Vegas đặc biệt x Pete EP 2
-Pete-
“Thưa cậu chủ... giúp tôi một chút đi ạ.” Sau khi tôi ngủ một giấc trọn vẹn, cơ thể tràn đầy sức sống hơn rất nhiều. Tôi được Cậu Kinn cho phép nghỉ ngơi. Và chỉ còn một ngày nữa để tôi chuẩn bị cho cuộc đột kích để tìm bằng chứng như cậu ấy đã giao phó.
"Không!! Tại sao tao phải đi chứ?" Cậu Tankhun nói với giọng gắt gỏng. Mặt quay sang hướng khác, cổ dựng thẳng và khoanh tay. Cậu ấy vẫn còn rất giận tôi sau ngày hôm qua khi cậu ấy cố gắng đánh thức tôi, người đang ngủ say như, để làm người hùa theo cảm xúc của cậu ấy, nhưng với cơn buồn ngủ, tôi đã đẩy cậu ấy ra sau một chút. Vì vậy, hôm nay nghiệp chướng đã đến một cách trọn vẹn. Tôi vẫn nhớ rất rõ những sự kiện của ngày hôm qua.
[trở lại ngày hôm qua]
'Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộccộc'
"Thằng Peteeeeeeeeeeee!!!!"
'Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộccộc' Tên khốn chết tiệt!!!!!! Tôi vội lấy gối bịt tai lại, tiếng gõ cửa phòng nhịp nhàng ba lần một đập vào dây thần kinh thính giác, đi sâu vào mạch máu não cho đến khi tôi cảm thấy đau nhói cả đầu. Ôiiiiiiiiii!!! Đã nghĩ sẽ đi ngủ trong vài ngày. Giờ tao phải mở to mắt để nhận lấy nghiệp chướng gì nữa đây?
"Thằng Pete!!!!! Mở, mở, mở, mở, mở, mở.” Giọng cậu Tankhun hét qua cửa phòng ngủ của tôi. Cho đến cuối cùng, tôi phải gượng nâng bản thân ngồi dậy và lắc đầu với sự thất vọng tột độ vì đã bị quấy rầy khi đi ngủ. Vào lúc này, thời gian đi ngủ là điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Và tôi không muốn ai lấy nó đi hết!!! Vì vậy, tôi giận dữ đi về phía cửa phòng và giật mạnh nó ra.
“Tỉnh rồi à? Đã trưa rồi. Đi ăn thôi!” Cậu chủ nở nụ cười tươi nói, mặc kệ tôi gắt gỏng thế nào.
"Cậu chủ!! Hôm nay là ngày nghỉ của tôi! Tôi sẽ đi ngủuuuuuu!!!!!!” Tôi đóng mạnh cửa trước mặt cậu Tankhun. Tôi không quan tâm đến việc khuôn mặt của cậu ấy bị sốc như thế nào hay liệu cậu ấy có định mở miệng và chửi rủa tôi hay không. Nhưng bây giờ tôi không quan tâm nữa. Vội vàng trở lại, nằm xuống giường, cầm lấy cục bông, nhét lỗ tai và che đầu, cắt đứt với thế giới bên ngoài một lần nữa.
"Thằng Pete!!! Mày dám làm điều này với tao hay sao? Hả!! Mày thay đổi. Mày đã thay đổi rồi!!!!!" Tiếng hét lớn vang lên một lúc rồi mới dịu đi khi tôi nhắm mắt lại và không biết gì nữa.
“Cậu chủ phải giúp tôi ạ."Tôi nắm lấy tay cậu Tankhun, người đang trừng mắt nhìn tôi với vẻ kiêu ngạo trước khi mạnh mẽ hất tay tôi ra.
"Haha. Tao chỉ quan trọng khi mày muốn được hưởng lợi từ tao thôi... Nhưng hãy để tao nói cho mày biết. Những người như tao ấy!!! Sẽ không trở thành công cụ cho bất kỳ ai đâu. Những người như mày càng đừng mơ tưởng đến. Nuôi chỉ tổ phí cơm phí gạo... Đúng rồi! Tao chỉ là con trai trưởng của gia đình chính, làm sao có thể tranh giành với con trai trưởng của gia đình thứ chính đây. Đúng không?!!" Cậu Tankhun đứng dậy khỏi ghế sofa rồi đi xung quanh và nhìn tôi từ đầu đến chân. Giọng điệu đầy cảm xúc như thể trong một vở opera.
“Thưa cậu chủ, tôi xin lỗi ạ. Hôm qua tôi thực sự rất buồn ngủ.” Tôi thở dài cả triệu lần. Cuộc sống của tao phải như thế này bao lâu nữa?
"Mày tìm cớ được đấy...” Bóng dáng trước mặt lộ ra vẻ báo thù, nắm chặt tay, miệng nghiến vào nhau giận dữ.
“Cậu chủ có thể đừng vô lý như vậy được không? Tôi nói nghiêm túc mà.” Tôi vội vàng cắt ngang lời nói của cậu ấy trước khi đầu tôi càng thêm đau. Bây giờ tôi đang cầu xin sự giúp đỡ của cậu Tankhun để ngày mai tôi có thể dễ dàng vào nhà của cậu Vegas. Nhưng tôi đã đàm phán như thế này trong mười phút rồi, vẫn không thể thấy bất cứ điều gì khả quan cả. Nếu tôi thực sự khôn ngoan, tôi nên đến gặp cậu Kim và nhờ cậu ấy giúp đỡ mới phải.
"Mày chắc chắn là thế. Mày chắc chắn luôn như vậy!” Cậu Tankhun mặt tức giận nói. Tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha và quay sang nói chuyện với bóng người trước mặt đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách giận dữ.
“Cậu chủ, hôm nay, cậu có thể vui lòng đến thăm ngài Kan tại nhà không? Mang theo bất kỳ tài liệu nào cũng được ạ. Tôi chỉ muốn đi kiểm tra camera quan sát bên trong ngôi nhà để ngày mai tôi có thể tìm được bao nhiêu lối thoát.” Tôi nói ra mục đích của mình. Tôi phải lên kế hoạch càng chính xác càng tốt để đột nhập vào nhà Cậu Vegas. Tôi chỉ biết tình hình bên ngoài ngôi nhà. Trong nhà tôi hầu như không biết gì. Tôi đã từng đi vào rồi ạ, khi theo cậu Tankhun. Nhưng đã một năm rồi mà con người này thực sự không muốn đặt chân đến ngôi nhà đó nữa khiến cho tôi không còn ấn tượng với nó một chút nào.
"Tại sao tao phải làm điều này?!" Âm thanh la hét mắc kẹt ở cổ khi nhìn chằm chằm vào tôi đầy phẫn nộ.
“Đó là về công việc kinh doanh của nhà ạ. Tôi sẽ bắt cho được thủ phạm. Sẽ có thể tìm ra kẻ đang âm mưu phá hoại công ty ạ.” Tôi thuyết phục.
“Điều đó liên quan gì đến tôi? Mày làm cũng được vậy.” Cậu Tankhun quay đầu sang hướng khác nói.
“Cậu chủ không nghĩ sẽ giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình hay sao ạ? Việc này sẽ quyết định tất cả về công việc kinh doanh của gia đình đấy ạ. Đó là công việc mà cậu chủ nên biết và nên làm.” Không sao, tôi đã phàn nàn với người trước mặt mình trong một thời gian dài. Đừng bị sốc ạ. Tôi luôn nói điều này khi yêu cầu cậu ấy làm điều gì đó cho công ty. Nhưng đừng mong nó ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu ấy một chút nào. Không bao giờ!
