Vagas đặc biệt x Pete EP 3

-Vị trí tuyển dụng-

“Cậu và ngài Kan phải giúp tôi. Nếu không, tất cả chúng ta sẽ chết chắc!!!" Ngay khi thằng Big bước ra khỏi phòng, tôi vốn đã vô cùng khó chịu trước hành động của nó lại càng thêm tức giận. Bởi vì thằng Big đã liều lĩnh gửi thông tin cho người khác mà không nghĩ trước nghĩ sau tạo ra một đống rắc rối. Và đó có thể là một kẽ hở tạo ra bằng chứng để tóm được chúng tôi, cả về tham nhũng trong việc kinh doanh của công ty và cả về những chuyện mà tôi đã luôn làm sau lưng thằng Kinn nữa.

“Ôi!!!” Càng nghĩ càng căng thẳng. Thằng Big thật là ngu ngốc!! Tại sao tôi luôn gặp phải những người ngu ngốc như vậy? Làm bất cứ việc gì cũng chưa từng suy trước tính sau. Tawan cũng vậy, hành động một cách hấp tấp như một kẻ điên. Tôi gạt bỏ mọi thứ gặp được thay cho tâm trạng ngột ngạt bên trong. Hôm nay, toàn người gây chuyện đau đầu cho tôi. Ví dụ như lúc trong nhà kho, Tawan rơi vào bế tắc, vội tìm người khác lôi cổ xuống địa ngục cùng với nó và người đó chính là tôi. Nó nói rằng tôi luôn là người gửi tin của thằng Kinn cho nó. Mà tôi đã thừa nhận đó là sự thật. Tôi không nghĩ mình sẽ nói dối Porsche tiếp nữa. Tôi muốn thừa nhận mọi sai lầm. Tôi vẫn xác nhận câu nói cũ. Cho dù tôi có xấu xa như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu đó là người tôi yêu, tôi sẽ không bao giờ làm người ấy thất vọng. Nhưng nó không phải như thế này. Không phải là tình huống lúc đó, tôi bắt buộc phải chấp nhận và giải thích mọi chuyện cho Porsche nghe. Điều đó cho thấy rằng tôi gần như phải bắt đầu lại với Porsche và tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo...

Mẹ kiếp!!! Thất vọng tột cùng. Xung quanh chỉ toàn những kẻ ngốc. Một ngày nào đó, tụi nó sớm muộn gì cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho tôi. Bất cứ thứ gì gần tay tôi lúc này đều bị tôi ném xuống đất mà không hề suy nghĩ. Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ đến nỗi giờ đây tôi không biết làm sao cho đúng. Tôi sẽ phải chịu những điều gì khi bị bố mắng? Tôi đã phạm sai lầm khiến cho gia đình chính bắt được. Hay lần này tôi sẽ mất đi người tôi yêu? Rắc rối bủa vây khiến tôi muốn lấy dao cắt chính mình để củng cố thêm nỗi đau vì đến cuối cùng tôi vẫn là người không được ai quan tâm. Đúng như bố nói. Những người như tôi có thể làm gì nếu không có bố? Vừa kèm cỏi, vừa ngu ngốc và chỉ là kẻ thất bại ngày qua ngày. Tôi gần như quét sạch những thứ có trên bàn vì cảm thấy nó thật chướng mắt. Sau đó tay tôi chạm vào máy tính để bàn và định ném nó xuống đất trong cơn tức giận không thể ngăn cản. Nhưng khi lòng bàn tay của tôi lướt qua mặt sau của máy tính, mọi hành động của tôi dừng lại ngay lập tức. Hơi nóng từ máy truyền đến bề mặt tiếp xúc khiến tôi liên tưởng đến điều gì đó.

Hôm nay cả ngày thậm chí cả ngày hôm qua tôi còn không bật máy tính lên. Sao máy lại ấm như mới dùng gần đây...

Tôi hít một hơi thật sâu. Bàn tay cũng xem xét máy tính. Tôi bắt đầu nhìn quanh phòng và kiểm tra bàn làm việc của mình hoặc thậm chí là khu vực ban công. Tôi cảm thấy có nhiều bất thường. Một số giấy tờ của tôi ở một số tầng dường như được sắp xếp một cách cẩu thả mà đúng ra nó không nên như thế vì tôi là một người bị ám ảnh bởi sự ngăn nắp. Do đó những người giúp việc ở đây đã lâu sẽ biết việc sắp xếp tài liệu như thế nào để không làm cho tôi cảm thấy bực bội.

Nhưng cửa ban công vẫn đóng và khóa chặt như cũ. Tôi bắt đầu nhìn trái nhìn phải và chắc chắn rằng đã có người đột nhập vào phòng tôi mà không được phép. Nếu may mắn, nó đã kịp thời chạy thoát. Nhưng nếu không may mắn, có lẽ nó đang trốn ở đâu đó trong căn phòng này. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh và tình cờ nhìn thấy cánh cửa kính thông với phòng ngủ của tôi chưa đóng hoàn toàn Tôi mỉm cười từ tốn vì nghĩ rằng người đã xâm nhập vào phòng tôi chắc không thể đi xa được và đang lẩn trốn quanh đây.

