của cậu Tankhun, giống như một liều thuốc an thần tốt cho tôi. Tôi nhận ra rằng nếu cơ thể của mình ở trạng thái sẵn sàng cho giấc ngủ. Tôi có thể ngủ ngay lập tức. Và bây giờ đống giấy tờ trước mặt là một chiếc gối tốt có thể tựa đầu. Sau đó, tôi sẽ để cho mắt nghỉ ngơi trong mười lăm phút...

"Thằng Pete về phòng đi ngủ đi.” Giọng thằng Pol cất lên, đánh thức tôi. Tôi vội bật dậy và dựng thẳng người. Tao lại thế nữa rồi! Mười lăm phút không hề tồn tại. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường. Tôi chìm vào giấc ngủ gần sáu giờ đồng hồ. Đây là giấc ngủ dài nhất của tôi trong nhiều ngày. Ôiii! Không làm được một cái gì cả. Mọi người dần dần bắt đầu rời khỏi phòng của Cậu Kinn. Cậu Tankhun cũng nhắm mắt đi như một kẻ mộng du, về thẳng phòng của mình. Khi mọi người rời khỏi phòng, tôi vội vàng sắp xếp tài liệu rồi sẽ về phòng nghỉ ngơi.

"Pete... mày mệt mỏi lắm phải không?" Tôi sững sờ nhìn cậu Kinn. Ngay khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy, tôi nhận ra rằng mình phải nói cho cậu ấy biết sự thật về tất cả những ngày trước và hôm nay.

"Ờm... một chút, cậu Kinn... Thưa cậu Kinn."

“À, tao cho.” Cậu Kinn nói, cắt ngang câu nói khi đưa cho tôi một phong bì màu trắng.

"Cái gì vậy, cậu Kinn?" Tôi thắc mắc bước tới gần.

“Thưởng cho công việc khó khăn của mày.” Tôi mở phong bì và ngay lập tức cau mày.

“Nó không phải quá nhiều hay sao ạ?” Hàng chục tờ 1000 được nhét trong đó.

"Mày nhận đi. Tao không biết phải cảm ơn mày như thế nào.” Cậu Kinn nói với giọng bình thản. Nhưng đôi mắt trông đầy vẻ hỗn loạn và rất u ám. Tôi khẽ thở dài, cảm thấy xấu hổ khi cầm số tiền này. Tôi đã phạm phải những sai lầm mà chính tôi cũng không thể tha thứ được. Và một lần nữa, khi tôi định mở miệng nói chuyện thì Cậu Kinn đã xen vào trước. “Tao còn một việc nữa phải làm phiền mày.” Cậu Kinn nói, với vẻ mặt căng thẳng hơn. Vì vậy tôi đành phải nuốt lại những gì định nói và chăm chú nghe cậu ấy nói.

“Cậu ta thường đến sòng bạc vào ngày nào?”

"Thứ Bảy hàng tuần ạ"

“Vậy hai ngày nữa mày hãy lẻn vào ngôi nhà đó. Tìm các tài liệu còn thiếu cho dù chúng có ở đó hay không. Hoặc nếu phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, hãy thu thập tất cả các bằng chứng. Tao sẽ phải nắm được đuôi nó sớm nhất có thể."

“Vâng, thưa cậu Kinn.” Tôi ngay lập tức trả lời.

“Nhưng việc này rất rủi ro. Mày thấy ổn không?” Cậu Kinn hỏi, nhìn tôi lo lắng. Để trả giá cho những sai lầm mà tôi bị Cậu Vegas bắt được, tôi sẵn lòng làm việc này.

“Tôi có thể làm được ạ.”

“Ừm. Mày có thể làm điều đó một mình phải không? Việc này, tao muốn mọi người biết càng ít càng tốt. Bây giờ tao không tin ai cả, ngoại trừ mày.”

“Tôi hiểu ạ.”

“Nhưng nếu mày thấy tình huống xấu, hãy nhanh chóng gọi tao nhé, Pete."

“Vâng, cậu Kinn ..."

“Hoặc nếu mày không làm thì nói với tao cũng được."

“Tôi làm được ạ.” Tôi trả lời chắc chắn.

“Cảm ơn mày rất nhiều, Pete. Từ giờ cho đến thứ Bảy, mày không cần phải đi theo nó nữa. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Mày trông mệt mỏi quá. Đi ngủ được rồi.” Cậu Kinn nói rồi, đi thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ, mà không hề nghe giọng tôi ở phía sau.

"Là... thưa Cậu Kinn.” Cho đến cuối cùng, tôi vẫn chưa nói với Cậu Kinn về vụ việc đã xảy ra. Nhưng thôi được!! Coi như việc lẻn vào nhà cậu Vegas thu thập chứng cứ sẽ là đền bù cho mọi chuyện đã xảy ra bây giờ rồi ạ.

Làm nhớ đến hình ảnh khi tao đi xem phim. Thật là thảm hại. Mẹ kiếp!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play