“Ha. Mày nhìn vào miệng tao nhé, Pete! I don't care. I have tài sản! Nhớ lấy!!!” Người trước mặt tự tin nói. Tôi cảm thấy nản lòng, cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy khác biệt nghiêm trọng. Người không bình thường và dường như là nguồn gốc của sự thụt lùi của cả gia đình. Chính là cậu Tankhun đấy ạ. Mệt bỏ mẹ!!! Thay vì là anh cả để trở thành người lãnh đạo, nhưng không, lại hành động như một đứa em trai hư hỏng.
“Được rồi. Tôi đi nói với cậu Kim giúp đỡ cũng được. Tuy nhiên, nếu chủ đến nhà đó, không chừng có thể sẽ gặp cậu Ma Cao. Ừmmmmm... Có thể làm một vài chuyện khiến bản thân hài lòng. Ế! Hoặc là sẽ đi gây chuyện chọc tức khiến cho cậu Ma Cao khóc lóc mách ngài Kan. Hoặc bắt cóc và tra tấn. Ừmmm. Nhưng cậu chủ không muốn gặp, không muốn trả thù. Thôi kệ vậy.” Tôi giả vờ suy nghĩ và nói lời chọc tức, trong trường hợp người trước mặt sẽ rơi xuống hố và dẫn tôi đến đó.
“Thằng Macao ấy hả!! Trái tim ác quỷ!! Thằng nhóc quỷ đói! Mẹ nó!!” Tôi liếc nhìn cậu chủ với một nụ cười nhẹ trên môi. Nếu là chuyện liên quan đến cậu Ma Cao sẽ luôn thu hút sự chú ý. Không phải vì muốn đầu độc, mà là vì muốn thắng không bằng cách này thì cũng bằng cách khác. Mới đây, cậu chủ bị đau bụng, đến bệnh viện thấy cậu Ma Cao đang học kèm với bác sĩ riêng của gia tộc, cùng với đó đôi mắt ngọt ngào và ranh mãnh. Có thể thấy cậu Ma Cao ngưỡng mộ người đó đến mức nào. Tin được không ạ? Chỉ trong một giây, sự quan tâm đến vị bác sĩ đó đã tăng lên gấp bội. Mẹ! Tôi vô cùng thương tiếc cho cậu ấy. Phải khẩn trương công đức, làm phước tại chín ngôi chùa ngay đi. Có vẻ như sẽ khá là xui xẻo.
“Tôi đi tìm cậu Kim trước đã ạ.” Tôi giả bộ bước ra khỏi phòng.
"Chờ đã!! Được rồi. Hãy coi như đây chính là cơ hội để tao có thể chính thức mở cuộc chiến với thằng Ma Cao. Haha!!” Tôi mỉm cười hài lòng vì mình đã thành công trong việc dụ dỗ cậu chủ. Cậu chủ vẫn luôn là cậu chủ. Thực lòng mà nói, gọi là giai đoạn này cậu ấy có tình yêu cũng không đúng. Và tôi không ngạc nhiên khi cậu ấy quan tâm đến đàn ông. Thành thật mà nói, nếu người mà cậu Ma Cao thích là một phụ nữ, cậu chủ sẽ ngay lập tức thích phụ nữ. Nhưng đây là một người đàn ông thì cũng không lạ gì. Đó không phải là một bất ngờ nào cả. Cậu chủ ấy. Có biết cảm giác yêu hay thích một ai đó là như thế nào không? Có biết nếu ngài Korn biết rằng con trai cả trong nhà đang phát điên với một người con trai khác? Có khi nào sẽ đau tim chết không? Tưởng tượng không nổi luôn. Chỉ cầu mong rằng cậu Ma Cao sẽ nhanh chóng chuyển sự chú ý của cậu ấy sang phụ nữ.
“Bố!!! Có tài liệu nào mà chú phải ký hoặc muốn mang đến cho chú không?" Ngay khi Cậu chủ đồng ý với tôi, cậu ấy tức tốc đến văn phòng của ông Korn.
“Ôi... Mày là ai? Mày có phải là con tao không? Hay là mày bị ốm?” Ngài Korn nói với vẻ không tin tưởng. Cũng đúng thôi. Trăm ngày ngàn năm có bao giờ hỏi về công việc đâu.
“Con cũng muốn ốm luôn đây ạ. Nhưng lần này không có tâm trạng. Nhanh nhanh. Có tài liệu nào cần mang đến cho chú không?” Cậu Tankhun khi ở với ông Korn và những người thân thiết sẽ thường xưng mình là 'Nủ'* như vậy. Nhưng trước mặt người khác thì sẽ xưng là tôi như mọi khi. Trông thật dễ thương... phải không? Đó là một cú lật mặt nhiều hơn thế này.
*Nủ (): từ thân thiết dùng để gọi bản thân.
“Ờ ờ. Hôm nay là một ngày thực sự tốt đối với tao đây. Con trai tao tự mình đến hỏi thăm công việc. Tốt! Vậy hãy đưa tập tài liệu này cho chú.” Ngài Korn nói với giọng vui mừng khôn xiết.
“OK!” Cậu chủ tỏ vẻ không quan tâm, trước khi cầm tập tài liệu lên và lập tức quay người bước ra khỏi phòng.
“Nó bị cái gì vậy?"
“Tôi đi đây ạ.” Tôi giơ tay vái chào ngài Korn và đi theo caaujc hủ ra ngoài. Tôi, cậu chủ, thằng Pol, thằng Arm và có P'Jet lên xe đi thẳng về phía nhà Cậu Vegas.
“Nhanh lên mày. Tao còn phải nhanh chóng quay lại giúp thằng Kinn sắp xếp lại giấy tờ nữa.” Cả tôi, thằng Arm thằng Pol đang ngồi hàng ghế trước và sau đều quay lại cười vui mừng với cậu chủ. Lâu lâu cậu ấy cũng biết suy nghĩ ạ. Công việc mà Cậu Kinn đang làm là phần mà cậu ấy nên chịu trách nhiệm. Nhưng rồi tiếng cười trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra. "Haha... tao sắp xếp giấy tờ đến choáng váng luôn rồi. Cơ thể tao sẽ muốn được nghỉ ngơi một chút. Và sau đó dần dần xấu đi. Không chống đỡ nổi thì sao? Tao sẽ bị bệnh. Bị bệnh sẽ như thế nào? Tao sẽ đi gặp bác sĩ. Hô hô. Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của thằng Ma Cao khi bác sĩ Top đến sát gần để kiểm tra cho tao quáaaaaa!! Nó sẽ cảm thấy bị đánh bại là như thế nào. Hahaha.” Cậu chủ dường như đã chìm vào suy nghĩ của chính mình. Nghĩ rằng cậu ấy nói chuyện với tôi ấy hả? Không có đâu. Cậu ấy nói với vẻ mặt chất chứa sự báo thù. Nói chuyện với ai không biết. Chúng tôi đồng thanh thở dài, nhìn nhau với tất cả sự mệt mỏi trong cuộc sống. Thay đổi chủ đề tốt hơn đấy. Này nhảm nhí bỏ mẹ.
"Arm, tao lo lắng về camera quan sát. Mày có thể giúp tao không?" Tôi hỏi người giỏi nhất trong việc này. Những vấn đề về hệ thống CNTT phải được giao cho thằng Arm. Còn với tôi, những kiến thức này là con số 0 tròn trĩnh và vô cùng ngu ngốc.