Hơ... Nghĩ định vào hang cọp, thì mày đừng tưởng sẽ thoát ra một cách dễ dàng.

“Sắp xếp đồ đạc lại đi.” Tôi mở cửa và ra lệnh cho hai thuộc hạ, đang đi lòng vòng quanh phòng vào và dọn dẹp đồ đạc. Thực ra nó không có gì. Cũng không muốn gọn gàng vào lúc này. Tôi chỉ muốn tóm được tên khốn đó. Và trong trường hợp khẩn cấp, cấp dưới của tôi sẽ có thể giúp đỡ kịp thời. Tôi tin rằng nó chắc chắn không đến tay không. Dám đến một nơi như thế này, nó phải trang bị một số vũ khí.

"..." Tôi đút tay vào túi và đi lại nhìn đây nhìn đó quanh phòng với vẻ lạnh lùng. Trên thực tế, tôi cũng có thể triệu tập các vệ sĩ đến để tìm kiếm ngay bây giờ. Nhưng tôi không muốn hành động hấp tấp, biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn. Và bắt đầu có một linh cảm khiến tim tim tôi đập lỡ nhịp. Giống như một điều gì đó vui vẻ sắp xảy ra, không biết nữa.

“Hử..." Tôi dừng lại trước tủ quần áo lớn của mình. Với toàn bộ suy đoán của tôi, trong căn phòng này sẽ không có nơi nào có thể chơi trốn tìm tốt như ở đây. Và cảm xúc của tôi nói rằng tôi đã đoán đúng.

Soạt! Tôi mở cửa đồng thời nhếch mép cười nhẹ. Tôi khá hài lòng với hình ảnh trước mặt. Giọng nói trong đầu luôn hướng dẫn để cho biết những điều đúng đắn. Tôi luôn tin vào bản năng của mình và tất cả đều trở thành sự thật.

“Giỏi đấy!” Pete hướng nòng súng lên và nhắm vào mặt tôi với một chút kinh hãi. Tôi không đợi cò súng bắn xuống giữa mặt, tay tôi nhanh chóng gạt khẩu súng ra xa, sau đó vật ngã thân hình nó xuống đất cho đến khi nó mất thăng bằng và ngã xuống đất.

“Cậu Vegas!” Thằng Pete nói trong khi nhanh chóng đứng dậy từ mặt đất, tay vẫn nắm chặt khẩu súng, sau đó đá mạnh vào giữa cơ thể tôi. Hai tên thuộc hạ của tôi lao vào giúp đỡ, kéo cổ Pete ra khỏi tủ và liên tục đấm đá không ngừng. Nhưng thằng Pete không yếu đến vậy, và nó cũng có thể phản đòn lại nhiều lần. Bất cứ thứ gì gần với tay của nó đều bị nó nắm lấy làm vũ khí và giáng vào cấp dưới của tôi nhiều lần. Thằng Pete bị rượt đuổi và vấp ngã nhiều lần cho đến khi một cuộc hỗn loạn xảy ra ngay giữa phòng tôi. Ba người tụi nó đám đá, không ai chịu thua. Tay thằng Pete vẫn nắm chặt khẩu súng và vài lần nó định ấn ngón tay vào cò súng nhắm về phía cấp dưới của tôi. Tôi vội vàng bước tới đấm vào mặt nó cho đến khi mặt nó lật sang một bên, xém chút nữa ngã lăn ra đất. Tôi dùng chân đá vào cổ tay nó cho đến khi khẩu súng bật ra khỏi tay.

"Mày giỏi đấy, thằng Pete. Có thể đến được tận đây!” Tôi cúi xuống nhặt khẩu súng dưới đất, trong khi nhìn từ đầu nòng đến báng súng. Thằng Pete, cho dù có giỏi đến đâu, nó cũng không thể chống lại số đông. Nó ngã xuống đất vài lần và thuộc hạ của tôi lại kéo nó lên trước khi dùng cả khuỷu tay và nắm đấm cho đến khi khóe miệng nó rỉ máu.

“Đừng nói là anh họ đã ra lệnh cho mày nằm vùng đến tận trong này..." Tôi nói với giọng bình tĩnh, rời mắt khỏi khẩu súng và nhìn thằng Pete, người đã bị đấm đến nỗi tàn tạ không ít. Nhưng tôi rất thưởng thức bản lĩnh của nó. Bởi vì chính nó đã phản đòn cấp dưới của tôi cho đến khi tụi nó cũng ở trong tình trạng không khác gì mấy. Nhưng thật tốt khi chúng tôi có nhiều người hơn.