"Đi xem các điểm trước đã. Tao không chắc liệu mình có thể hack hệ thống hay không? Nếu tao xem mà thấy làm được, mày có thể ra vào dễ dàng luôn.” Tôi đã nói tất cả mọi chuyện cho thằng Pol, thằng Arm rằng ngày mai tôi phải lẻn vào nhà và thu thập tất cả bằng chứng cho Cậu Kinn. Tụi nó muốn đi cùng, nhưng tôi thấy đi một mình dễ hoạt động hơn. Bên cạnh đó, làm vậy sẽ kín tiếng và không quá lộn xộn vì Cậu Kinn không muốn quá nhiều người can thiệp vào vấn đề này.
Chúng tôi lái xe đến nhà Cậu Vegas. Vừa bước xuống xe, ánh mắt tôi lập tức quan sát xung quanh. Tình trạng bên ngoài vẫn như tôi đã biết vì tôi đã quan sát nhiều ngày, còn bên trong thì tôi không rõ lắm. Hôm nay, phải thúc đẩy cậu Tankhun đến trước và phải thu thập dữ liệu càng nhanh càng tốt.
“Ôiiiiii. Chuyện gì đang xảy ra vậy này?!” Ngài Kan, người đang nhấp một ngụm cà phê trên đường đi vào văn phòng, quay lại gặp cậu chủ đi tới trước mắt mình mà không khỏi sợ hãi. Đến người đang cà phê suýt nhảy dựng lên khi nhìn thấy mặt cậu Tankhun xuất hiện ở đây.
“Bố giao tập tài liệu đến ạ.” Cậu chủ giơ tập tài liệu trước mặt.
“Phải tự mình đến ấy hả? Buổi tối có tổ chức đãi tiệc với khách hàng tại đây. Không cần thiết phải tự mình mang nó đến đâu.” Trong khi cả hai nói chuyện, tôi đã không thực sự lắng nghe. Đôi mắt của cả tôi, cả thằng Pol và thằng Arm đều trộm nhìn vào các góc khác nhau của ngôi nhà. Ngôi nhà này không lớn như ngôi nhà của gia đình đình chính nhưng nó khá sang trọng. Số lượng vệ sĩ ít hơn nhiều. Thêm nữa, ngôi nhà có vẻ yên tĩnh, không quá náo nhiệt.
“Ngồi trước không? Đợi chú bảo người mang nước và đồ ăn nhẹ ra.”
“Ừmmm...” Cậu chủ nheo mắt, nhìn quanh nhà.
"Vegas và Macau đi học rồi. Không có ai ở đây cả.” Khi ông Kan nói xong, cậu chủ lập tức quay lại nhìn tôi.
“Hóa ra, hôm nay là thứ Sáu. Tụi nó phải đi học. Mày đang lừa tao phải không? Hả!” Cậu Tankhun nghiến răng và sát vào tôi thì thầm.
“Không ạ. Tôi quên ạ.” Tôi vội vàng nói xin lỗi.
"Mày đấy... Vậy không sao đâu, chú. Tốt hơn là cháu nên quay về. Tạm biệt ạ.” Cậu Tankhun trợn mắt nhìn tôi và quay sang chào tạm biệt ngài Kan bằng một giọng bình thường.
“Không được, cậu chủ. Cậu chủ cần phải kéo dài lâu hơn một chút. Tôi vẫn chưa quan sát hết được.” Tôi ngả người ra và khẽ thì thầm sau lưng.
“Không! Mày lừa tao!” Cậu Tankhun cũng quay lại để trả lời với một giọng trầm.
“Cậu chủ! Tôi hứa rằng tôi sẽ rắc những chiếc đinh thuyền buồm trước cửa phòng cậu Ma Cao ạ. Làm ơn đi mà!!"
“Chuyện gì vậy?” Ngài Kan hỏi với vẻ mặt bối rối. Có lẽ vì thấy tôi và Cậu Tankhun thì thầm to nhỏ chỉ có 2 người.
“Không ạ...” Cậu Tankhun vội vàng quay lại và mỉm cười, cùng với giọng điệu bình thường với ngài Kan ngay lập tức. Đột nhiên, ánh mắt cậu chủ đổ dồn vào chiếc đồng hồ treo tường lớn, cậu ấy vội giật mình đưa tay lên che miệng nói nhẹ nhàng. "Ồ! Đã 3 giờ chiều rồi... Làm sao có thể quên được giờ uống trà chiều đây... chú ạ. Thì giờ lúc uống trà của cháu. Nếu cháu không uống, cháu sẽ cảm thấy không thoải mái. Mà cháu sợ điều đó. Vậy cho cháu xin uống ở nhà chú nhé.” Cậu chủ nói khi quay người đi về phía ghế sô pha rồi nhanh chóng ngồi xuống. Người chú nhìn cậu ấy với vẻ không hiểu gì cho lắm, nhưng vẫn gọi người giúp việc đến và pha cho cậu chủ một tách trà. Tôi sẽ kể cho nghe vài thứ ạ. Cậu ấy không bao giờ uống bất kỳ bữa trà chiều nào cả. Giả sử rằng có thức dậy ăn sáng cũng hết cả ngày rồi. Nhảm nhí thực sự. Học ở series nào nữa đây?
"Mang cho trà nóng 90 độ và là trà hoa cúc nhé.” Cậu chủ với vẻ mặt kiêu ngạo nói và chỉ tay như thể đây là nhà của chính mình.
“Ở đây chỉ có trà ô long ạ.” Người giúp việc nói với vẻ mặt ảm đạm.
"Tại sao! Uống trà hoa cúc có vấn đề gì? Hả! Có vấn đề gì?”
“Nhà chú không có ai uống trà cả. Nên không mua. Đổi sang được không?” Người chú bước tới và ngồi ở phía đối diện. Cậu chủ Tankhun đóng vai như một thiếu gia cứng đầu. Thực sự thì không phải đóng vai đâu. Đó chính là cậu ấy. Nhân cơ hội này tôi liên tục nhìn quanh nhà.
“Nếu cháu uống trà không phải trà hoa cúc, cháu không thấy thoải mái chút nào, chú. Haizz~ Sắp đến giờ uống trà rồi. Làm thế nào bây giờ đây?” Cậu Tankhun vẫn diễn xuất quá mức, thành công trong việc thu hút sự chú ý của cả ngôi nhà ra khỏi chúng tôi.
“Rồi, rồi. Lâu lâu cháu tôi mới sang nhà. Các người tìm cho cháu trai tôi chút đi nhé." Ngài Kan quay lại nói với người giúp việc, khuôn mặt tái mét.
“Cảm ơn chú ạ... À... Xin thêm bánh quy hạnh nhân như một món ăn nhẹ nhé... nhưng hạt hạnh nhân yêu cầu phải là loại hữu cơ. Do you know? Hữu cơ ấy.” Tôi nghe xong liền bật cười. Mọi người ở đây chắc thau nhau nổi da gà hết rồi. Ăn cái gì mà hữu cơ. Trước tiên, đừng giấu Mama trong ngăn bàn.
"Đi đi, đi làm cho cháu trai của ta đi... Chờ một chút, chú sẽ cho người đi mua cho.” Bởi vì có những người luôn chiều lòng như thế này nên cậu Tankhun trở nên hư hỏng như vậy đấy.
“Cảm ơn, chú ạ... A. Ngày mai là ngày mà chú đi kiểm tra sòng bạc này.”
“Đúng, sao thế?"
“Không ạ. Ở đó ổn chứ?"