“Cậu Vegas! Tại sao cậu lại làm thế này?!" Pete nói trong khi tay vẫn liên tục đỡ đòn từ cấp dưới của tôi.

“Thưa Cậu Vegas, tôi đã tìm thấy điện thoại và tai nghe của nó!!” Thuộc hạ của tôi vội vàng đưa tất cả ra trước mặt tôi. Pete định lao vào để cướp điện thoại nhưng bị giữ lại. Nếu tôi không nhầm thì lẽ ra nó đã thu thập mọi bằng chứng qua điện thoại của nó rồi. Tôi không biết nó có được những gì hoặc có lẽ đã quay được clip lúc thằng Big đến tìm tôi. Tôi không biết vì điện thoại nó đã hết pin. Nhưng từ những gì tôi suy đoán, có lẽ sẽ không còn sót lại chút nào. Thằng Pete hẳn đã gửi tất cả bằng chứng cho chủ nhân của mình. Vì từ tủ quần áo nhìn qua phòng làm việc, có thể thấy rõ mọi thứ ở đây. Tôi đã không do dự nhanh chóng quay số thằng Big để gửi tin tức phải cẩn thận.

“Định làm gì hả?!" Ngay khi tôi bấm điện thoại của mình, thằng Pete đã dùng một cú đá mạnh để tấn công hai tên thuộc hạ của tôi cho đến khi chúng ngã xuống đất trước khi bước về phía tôi và vội vàng giật lấy điện thoại.

"Thằng Pete!!!"” Tôi gọi lớn tên nó khi nó giật lấy điện thoại của tôi. Tôi vội dùng báng súng đánh mạnh vào mặt nó cho đến khi nó gục xuống sàn. "Mày thực sự là một con chó trung thành. Tao rất khâm phục đấy!!!" Tôi hét lớn khắp phòng và dùng chân đè ngực nó xuống sàn.

“Cậu Vegas!!! Dừng làm những điều tồi tệ đi ạ! Cậu Kinn đã làm gì cậu hả?!" Khuôn mặt thằng Pete nhăn nhó vì đau. Lông mày rách toạc cho đến khi máu phun ra, nhưng miệng nó vẫn có thể hét và tranh cãi với tôi. Tôi rất thích những vệ sĩ trong nhà này, không chỉ giỏi giang mà còn có khiếu ăn nói.

"Ai đang ở quanh đây!!! Lên đây chút!!" Giọng nói thuộc hạ tôi mở cửa phòng, trong khi một bàn tay đang ôm lấy bụng, khuôn mặt méo xệch vì đau đớn và hét lên để tìm người đến hỗ trợ xử lý con chó điên nói trên. Không có gì lạ khi thằng Pete vào đây dễ dàng, và không lạ khi chỉ có hai thuộc hạ của tôi đang đuổi đánh thằng Pete. Bởi vì hôm nay bố hầu như đã dẫn tất cả những người chuyện nghiệp đến sòng bạc. Ngôi nhà yên tĩnh và an ninh thì lỏng lẻo.

“Thằng Kinn thì có gì tốt đến thế cơ chứ! Có vệ sĩ thì vệ sĩ yêu. Trong khi vợ cũ của nó vẫn yêu vẫn ghen đến chết... May mắn quá đi.” Tôi vừa nói vừa tăng lực nhấn lòng bàn chân đè lên ngực thằng Pete cho đến khi nó bắt đầu kêu lên trong tiếng thở hổn hển.

"... Thả ra... C... Cậu Vegas!!!" Thằng Pete dùng cả hai tay để đẩy chân tôi ra, nhưng không hiệu quả. Tôi cười nhạt, thỏa mãn nhìn khuôn mặt bị tra tấn trên mặt đất, trước khi nó dùng hết sức mạnh cuối cùng, giáng nắm đấm vào đầu gối của tôi đến nỗi tôi mất thăng bằng và ngã trên mặt đất. Nó vội vàng đứng dậy, chộp lấy chiếc bình nhỏ trang trí phòng tôi, nhấc lên và đập mạnh vào đầu tôi.

Bang!!!

“Cậu Vegas!!” Thuộc hạ của tôi hét lớn. Tôi lắc lắc mặt vì tê dại. Rất may, chiếc bình không cứng lắm, nhưng nó đập vào đầu tôi đủ mạnh. Máu chảy dọc hai bên thái dương. Không có cảm giác nóng bỏng. Không đau. Chỉ tê trong giây lát. Tôi lấy ngón tay chạm vào vết máu của mình và từ từ nhìn chằm chằm. Chất lỏng màu đỏ tươi làm cảm xúc trong tôi càng lúc càng dâng trào. Tôi liếc nhìn thằng Pete, lúc này đang bị hai tên thuộc hạ của tôi giữ chặt cả hai tay. Chân nó tiếp tục đá trong không khí không ngừng. Nhưng bây giờ tôi có thêm ba người nữa sắp tới. Nó có lẽ sẽ kết thúc trong một thời gian nữa thôi.

"Thả tao ra!!!... Thả ra!" Đây là thuộc hạ của tôi, mặt đối mặt, cố gắng đấm nó. Nhưng sự thực là không làm được bất cứ điều gì. Nó rất ngoan cố khiến mọi việc trở nên khó khăn.

“Cậu Vegas đi xử lý vết thương trước đi ạ.” Người của tôi đỡ tôi lên khỏi sàn. Mùi máu tanh bắt đầu bốc lên và xộc vào mũi. Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi cảm xúc của mình trào dâng trong vòng chưa đầy một giây.

“Tránh ra!!” Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất và quay lại kéo thuộc hạ của mình khỏi thằng Pete. Sau đó, tôi dùng toàn lực đánh đầu gối vào bụng nó trong khi thuộc hạ của tôi vẫn giữ chặt cả hai cánh tay của nó.

"Ặc..." Thằng Pete từ từ ngã xuống đất với khuôn mặt méo mó vì đau đớn.

“Tao đã từng cảnh báo mày rồi phải không? Đừng để chủ nhân của mình kéo cổ dắt tới dắt lui. Bởi vì nó sẽ dẫn mày đến cái chết!” Tôi nắm tóc và kéo nó lên bằng tay của mình cho đến khi khuôn mặt của Pete ngẩng lên theo lực kéo.

“Tại sao lại làm điều này..." Thằng Pete khẽ nói. Tình trạng gần như không thấy được. Tôi từ từ khụy xuống, ngồi trước mặt nó với một nụ cười giễu cợt.

"Mày cứng đầu thật đấy. Thằng Kinn đã cho làm thức ăn gì để có thể chiến đấu đến mờ mắt như thế này cơ chứ?" Thằng Pete nheo mắt lại, chậm rãi nhìn tôi. Đôi mắt anh cũng ánh lên vẻ bướng bỉnh và không hề chịu thua bất cứ ai.

“Mẹ nó! Cậu đúng là tệ hại như cậu ấy đã nói.”

“Vẫn còn sức để sủa được cơ đấy. Một con chó như mày không có não. Chủ nhân ra lệnh làm gì thì làm đó thôi!” Tôi nắm chặt tóc nó, nhìn bộ dáng từ đầu đến chân.

“Hừ... Ít nhất thì Cậu Kinn không phải là một kẻ tâm thần. Không ăn cắp. Không tồi tệ đến mức này!!!!!!” Tôi giữ đầu nó, bắt đứng dậy. Nó nhắm chặt mắt vì đau và từ từ đứng dậy theo.

“Miệng tốt!!!” Tôi buông đầu nó ra trước khi đập mạnh lòng bàn tay vào mặt thằng Pete.

“Mày đã nói cho thằng Kinn biết những thông tin gì rồi!!” Tôi nắm lấy khuôn mặt nó, kéo ngược lại để đối mặt trực tiếp, trước khi một tay bóp chặt hai má đối phương.

“... Sớm muộn gì, quả báo cũng sẽ tìm đến cậu!” Ánh mắt khắc nghiệt tiếp tục nhìn tôi mãnh liệt. Tôi tôi vô cùng thích kiểu người không hề chịu thua này. Rất muốn biết nó sẽ bướng bỉnh và kiêu kiêu ngạo được đến đâu.

“Tốt hơn hết nên giữ vấn đề nghiệp báo để dạy dỗ gia đình chính!!! Đã làm gì với gia đình thứ chính! Tụi nó đã từng nghĩ đến chưa!! Giữ để mà nói với tụi nó rằng chính tao sẽ là chủ nhân nghiệp chướng của tụi nó!!” Tôi nói trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

“Cậu Kinn đã làm gì để cho cậu tức giận như vậy!!” Ánh mắt kiêu ngạo của nó tiếp tục sáng lên không ngừng. Không biết nó lấy dũng khí từ đâu ra, ngay cả khi nguy hiểm ập đến, nó vẫn sẽ bảo vệ chủ nhân của mình mà không sợ đánh mất đi tính mạng của mình.

“Người như nó... thật thảm hại. Chỉ cần đứng và hít thở cùng một không khí thôi cũng đủ ghê tởm rồi.”

“Chỉ có cậu như vậy thôi. Suy tính âm mưu. Nghĩ sẽ cản trở cậu Kinn!! Hay chính là như thế này, cậu đã nghĩ rằng mình không thể chiến đấu với Cậu Kinn. Hắt nước bẩn vào mọi chuyện. Ngay cả... chuyện... thằng Porsche." Thằng Pete nói với vẻ khinh thường. Tôi vẫn nhắm mắt lại, dồn hết cảm xúc vào trong để nó bùng nổ lần nữa. Và lòng bàn tay tôi đập mạnh vào mặt nó cho đến khi nó gần như ngã rạp. Thuộc hạ vội giữ nó chặt hơn, không để nó nằm xuống đất.