“Cũng tốt. Thật đáng ngạc nhiên đấy. Bây giờ đang học cách giúp bố công việc phải không?"
“Một chút ạ. Thì cũng là con trai cả ạ. Gánh vác công việc là trách nhiệm của cháu. Keke." Tôi và thằng Arm nhìn nhau trong khi lắc đầu mệt mỏi.
"Cháu tôi lớn rồi nha."
“Dạ. Vậy lúc mấy giờ chú đi xem sòng bạc? Nó ở rất xa. Lái xe mấy tiếng vậy ạ?” Ngay cả khi cậu Tankhun trông có vẻ ngớ ngẩn, nhưng phải nói rằng người này rất xảo quyệt. Nhưng thích sử dụng trí thông minh của mình một cách sai lầm ạ.
“Chú ra khỏi nhà muộn. Mất khoảng hai giờ đến đó. Có khá nhiều người trong thời gian này."
“Ồ vất vả quá ạ. Sau khi ngồi xe đến đó, lại phải tiếp tục làm việc luôn. Rồi lại phải ngồi xe về hay ở lại qua đêm ạ? Nếu phải trở về, chú phải chăm sóc sức khỏe của mình thật tốt đấy ạ.” Phải là thế này đấy cậu chủ. Tôi sẽ có thể sắp xếp thời gian để ra vào nhà một cách chính xác. Mẹ! Hóa ra cậu ấy cũng làm người tốt được ấy.
"Không đâu. Chú sẽ trở lại vào thứ Hai. Xử lý mọi thứ cho xong trước đã.”
“Tốt rồi. Như vậy sẽ không quá mệt mỏi.”
“Cậu chủ uống trà trước đi ạ. Tôi xin phép ra ngoài trước." Tôi nghiêng người nói với cậu ấy.
“Ừm. Đừng hút quá nhiều thuốc lá. Không muốn ngửi thấy mùi hôi.” Cậu chủ cao giọng nói, vì biết ý định là gì. Có lẽ sợ rằng người chú sẽ nhận ra điều sai lạ nên đã đưa ra một lý do hợp lý trước.
"Vâng."
Tôi bước ra khỏi nhà và tiếp tục tìm kiếm đường thoát thân. Thằng Arm đã tách ra và trà trộn để tìm tên miền, địa chỉ IP camera. Cái gì gì đó không biết. Về việc hack hệ thống để phát tán virus vào camera quan sát thì nó nói là có thể làm được. Nếu vậy, công việc trở nên rất thoải mái đối với tôi.
Tôi đã dành thời gian khá dài để đi lang thang trong nhà. Vừa đi vừa hút thuốc. Giả bộ quan tâm đến thực vật xung quanh nhà. Ở đây, hệ thống không nghiêm ngặt như nhà ngài Korn. Ít người hơn. Và những người vệ sĩ dường như không quan tâm lắm đến xung quanh. Tôi đi qua khu vườn, qua ban công phòng ngủ của Cậu Vegas trên tầng hai. Từ những gì tôi đã quan sát trong một thời gian dài, tôi biết phòng nào, vị trí nào thuộc về ai. Cậu Vegas luôn ra ngoài hút thuốc vào ban đêm. Nhưng không biết tại sao khi nhìn lên phòng tôi lại cảm thấy rờn rợn, như thể có điều gì đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Hay căn phòng có ma? Mẹ kiếp! Nổi hết da gà rồi này. Thật đáng sợ. Cảm thấy tâm trạng tồi tệ thật sự.
“Tao lấy được IP của máy rồi. Không có ai trong phòng điều khiển CCTV hết. Điên quá. Nếu là tao thì sẽ mắng toạc lỗ tai ra rồi." Thằng Arm đi về phía tôi, nói với giọng thì thầm lớn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn rất nhiều vì tất cả các kế hoạch đều thuận lợi giúp tôi vào được đây một cách dễ dàng.
Tôi trở lại vào nhà và gửi ám hiệu cho cậu Tankhun, đang ngồi nhâm nhi tách trà và trò chuyện với ngài Kan với vẻ mặt giả tạo không thể che đậy. Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt hơi khinh thường trước khi nở một nụ cười và nói lời tạm biệt với chú của mình. Và ngay khi chúng tôi lên xe và chuẩn bị về nhà, tôi lập tức bị mắng.
“Mày biến mất đi đâu lâu vậy? Hả!! Tao đã phải uống trà cho đến khi xanh hết cả mặt rồi đây.” Tiếng la hét mắng chửi của cậu chủ vang lên trong xe.
“Cảm ơn cậu chủ ạ.” Tôi vội vàng dùng bình tĩnh để chiến đấu. Nói giọng khiêm tốn với người trước mặt để hạ nhiệt cho tâm trạng.
"Mày không cần phải dẻo miệng nha thằng Pete. Bỏ tao xoay xở một mình. Tao phải tìm đủ chuyện để nói với chú. Nói thêm một chút nữa là đào tới tận gốc rễ tổ tiên luôn rồi. Đến nỗi, nếu tụi mày không vào, tao sẽ mời chú tao nghiên cứu dân tộc học và cho xem hóa thạch cũng nên. Hớiiiiii!!!" Cậu chủ cứ hét vào tai tôi như thể sợ tôi không thể nghe thấy những gì cậu ấy đang lảm nhảm.
“Đừng tức giận ạ. Những gì chúng tôi làm là vì gia đình chính ạ.” Thằng Arm vặn lại.
“Mẹ kiếp! Tao ghét tụi mày!!! Dừng lại bên đường, xuống mua lon nước ngọt cho tao ngay. Mẹ! Nước chè đắng bỏ mẹ." Chúng tôi mím chặt miệng, cố nén tiếng cười. Rồi ai là người đã muốn uống trà cơ chứ. Tự mình là người nói đấy thôi. Tao đau đầu thiệt sự.
Về đến nhà, mọi người giải tán đi làm nhiệm vụ riêng. Tôi đi về phòng và chuẩn bị cho cuộc đột nhập vào ngày mai. Những người khác, bao gồm cả cậu Tankhun, đã quay trở lại phòng của Cậu Kinn và giúp sắp xếp các tài liệu.
Buổi sáng.
Tôi bước ra khỏi phòng thể dục được thiết lập đặc biệt dành cho vệ sĩ trong tình trạng mồ hôi nhễ nhại và quần áo ướt đến mức dính sát vào cơ thể. Thói quen của tôi là tập thể dục vào mỗi buổi sáng để giữ sức khỏe và chuẩn bị một tinh thần sẵn sàng. Hơn nữa hôm nay tôi đặc biệt tập vượt mức để chuẩn bị cho cuộc xâm nhập vào nhà của gia đình thứ chính. Tôi bước vào nhà, tiến thẳng đến tủ lạnh và lấy một chai nước, hy vọng sẽ làm dịu cơn khát sau khi đổ mồ hôi quá nhiều.
“Sao đây? Hai ngày này không nhìn thấy mặt thấy mũi luôn.” Khi tôi nâng cốc nước lên và uống, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến nước trong miệng gần như phun ra. Tôi vội quay lại nhìn theo bóng dáng mới đứng cách mình không xa.
“Cậu Vegas.” Tôi khẽ gọi tên trước khi cúi đầu chào.
"Đi phòng tập thể dục đấy hả? Đổ mồ hôi đến nhiều.” Cậu Vegas hỏi với giọng bình thường, nhưng ánh mắt của cậu ấy quét tôi từ đầu đến chân.
“Vâng... Cậu Vegas đến đây sớm vậy là có công việc gì ạ?” Tôi nhanh chóng đổi chủ đề và nhìn lướt qua tài liệu trên tay cậu ấy.