"Thằng Pete!!!!! Mày đừng cứng miệng! Mày nói cho tôi biết ngay! Mày đã gửi cái quái gì cho thằng Kinn hả?!” Tôi hét lớn, thuộc hạ của tôi vội nhìn về hướng khác, sợ hãi trước cái nhìn dữ tợn của tôi lúc này.

“... Tội ác của cậu quá nhiều... Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được những gì tôi đã gửi đến chủ nhân của mình.” Máu phủ đầy miệng thằng Pete. Máu cũ và máu mới trộn lẫn với nhau.

"... Mày thực sự muốn tao giết mày, phải không? Hả!!!” Tôi hít một hơi thật sâu, cùng lúc đó bàn tay như có như không vuốt ve khuôn mặt của nó. Tôi bắt đầu đánh mất kiểm soát cảm xúc của chính mình nhiều hơn.

“Vậy thì giết tôi đi!!! Giết đi! Dù sao thì tôi cũng sẽ không còn đường thoát nữa rồi." Thằng Pete nói trong khi từ từ nhìn quanh căn phòng được bao vây bởi những người của tôi. Ánh mắt của nó vẫn không hề có sự thỏa hiệp trong tình huống này.

“Cũng biết mình đấy! Mày không cần phải lo lắng, mày sẽ chết như ý muốn!!!” Tôi đẩy nó thật mạnh trước khi bước đến trước máy tính, bật nó lên và xem qua lịch sử của tất cả các ứng dụng.

“Giỏi đấy. Biết mật mã luôn... Tụi mày giữ chặt nó.” Thuộc hạ của tôi chĩa súng vào đầu thằng Pete, bảo nó đứng yên. Nó nhìn chăm chăm vào hành động của tôi. Tôi vẫn tiếp tục kiểm tra lịch sử. Và khó chịu hơn nữa khi thông tin nó mở ra là thông tin thương mại quan trọng. Được rồi! Tôi sẽ phải tìm một lý do chính đáng để nói chuyện với bố. Nhưng đó là thông tin cũ. Hy vọng rằng tài liệu của khách hàng mới sẽ không đi cùng nhau. Tôi tiếp tục nhấp vào màn hình. Mặc dù muốn rút súng bắn thằng Pete trong cơn giận dữ, không màng tới bất cứ điều gì. Nhưng khi mở đến một thư mục, trái tim tôi quặn thắt trước khi mỉm cười chế nhạo, không ngờ rằng nó sẽ mở ra một thứ như thế này. Tôi đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh mặc dù đầu tôi gần như bốc cháy. Nhưng ít nhất nếu những tập tin này đến tay thằng Kinn, việc đó vẫn đủ làm tôi hài lòng. Tôi với lấy một điếu thuốc trong ngăn kéo trước khi châm lửa. Tôi ngồi xuống ghế và đặt cả hai chân lên bàn. Khói trắng phun ra từ miệng làm cho tôi bình tâm một chút, gác lại chuyện làm ăn đang khiến cho đau đầu. Dù rất lo sợ bị bố mắng nhưng tôi tin rằng bố sẽ lo được. Và sau đó, sẽ phải giết người bịt miệng thằng Big không để gia đình chính tóm được nó trước. Phòng trường hợp nó nói ra điều gì đó quan trọng. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào làn khói bay trong không trung. Cố gắng tự nghĩ rằng mọi thứ đều có cách giải quyết. Mặc dù tôi vẫn không thể nhìn thấy con đường nào như thế.

"Mày nghĩ thằng Kinn thích clip nào nhất...” Khi nicotine xâm nhập vào cơ thể, tôi bắt đầu thư giãn phần nào. Tôi đặt tất cả sự căng thẳng xuống tận sâu vì ít nhất những chuyện của ngày hôm nay rất thú vị. Thằng Kinn mà xem mấy clip này chắc nổ tung mà chết mất.

"..." Tôi quay màn hình sang phía thằng Pete và chọn mở một đoạn clip mà không hề cảm thấy xấu hổ với ai. Thằng Pete quay đầu đi và nhìn sang hướng khác, giống như thuộc hạ của tôi, chỉ biết cúi đầu cụp mắt im lặng với nhau.

“Mày nghĩ thằng Kinn sẽ phát điên đến chết không?” Tôi nói, cùng với một nụ cười nhẹ. Thằng Pete cũng biết cất giấu bí mật đấy chứ. Đáng lẽ nó phải chọn gửi một đoạn clip hay ho hơn cho thằng Kinn mới phải. Nghĩ cũng hài lòng bỏ mẹ. Thật tốt khi có ai đó tình nguyện đưa cho nó nên tôi không cần phải lên kế hoạch làm gì để khiến nó biết đến. Sau tất cả, chúng tôi cũng coi nhau như kẻ thù. Không cần phải úp mở với nhau nữa.