“Đến tìm bác. Có một văn bản khẩn cấp cần ký. Đúng lúc bố không có nhà...” Cậu Vegas nói mà không nhìn tôi. Nhưng thay vào đó, nhìn chằm chằm vào ngực tôi với đôi mắt u ám.
"À. Ngài Korn có lẽ đã thức dậy rồi đấy ạ. Chắc đang ở phòng làm việc. Xin mời.” Tôi vội vàng đặt chai nước lên bàn và dẫn Cậu Vegas về phòng ông Korn. Tôi bước nhanh, nhưng Cậu Vegas theo tôi ngày càng gần hơn, cho đến khi tôi cảm thấy ngứa ran ở sống lưng
Cốc, cốc. Tôi gõ cửa phòng ngài Korn, trước khi nói với người trong phòng.
“Cậu Vegas đến gặp ạ.”
“Mời vào.” Giọng P'Chan đáp lại. Tôi đẩy cửa và để Cậu Vegas bước vào trong. Trong thời gian đó, ánh mắt cậu ấy liếc nhìn tôi rồi cười nhẹ, trước khi biến mất vào trong. Lại một lần nữa da gà da vịt nổi khắp người tôi. Con người này càng ngày càng trở nên đáng sợ hơn. Mỗi khi ở gần, là lại có một linh cảm xấu.
Tôi gạt đi tất cả điều tự nghĩ đang hiện hữu trong đầu, quay trở lại phòng tắm và chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay tôi sẽ không phạm sai lầm để chuộc lại mọi tội lỗi mà mình đã gây ra. Tôi ngồi và cầu nguyện trong lòng cho Cậu Vegas rời khỏi nhà đi đâu đó miễn là tôi có thể có thời gian để thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.
Tôi đang mặc bộ đồng phục màu đen bình thường để hòa lẫn được với người nhà đó về trang phục. Sửa soạn bản thân cũng như vậy. Và bây giờ tôi định ra khỏi nhà để tìm hiểu những lỗi thoát hiểm, trước khi đột nhiên, tôi thấy Cậu Kinn và Cậu Vegas chạy đuổi theo nhau với vẻ nóng vội. Tôi ngạc nhiên nhìn và ngay lúc đó nhóm cậu Kim, theo sau là thằng Arm, thằng Pol cũng chạy đuổi theo sau.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi giữ cánh tay thằng Arm đang thể hiện vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt, hành động như một điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.
“Poche đã biến mất. Vì vậy, chúng tao phải nhanh chóng giúp tìm thấy nó.”
“Chết tiệt! Làm sao biến mất được chứ?!” Tôi rất sốc khi em trai yêu quý của thằng Porsche đột nhiên biến mất, và không có gì ngạc nhiên khi cả Cậu Kinn và Cậu Vegas đều lao ra với tốc độ như vậy.
“Không biết. Nhưng tao đã mang theo máy tính xách tay, vì vậy mày không phải lo lắng. Nếu mày sẵn sàng hãy gửi tín hiệu, tao sẽ cắt hệ thống camera quan sát ngay lúc đó. Ở. Còn một điều nữa, Cậu Vegas có lẽ sẽ giúp đi tìm thằng Ché nên mày thoải mái đi nha."
Thằng Arm nói nhanh.
"Tao lo lắng cho thằng Ché. Tao có nên đi với tụi mày trước không?" Tôi ngập ngừng. Vì thằng Porsche cũng coi như là một người anh em của tôi.
“Không cần. Mày lo việc của mình trước đi. Phía này tao sẽ xử lý. Có chuyện gì thì gọi nhé." Thằng Arm vỗ nhẹ vào vai tôi rồi vội vã đi thẳng đến xe của cậu Kim.
“Chờ tao nữa!!!" Giọng của cậu chủ vang lên từ trong nhà.
“Cậu chủ ở nhà nhé ạ. Tụi tôi sẽ quay lại ngay!" Thằng Pol hét đáp lại. Và sau đó chiếc xe ngay lập tức phóng đi.
Tôi đứng rất lâu để cân nhắc tình hình lúc này, lo lắng vô cùng cho cảm xúc của thằng Porsche. Rồi thằng Ché có gặp chuyện gì không? Nhưng cuối cùng, tôi đã chọn làm nhiệm vụ của bản thân. Ít nhất cũng sẽ cầu nguyện cho Che không sao cả. Tôi lái xe và đậu xe gần nhà của gia đình thứ chính cùng lúc cậu Ma Cao và một vài vệ sĩ khác đang lái xe ra khỏi nhà. Có lẽ là phải đến các lớp học đặc biệt như thường lệ và sẽ trở về nhà lúc 6 giờ chiều.
Tôi đã theo dõi tình hình trong xe suốt một giờ đồng hồ và chắc chắn ngài Kan đã dẫn theo rất nhiều vệ sĩ. Trong nhà chỉ còn một đám rắn mất đầu. Tôi dắt súng vào thắt lưng trước khi bước ra khỏi xe và bắt đầu nhảy qua hàng rào của ngôi nhà để tiếp cận từ phía sau, vì đó là nơi không có nhiều người qua lại. Tôi gọi điện cho thằng Arm để ra hiệu cho nó xử lý hệ thống camera quan sát và không quên cắm bluetooth vào tai để có thể gọi trợ giúp ngay lập tức nếu nguy hiểm phát sinh.
[Pete, tao không chắc khi nào người nhà đó sẽ đến và xem camera. Tao sẽ hack trong khoảng 15 phút và để camera hoạt động một lúc rồi hack lại. Mày hãy sử dụng thời gian cho tốt.] Thằng Arm nói trước khi cúp máy. Thực ra, chúng tôi đã hẹn là sẽ gọi điện cho nhau mọi lúc, nhưng bên kia cũng bận không kém tôi nên thay vì gọi điện thì sử dụng thời gian tốt sẽ hơn.
Tôi thận trọng đẩy mình lên bức tường cao và hạ người sang phía bên kia, trước khi tìm chỗ nấp và bước vào nhà càng trơn tru càng tốt. Căn nhà im lìm, chỉ có tiếng nói chuyện của các bà giúp việc từ bếp. Tôi đến văn phòng của ngài Kan, nơi hôm qua tôi đã tìm hiểu lối thoát. Cả căn phòng tối om. Tôi bật chiếc đèn pin nhỏ mang theo, trước khi bắt đầu kiểm tra qua các tài liệu và mở từng ngăn kéo một. Có một camera giám sát trong văn phòng và cứ sau mười lăm phút, tôi phải tìm một chỗ nấp để ẩn mình khỏi camera, trước khi thằng Arm gửi tín hiệu mới và tôi lại bắt đầu tìm kiếm.
Tôi tìm thấy gần mười đơn đặt hàng kỳ lạ. Vì vậy, vội vàng cầm điện thoại lên để ghi lại và tất cả chúng đều có chữ ký của ngài Kan, không được gửi trực tiếp đến công ty hoặc trung tâm dưới bất kỳ hình thức nào. Mồ hôi tôi bắt đầu chảy dọc theo khuôn mặt, với áp lực và việc định kỳ tránh camera. Không khí trong phòng không được thông thoáng. Cảm thấy hơi nóng bốc lên và bồn chồn cùng một lúc. Tôi đã mất một giờ để chắc chắn rằng chỉ có một vài tài liệu bất thường này, trước khi đảo thêm vài vòng và nghĩ rằng có thể không có gì trong căn phòng này. Sau đó thay đổi mục tiêu và chuẩn bị đi lên văn phòng ở tầng hai của Cậu Vegas. Theo như tôi biết thì Cậu Vegas đã đến để giúp đỡ ông Kan, ít nhất trong phòng của cậu ấy phải có thứ gì đó để làm bằng chứng chứ?