“Đồ tâm thần." Thằng Pete nói với giọng yếu ớt. Tôi cười thật tươi và châm điếu thuốc thứ hai trước khi nhìn vào nó.

“Còn mày thì sao, Pete? Thích clip nào?" Tôi nói, gạt tàn thuốc lá vào khay thủy tinh.

“Hừ... Những clip bệnh hoạn. Học cao chỉ để quay lại những thứ thấp kém đến vậy.” Pete nói mà không nhìn tôi. Thành thật mà nói, thằng Pete không hề vào mắt tôi một chút nào. Càng chứng kiến sự bực tức của nó, sự kích thích trong tôi ngày một lớn hơn.

“Miệng rất tốt, cẩn thận sẽ tống cái gì đó vào miệng đấy.” Tôi chỉ vào nó ra hình phạt.

“Buồn nôn. Thà chết cho sâu ăn còn hơn..." Thằng Pete nói với giọng trầm đến mức tôi không thể nghe rõ. Nhưng kệ mẹ nó! Tôi quay màn hình máy tính để xem video clip đang được phát. Tôi thực sự muốn mang quá khứ trở lại. Mỗi clip ở đây đều không kém phần hay ho. Thêm vào đó những thứ này sẽ khiến thằng Kinn cảm thấy đau lòng chơi chơi đây. Nếu đó vẫn là một người thân thiết với nó thì sao?... Ôi trời. Đã được chuyển đến tận nơi như thế này. Nếu không thử, thì sẽ hối tiếc một cách vô ích. Haha. Tôi bỏ điếu thuốc vào khay trước khi đi về phía thằng Pete, đang bị giữ chặt.

“Chủ nhân mày chắc đã biết hết tao rồi..."

“Tại sao lại dùng dằng? Định sẽ giết tôi không?” Thằng Pete quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ồ... Giỏi gan đấy mày. Nhưng nếu mày cầu xin mạng sống với tôi, bây giờ vẫn còn là thời gian nhá!” Tôi vươn tay nắm lấy cổ nó trước khi từ từ và càng ngày càng siết mạnh hơn. Đôi mắt của thằng Pete nhấp nháy một lúc, nhưng anh vẫn đứng yên, kiên định như vàng không sợ lửa. “Hừ! Cầu xin con chó còn cảm thấy trang nghiêm hơn." Thằng Pete nhìn tôi chằm chằm không chút sợ hãi. Tôi cảm nhận một chút kinh hãi nảy lên trong lòng nó nhưng vẫn cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Bởi vì những người như nó sẽ không dễ dàng cúi đầu trước bất cứ ai. Tại sao tôi lại thích hành động chỉ bằng ánh mắt này? Kiêu ngạo đến tận xương tủy. Yêu Phẩm giá bản thân đến mức như thế này. Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy lòng mình rạo rực. "Ha! Tao thực sự thích rồi đấy." Tôi thúc đầu gối vào bụng thằng Pete một lần nữa với tất cả sức lực. Lần này, nó gục xuống đất trong khi cắn chặt môi. Rõ ràng là nó đã kiệt quệ không còn chút sức lực nào. "Bọn mày buông nó ra...” Tôi ra lệnh cho thuộc hạ của mình buông thân thể thằng Pete ra, người đang nằm bẹp dưới sàn. “Tất cả tụi mày ra ngoài được rồi.” Tôi quay lại ra lệnh cho những tên thuộc hạ đang trừng mắt nhìn nhau bối rối. “Có muốn tôi mang nó ra ngoài bắn nó không ạ?" "Không cần. Tụi mày ra ngoài! Và cứ để nó đấy.” Tôi nới lỏng thắt lưng của mình, nhìn chằm chằm vào hình dáng đang vặn vẹo trong sự tra tấn chậm rãi với đôi mắt mãn nguyện. “Nhưng nó có thể làm hại..." “Tao đã nói là ra ngoài!!!” Tôi hét lớn đến nỗi cả bọn bật dậy và vội vã bước ra khỏi phòng. “Ờ. Tao muốn mày gọi cho thằng Big và nói với nó rằng hãy cẩn thận. Bởi vì thằng Pete đã biết tất cả mọi thứ rồi." Tôi không quên ra lệnh cho tên thuộc hạ cuối cùng bước ra khỏi phòng để nói với thằng Big về những gì đã xảy ra. “Này... mày có biết không? Lúc mày bị tra tấn thật dễ thương.” Tôi chậm rãi cúi xuống bên cạnh thằng Pete. Phải thừa nhận rằng người trước mặt đang khơi gợi rất nhiều dục vọng trong tôi. Cả hình dáng, mặt mũi và tình trạng của nó. Tất cả đều đều gây hứng thú. “....C...... Cậu... Cậu sẽ không sống sót nổi đâu... c... cậu Kinn sẽ đến bắt cậu." Thằng Pete nói trong khi cau mày đau đớn.

“Một từ cũng thẳng Kinn, hai từ cũng thằng Kinn.... Nó có gì tốt mà ai cũng nâng đuôi của nó lên như vậy.”

“T.... tốt đến mức cậu không thể so sánh được..."

“Ha... vậy hả? Muốn tự kiểm tra không?" Kết thúc câu nói muốn đâm vào tim tôi. Tôi ghét cách mọi người so sánh tôi với thằng Kinn. Nó làm tôi tức giận gấp đôi. Tôi giật mạnh cổ áo thằng Pete, không để ý đến tình trạng mềm nhũn của nó, kéo bóng dáng cao lớn, vạm vỡ vào phòng ngủ và ném xuống giường một cách thô bạo.

"Ặc... Đ... đau.” Nó chửi rủa trong khi nằm co quắp trên giường. Tâm trạng của tôi bị dồn nén cả ngày với nhiều căng thẳng khác nhau. Vừa hay tôi muốn xả toàn bộ ra. Và nếu đó là thằng Pete, một người tốt miệng, thì điều này cũng không tệ. Sau đó, chính nó đã khiêu khích tôi theo nhiều cách. Sự kiêu ngạo của nó càng khiến cho tôi muốn nhìn thấy anh ta cầu xin tha mạng. Và muốn làm cho nó bị tổn thương bằng chính lòng trung thành với chủ nhân của mình.

Phải. Tôi muốn tất cả mọi người liên quan tới thằng Kinn và gia đình chính.

Phải cúi đầu trước tôi hãy. Để nó phải nếm trải mùi vị của sự thất bại.

Những ai bảo vệ thằng Kinn đều phải chịu đau đớn tột cùng.

Và tôi sẽ rất hài lòng...

Bắt đầu từ người vệ sĩ thân tín trung thành này trước cũng ổn. Muốn biết nó có bao nhiêu niềm tin để có thể gân cổ bảo vệ chủ nhân của mình đến mức nào...

"Mày dùng cũng được đấy Pete." Tôi kéo nó nằm ngửa và nhanh chóng giữ chặt thân thể nó bên dưới.

"Đ... định làm gì?” Thằng Pete nói với chất giọng vỡ vụn. Đôi mắt nó nheo lại, nhìn tôi với vẻ kinh hoàng.

“Khiến mày phải cầu xin tao tha mạng đấy...” Đôi tay yếu ớt của thằng Pete bắt đầu run rấy. Tôi đứng thẳng dậy trước khi tháo thắt lưng và nắm lấy cả hai tay của nó đưa qua đầu và trói vào đầu giường bằng thắt lưng da.

“Bỏ tao ra... V... Vegas!!" Thằng Pete bắt đầu vặn vẹo thân mình. Nhưng với sức lực hiện có, thật khó để nó thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi.

“Mày đấy, sốc lắm hả!... Nhưng mày vẫn chưa trả lời tao nhaaa. Mày thích clip nào nhất?" Tôi liếc nhìn thằng Pete đến nỗi gần như nuốt chửng nó. Điều này có thể là chứng tâm thần ám ảnh của tôi khi thấy mọi người đau đớn, vặn vẹo cơ thể qua lại càng làm cho tâm trạng tôi tăng cao cùng với việc đánh bại được cả thằng Kinn, cả người bên dưới, không chịu cúi đầu trước tôi, chỉ làm dục vọng trong cơ thể tăng lên cao đến mức khó có thể dừng lại. Bây giờ tôi thực sự muốn giải tỏa, và càng giải tỏa được dục vọng, càng khiên cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Thả... thả tao ra!!!!” Tôi từ từ cởi cúc cả bộ vest và áo sơ mi của thằng Pete, để lộ ra những múi cơ bụng, khiến cho tôi càng nhìn càng thích. Tôi hít một hơi thật chậm khi đặt tay lên cơ thể thằng Pete. Mày đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được nha. Gần như từ hình dáng đến khuôn mặt đều đúng chuẩn mẫu luôn.

“Mày đã nói thế nào? Tao không thể so sánh với thằng Kinn được hả... Tao sẽ nói cho mày một điều. Tao giỏi hơn thằng Kinn rất nhiều. Không tin thì mày cứ chờ xem.” Tôi cười mãn nguyện trước khi cúi xuống áp lưỡi vào cái bụng rắn chắc và cắn từng miếng để thưởng thức hương vị xung quanh.

“Thằng... Khốn!!! Định... làm gì!! Thả tao ra!!!" Thằng Pete bắt đầu run rẩy. Nổi da gà khắp người. Hai tay tôi lướt qua cẳng tay rồi trượt xuống để bóp một cách thích thú.

“Không gọi cậu Vegas nữa à?... Nhưng như thế này càng khiến tâm trạng tốt hơn.” Tôi nhìn lên một cách chế giễu, rồi cúi xuống để lại dấu răng khắp bụng cho thân thể thằng Pete căng cứng một cách vô thức.