Tôi đợi thằng Arm hack hệ thống một lần nữa, trước khi từ từ bước ra khỏi phòng ông Kan một cách thận trọng. Tôi sử dụng những cây cột và những chiếc bình lớn để ẩn mình khi đoàn bảo vệ đi ngang qua. Trái tim tôi nhảy lên mỗi khi nghe tiếng bước chân người qua lại sát gần đó. Nhưng cuối cùng tôi cũng lẻn được đến văn phòng ở tầng hai của Cậu Vegas. Cả căn phòng chìm trong bóng tối như thường lệ, có lẽ là do tấm rèm đen đã che bớt ánh sáng và căn phòng cũng có tông màu tối nữa. Ở đây ánh sáng khó có thể xuyên qua. Trong phòng này thoải mái hơn một chút vì không có camera quan sát. Đó là một văn phòng thông với một phòng ngủ giống như phòng của các cậu chủ trong gia đình chính. Nhưng diện tích tương đối nhỏ hơn, trông sạch sẽ và có trật tự. Tôi vừa bước vào, mùi hương thoang thoảng của Cậu Vegas ngay lập tức xộc thẳng vào mũi. Tôi đã từng ngửi thấy nó rất nhiều khi đi theo cậu ấy hoặc khi ở gần. Là một mùi hương bí ẩn, nhưng độc đáo. Khi hít thở sâu sẽ có cảm giác xốn xang lạ thường. Nhưng kệ mẹ đi! Bây giờ tao quá lười biếng để biết bất cứ điều gì. Nhanh tìm kiếm. Nhanh làm cho xong đi. Tôi lục tìm tài liệu trên bàn và trong ngăn kéo, trong khi chụp ảnh và nhấn gửi đến cậu Kinn bằng ứng dụng Line theo từng đợt. Tại sao phải vội vàng gửi đi, biết không ạ? Bởi vì tôi nghĩ rằng nếu tôi bị bắt, dữ liệu sẽ không bị xóa và gửi trực tiếp cho sếp của tôi trước. Ít nhất để chắc chắn rằng bằng chứng đã nằm trong tay Cậu Kinn và cậu ấy nhanh chóng biết được. Rồi sau đó, tôi lại nhận thấy sự bất thường của đơn đặt hàng một lần nữa. Nó không có tên của ngày Korn hay công ty chỉ đạo, mà chỉ có tên của ông Kan và người đặt hàng nó. Tôi e rằng đó là một sản phẩm không chính thức và ngày càng tin tưởng rằng đã sự tham nhũng xảy ra.
Nhưng làm sao biết được họ lấy những món đồ này ra khỏi kho trung tâm hay đó là hàng do chính tay họ ôm và bán?! Tôi đã đứng suy nghĩ rất lâu và sau đó quyết định phải tìm ra bằng chứng nào để tóm được những người này. Đột nhiên mắt tôi đổ dồn vào cái Imac. Một chiếc laptop đặt trên bàn và nhận ra rằng nó có thể chứa cả dữ liệu bị rò rỉ và dữ liệu thương mại không chính thức. Tôi ngay lập tức mở máy tính, trước khi đập vào đầu của mình thật mạnh vì quên nghĩ rằng. Mẹ nó! Phải có mật mã.
Là gì mới được đây...
"Thằng Arm, hack mã máy tính cho tao chút.” Tôi vội vàng gọi cho thằng Arm và nói với nó một cách gấp gáp.
[Mày có bị điên không? Nó cần có thời gian. Mà giờ tao đang ở trong nhà kho. Không đụng được vào máy tính.] Thằng Arm nói với giọng căng thẳng.
“Vậy tao phải làm gì?"
[Đoán trước đi. Cậu Kinn!!! Bình tĩnh đã ạ.] Sau đó, tín hiệu điện thoại đột ngột bị cắt. Có vẻ như thằng Arm đang bận. Tôi nhìn vào màn hình khóa, trước khi bắt đầu thử nhập một số ngu ngốc. Đầu tiên hãy bắt đầu bằng 1 2 3 4. Và bạn nghĩ rằng nó sẽ sử dụng được ấy hả? Nó không nha!! Tôi cắn chặt môi, tĩnh mạch ở thái dương đập thình thịch vì căng thẳng. Mọi người đặt nhập mã sẽ phải là một con số về chính bản thân mình. Đó là sinh nhật cậu Vegas 2512. Tôi nhập mật mã ngày và tháng một lần nữa. Tôi nhớ rõ vì nếu bất cứ khi nào là sinh nhật của cậu Vegas và cậu Macau thì cậu Tankhun sẽ cần phải tìm một cái gì đó kỳ lạ để tạo bất ngờ cho sinh nhật của hai cậu ấy. Nhưng nó cũng không phải! Tôi ngồi suy nghĩ rất lâu đến nỗi không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu. Nhập đăng ký xe rồi. Sinh nhật cậu Ma Cao rồi mà vẫn chưa được nữa. Nhưng tôi chợt nghĩ nếu cậu Kinn nói rằng cậu Vegas là người xấu xa, gian xảo, còn cậu TanKhun thì nói rằng khuôn mặt của cậu ấy trông giống như một kẻ tâm thần. Nếu đó là con số của sự thèm muốn liệu có đúng không? Thử thôi!! 6969 xem sao.
“Mẹ kiếp!!! Đúng thật này. Tại sao tao lại giỏi như vậy cơ chứ?!” Tôi thấp giọng vui mừng kêu lên. Cậu Vegas thực sự dâm đãng. Mẹ nó!! Tôi đã mở nhiều thư mục khác nhau. Và cũng vừa hay lấy được thông tin của gần ba mươi khách hàng không chính thức. Sẽ gửi thông tin này như thế nào đây? Nếu bị khóa trong email thì mẹ nó! Máy tính chắc chắn sẽ có lịch sử. Vì vậy, tôi sử dụng cùng một phương pháp, đó là chụp ảnh và gửi chúng vào Line của cậu Kinn. Có thông tin về việc tìm kiếm vũ khí và ma túy, danh sách khách hàng, xuất xứ và điểm đến. Đầy đủ!! Tôi đã nhấn gửi rất nhiều mà không quan tâm đến Cậu Kinn chút nào. Đây là thông tin quan trọng. Tôi xem xét kỹ lưỡng thông tin từng cái một. Mọi thứ mà khách hàng của cậu Vegas đặt hàng. Nó thuộc cùng loại với tổng công ty trừ ma tuý. Và cũng có một số khách hàng đã hủy hợp đồng nhưng lại có mặt trong danh sách này. Được rồi!! Việc này vui chắc luôn đó mày.
Tôi tiếp tục nhấp chuột để mở nhiều các thư mục hơn, cho đến khi ánh mắt tình cờ nhìn thấy một thư mục chỉ có duy nhất cái tên X. Tôi không ngần ngại ấn vào trong và nhíu mày, khi đó là tất cả các video clip.
“Clip gì vậy?” Tôi nhấp ngẫu nhiên vào một video. Khi video bắt đầu phát, tôi mở to mắt và sững sờ trong giây lát.
“Đây là... cậu Tawan và Cậu Vegas..." Chết tiệt!!! Góc máy như lén chụp cậu Tawan và cậu Vegas đang sắp lên đỉnh cùng nhau trên giường. Miệng tôi há hốc và toàn thân nổi da gà. Cái này, mẹ nó!!! Thời điểm của clip là 3 năm trước khi cậu Tawan hẹn hò với cậu Kinn. Chưa đủ, các clip khác còn có cậu Tawan và cậu Vegas ở các thời điểm khác nhau. Nhưng mẹ nó! Chuyện xảy ra thường xuyên đến vậy ấy hả? Tôi do dự một lúc và tôi nghĩ đó là điều cậu Kinn nên biết, nhưng không phải để củng cố bất cứ điều gì. Nhưng làm thế nào Vegas mày có thể làm như vậy chứ? Hả!! Đây rõ ràng là một nhát dao đâm sau lưng. Tôi không biết làm thế nào để gửi những clip này cho cậu Kinn nên tôi đã quay video từ màn hình điện thoại của mình, gửi dưới dạng clip cho mỗi clip.
Chờ đã!!! Đoạn clip tôi mở vừa mở là cậu Marsh!! Khốn nạn! Và rồi clip này là cậu Phim. Clip này cũng... Cả thư mục đều là clip bạn tình của cậu Kinn! Khốn nạnnnnnn!!!!!!! Thằng cha Vegas đúng là tâm thần như cậu chủ đã nói phải không? Tôi nhớ rất rõ khuôn mặt của người mà Cậu Kinn đã ngủ cùng. Và sau đó những clip này có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ rõ ràng đến nỗi không sợ rằng họ sẽ chỉ giống khuôn mặt mà thôi. Tôi không thể đợi, ghi lại tất cả mọi thứ và gửi nó cho Cậu Kinn với sự gấp gáp. Tại sao Cậu Vegas phải làm điều này!!! Này là muốn cái gì! Cậu ấy tiếp cận thằng Porsche đến mức đó vì lý do này phải không? Dường như tôi càng tìm kiếm, thì càng tìm thấy nhiều bằng chứng. Tôi không biết nếu nó sẽ hữu ích hay không. Tìm thấy bất kỳ thông tin hoặc tài liệu nào, tôi sẽ chụp ảnh và gửi nó đi. Trong đầu cố gắng giữ bình tĩnh sau khi xem những clip đó cho đến khi tê dại luôn!!
“Tao đã nói mày dừng lại rồi mà!!!!" Đột nhiên, một tiếng kêu lớn từ bên ngoài vang lên mà không hề thấy bóng người nào. Tôi giật nảy mình và vội vàng tắt máy tính. Tôi cố gắng sắp xếp mọi thứ đúng vị trí và bắt đầu tìm lối thoát.
“Thằng Big!!! Mày dừng lại! Tao đã nói Cậu Vegas không có ở đây!!!” Tiếng gọi khiến tôi sững sờ trong giây lát. Thằng Big đang làm gì ở đây?! Sau đó không có thời gian để suy nghĩ nhiều, định ra khỏi phòng hay trèo xuống ban công cũng không kịp rồi, hơn nữa tôi cũng muốn biết thằng khốn đó đang làm gì ở đây. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Vì vậy, tôi vội vàng ẩn mình vào trốn trong một tủ quần áo lớn. Cố gắng đóng cửa càng nhẹ càng tốt. Tay kia rút súng. Tay khác cầm điện thoại, bấm và quay video.
Bang!!! Có tiếng mở cửa lớn, cùng với hình dáng của thằng Big, người bước vào với sự tức giận. Tôi mở cửa tủ và chụp rõ mặt thằng Big.
“Tao sẽ đợi!!!" Giọng thằng Big hét vào mặt một trong những vệ sĩ.
"Mày biết rằng Cậu Vegas đã cấm mày đến gặp!"
“Vậy thì sao? Mày cứ để tao một mình cũng được. Ha!!! Cậu Kinn, mẹ nó! Mỗi ngày đều nghi ngờ tao nhiều hơn. Còn cậu Tawan đang làm chuyện điên rồ gì nữa không biết!" Thằng Big tức giận nói.
"Mày đi ra ngoài. Mày biết rằng gần đây thằng Pete đang theo dõi cậu Vegas. Nếu nó thấy mày vào nhà này, nghĩ thử xem chuyện sẽ đến tai cậu Kinn!!" Tôi bình tĩnh nhắm mắt nghe lời nó nói. Tất cả mọi lúc, Cậu Vegas đều biết phải không?
“Tao đợi không nổi nữa rồi!!! Chết tiệt!!" Thằng Big điên khùng nói.
"Mày đi ra ngoài!! Đừng bắt tao phải dùng vũ lực.” Cuộc tranh cãi diễn ra được một lúc thì đột nhiên có một giọng nói hét lên khiến tôi mất hồn.
“Thằng Big!! Mày đang làm cái quái gì vậy?!” BỎ - MẸ - TAO - RỒI! Làm thế nào mà Cậu Vegas lại xuất hiện ở đây? Cứ nghĩ là đang đi theo thằng Ché cơ mà!!!
“Cậu Vegas!!! Cậu phải giúp tôi!” Thằng Big vội vã bước tới và nắm lấy tay cậu Vegas ngay lập tức.
“Tụi mày ra ngoài.” Cậu Vegas quay lại ra lệnh cho ba bốn thuộc hạ đang đứng sau lưng mình. "Ra ngoài!!!” Cậu ấy quay lại hét với cấp dưới của mình một lần nữa. Cậu Vegas vẻ mặt cáu kỉnh và có dấu vết của trận chiến trên khuôn mặt. Đôi mắt trông giận dữ như thể là một người hoàn toàn khác với người mà tôi từng gặp.
“Cậu Vegas!! Tôi nghĩ Cậu Kinn sẽ sớm phát hiện ra tôi là người đã gửi tất cả thông tin cho cậu."
Bốp!!!! Tôi há hốc mồm kinh ngạc khi cậu Vegas đưa tay ra và tát vào mặt thằng Big đến nỗi máu chảy đầy miệng.
“Cậu Vegas!” Big ôm mặt trong khi nhìn Cậu Vegas với vẻ phẫn nộ.
"Mày không hề cung cấp bất kỳ thông tin nào cho phía tao cả, thằng Big! Mày đang bán thông tin cho ai vậy?!” Cậu Vegas giận dữ chỉ tay vào thằng Big.
“Cậu đang nói về cái gì vậy!!"
"Mày đang bán những bí mật của gia đình chính cho ai? Mày không chỉ bán nó cho tao! Cả phía Tawan và phía các đối thủ cạnh tranh. Tao nghĩ chính là mày đấy!"
"..."Thằng Big im lặng một chút, trước khi nhổ ra một ngụm máu, rồi nhếch miệng cười. "Ồ! Rồi vậy không tốt hay sao? Cậu cũng muốn thấy bên đó ngã xuống mà. Tôi chỉ muốn tiêu tiền. Vậy tôi đã làm gì sai? Cậu nghĩ chỉ có mình cậu mới có thể trả tiền cho những thông tin đó sao?" Thằng khốn Big!!! Thằng rắn độc! Cũng nghĩ mày xấu nhưng không ngờ lại xấu đến mức này.
“Vậy tại sao mày không hỏi ý kiến tao trước!!! Chuyện mới nhất là thông tin rò rỉ ra ngoài, tao vẫn chưa được biết luôn! Tao đã ngạc nhiên làm sao các đối thủ biết được lịch sử vận chuyển của chúng ta!!!"
“Lúc này còn nghĩ mình là gì cơ chứ!! Người cuối cùng mà tôi bán thông tin cho dù sao cũng không thể làm gì được cậu. Bởi vì phần lớn thu nhập của gia đình thứ chính đến từ các sản phẩm không chính thức, không phải sai? Toàn bộ ảnh hưởng đều nhằm vào phần lớn cổ của gia đình chính!!"
“Mày nghĩ quá ngắn rồi đấy. Vì thông minh được có chút ít như vậy, nên thằng Kinn mới tóm được đuôi nhanh đến thế đấy!!"
“Hơ!! Vậy cậu thì thông minh đấy hả? Những ngày này, ngoài việc bám theo thẳng Porsche hèn hạ, không thấy có thể làm được gì hết cả."
Bốp!!!! Sau đó Cậu Vegas tát vào mặt thằng Big một lần nữa. Tôi thấy đau thay mặt nó luôn ạ. Thằng chết dẫm!! Cậu Vegas, mẹ nó chứ! Hơn cả mong đợi.
"Mày đừng có lôi Porsche vào!!! Thằng Tawan chính là người đã tung tin chính Porsche làm lộ thông tin! Làm gì cũng không nghĩ trước nghĩ sau cho tốt. Chờ mà xem. Đi chết cả lũ!"
“Yêu nó, say nó, lo lắng cho nó rất nhiều đi. Thằng khốn đó nó có gì tốt đến thế cơ chứ!"
"Tốt hơn mày là cái chắc!"
“Mẹ nó chứ. Cả một đám ngu ngốc! Cậu cũng không khác gì. Tóm lại, kinh doanh bây giờ không quan trọng. Thằng khốn đó mới là quan trọng nhất. Vậy cũng tốt. Chuyện lô hàng mới tuồn ra khỏi kho lớn sẽ bị tạm dừng. Tôi sẽ giới thiệu cho một khách hàng mới. Thế nào? Được không!!!" Cuối cùng thì mọi chuyện cũng như tôi nghĩ. Hàng hóa đã bị
tham nhũng. Bảng dữ liệu bị thiếu. Tất cả là thằng Big.
“Nếu mày làm vậy, tao sẽ không giữ nổi mày đâu!!” Cậu Vegas nghiến răng, nói vào mặt thằng Big với sự tức giận.
“Vậy, cậu phải làm cái gì đó đi chứ. Rất nhiều mặt hàng mới sẽ được giao vào tuần tới. Cậu Kinn cứ luôn nghi ngờ với tôi như thế này thì làm sao tôi có thể giải quyết mọi việc cho cậu được đây!!"
“Tại mày quá tham lam đấy. Phát tán thông tin mà không cần quan tâm chút nào! Rồi mày còn gửi thông tin cho một kẻ điên rồ như Tawan, kẻ luôn làm mà chả cần suy nghĩ!! Tao nói luôn nhé. Mày đi chắc rồi!"
“Cậu phải tìm cách đi ạ!!! Cứu tôi với!"
“Mày mẹ nó quá ngu ngốc!! Trong công việc, mày mắc sai lầm. Việc tách Porsche ra khỏi thằng Kinn mày cũng không làm nên hồn."
“Hừm... nghĩ cậu giỏi hơn tôi hay sao? Đến mức lên kế hoạch bỏ thuốc nó, bắt nó lên giường mà những đã làm được gì cơ chứ.” Chết tiệt!!!! Tất cả mọi chuyện đều từ hai người này ấy hả? Ôi thằng Porsche!! Tôi gần như không thể chịu đựng được để nghe thêm bất cứ điều gì nữa rồi ạ. Muốn lấy súng trong tay tự bắn vào đầu đến chết. Tại sao tao phải đến để biết nhiều thứ như thế này cơ chứ!
“Thằng Big!!!!!” Cậu Vegas lại giơ nắm tay định đấm thẳng Big, nhưng lần này, thằng Big đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay Cậu Vegas và giữ chặt.
“Cậu và ngài Kan phải giúp tôi. Nếu không, tất cả chúng ta sẽ chết chắc!!!" Thằng Big hét vào mặt người đối diện một cách thô bạo trước khi quay người và bước ra khỏi phòng ngay lập tức.
"Ôi!!!" Cậu Vegas gạt sạch những thứ trên bàn vương vãi khắp sàn. Tôi nhanh chóng tạm dừng video và gửi cho cậu Kinn. Bỏ mẹ! Một phần trăm pin. Cầu trời cho hoàn tất việc tải tệp trước. Đừng sập trước nha mày! Tôi lén nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô cảm của Cậu Vegas, xen lẫn với màn hình điện thoại. Ngay khi clip gửi đến cậu Kinn, điện thoại của tôi đột nhiên tắt. Cảm ơn trời phật hoàn thành việc gửi đi, nhưng giúp tao gõ thêm một câu xin cậu Kinn giúp đỡ cũng không được hay sao hả? Tôi không biết khi nào Cậu Vegas sẽ rời khỏi phòng và tôi còn phải ở đây bao lâu nữa. Mẹ kiếp!!! Tình huống sao lại éo le như vậy! Tôi nhìn cậu Vegas ném đồ đạc không ngừng, cho đến khi tay cậu ấy vươn tới chạm vào chiếc máy tính và định phá hủy nó mà không hề suy nghĩ. Nhưng đột nhiên Cậu Vegas khựng lại và dừng mọi hành động của mình. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Hơi thở bắt đầu đông cứng cùng với trái tim đang run lên. Tôi bỏ điện thoại vào túi quần trước khi cả hai tay nắm chặt khẩu súng.
Ánh mắt tôi nhìn trộm từ đằng qua một lỗ nhỏ. Cậu Vegas đứng yên và đặt tay lên mặt sau chiếc máy tính. Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn trước khi cắn môi vì căng thẳng. Tạsao cậu ấy lại có biểu hiện bình tĩnh như vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Cậu Vegas bắt đầu từ từ đi vòng quanh phòng, trước khi mở cửa gọi hai tên thuộc hạ vào phòng.
“Sắp xếp đồ đạc lại đi.” Cậu Vegas ra lệnh trước khi họ từ từ nhặt đồ đạc lên khỏi sàn và đặt chúng trở lại vị trí cũ. Tôi bắt đầu tập trung vào hơi thở và giữ vững tâm trí của bản thân nhiều nhất có thể. Cậu ấy tiếp tục từ từ kiểm tra căn phòng. Một tay nhẹ nhàng luồn vào trong túi quần. Giống như đi qua đi lại tham quan trong phòng của chính mình. Và trái tim tôi loạn nhịp khi cậu ấy dừng lại trước tủ quần áo và nhìn chằm chằm. Tôi cầm súng trên tay và nín thở vì sợ đối phương nghe thấy âm thanh phát ra từ mình...
"Hử..."
Soạt! Cửa tủ được mở ra, tôi đã hạ quyết tâm rồi. Nhanh chóng nhắm nòng súng vào người trước mặt. Cậu Vegas đứng đó mỉm cười với vẻ lạnh lùng, không chút bối rối. Tôi và cậu ấy đứng trừng mắt nhìn nhau. Tôi đang định bấm cò. Tay cậu Vegas nhanh chóng gạt súng của tôi đi. Âm thanh của đám thuộc hạ gầm lên và đột nhiên một cuộc hỗn loạn xảy ra sau đó.
“Giỏi đấy.”
Cậu Vegas với đôi môi nhếch lên thành nụ cười chế nhạo. Tôi không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Trong lòng chỉ biết cầu nguyện và mong cho mình sẽ sống sót để được gặp mặt bà ngoại.