“T... Tao không muốn... bỏ tao ra... Không muốn.” Thằng Pete lắc đầu qua lại. Đôi lông mày rậm nhíu lại. Khuôn mặt biến sắc và cố gắng chống lại tôi bằng tất cả sức lực của mình.

“Nhưng tao muốn...” Tôi rời khỏi bụng và vô cùng khó khăn trượt xuống để cởi quần nó. Thằng Pete quẫy đạp chân lung tung cố gắng ngăn cản tôi làm theo ý mình. Và nó duỗi chân ra và dùng hết sức đá vào giữa ngực tôi.

"Thằng Pete!!!” Tôi lăn một vòng trên giường trước khi bật dậy, giữ chặt nó bên dưới và giáng xuống nó những cú đánh, rút hết sức lực của nó thêm một lần nữa.

Chát!!! Tôi đập mạnh vào lòng bàn tay của mình đến nỗi những vết đỏ mờ trên má lại trở nên chói mắt.

“Nếu mày làm... tao. Chắc chắn tao sẽ giết mày!! Tao sẽ giết mày!” Thằng Pete lắc lắc mặt với giọng nghiêm nghị và ánh mắt giận dữ.

“Tao mẹ nó cứ thích đấy!!” Tôi tách ra khỏi nó, tuột nhanh quần dài và quần lót của nó xuống.

"Thằng Vegas... Thằng khốn nạn!!!!" Thằng Pete hét lớn chửi tôi. Tôi chỉ mỉm cười và nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ của nó một cách hài lòng. Tất nhiên, thằng Pete không có một chút cảm xúc nào. Nhưng ai quan tâm cơ chứ. Lúc này, chỉ cần tâm trạng tôi như đang gào thét điên cuồng, như vậy là đủ rồi.

"Cũng ngon hàng đó mày.” Tôi nói, trong khi quỳ giữa hai chân của nó và mạnh mẽ nắm lấy chân nó dựng đứng trên đầu gối.

"Đừng... đừng... Vegas... bỏ tao ra." Giọng nó run lên trong khi thân mình vặn vẹo, cố gắng tìm cách trốn thoát.

“Nằm yên!!” Tôi nói, giữ chặt lấy chân nó.

“Thằng khốn... Thả tao ra!!! Mày thật quá xấu xa! Thằng quần!” Hai chân nó cố khép lại và tiếp tục vùng vẫy cho đến khi mồ hôi của tôi bắt đầu thấm khắp cơ thể. Sức mạnh của mày không hề giảm bớt chút nào sao hả?

"Thằng Pete!!! Dừng lại!!!! Không định dừng phải không!!” Tôi nắm chặt tay đấm vào bụng nó thêm một cái nữa. Cơ thể nó khựng lại và bắt đầu di chuyển chậm dần. Thằng Pete đau đớn nhắm mắt lại, thậm chí không thể cuộn người lại. Tôi nắm lấy chân nó, dựng lên một lần nữa, trước khi cởi quần và khuỵu xuống. Tôi cũng không hiểu, càng làm tình bạo lực bao nhiêu, tôi cũng không quan tâm quá nhiều, thì dục vọng của tôi càng dễ dàng cứ rắn hơn bấy nhiêu. Tôi từ từ rụt tay lại, cúi xuống nhặt bao cao su và chất bôi trơn bên cạnh giường, sau đó giữ hai chân người bên dưới cách xa nhau khiến cho đường vào rộng hơn trước. Thằng Pete vẫn giãy dụa thân mình một cách mệt mỏi. Tôi nhìn chằm chằm vào thân hình đối phương và hỏi nhỏ.

“Một hình xăm trên ngực? 'No legacy is so rich as honesty'. Không có tài sản nào giàu có bằng sự trung thực. Tuyệt đấy.” Tôi cười nói. Ngón tay lướt tới con đường nhỏ phía sau.

“Thả... thả ra.” Một giọng nói yếu ớt cất lên. Tôi từ từ đút ngón trỏ vào lỗ nhỏ khiến người bên dưới không khỏi rùng mình vì đau. “Đau...” Chỉ với đầu ngón tay, thằng Pete đã cắn môi và vặn người nhiều hơn.

“Không nói tốt hơn. Mày có một cái miệng tốt thật. Tao sẽ làm cho không ngừng run rẩy. Chờ xem!” Tôi rút ngón tay ra, nhanh chóng xé bao cao su ra và đeo vào rồi thoa đều gel lên dọc chiều dài của cậu nhỏ, vuốt lên vuốt xuống từ từ trước khi giữ thẳng đứng, hướng thẳng lối nhỏ phía sau, từ từ đẩy đầu vào mà không để thằng Pete có bất cứ một sự chuẩn bị nào. Nói luôn rằng sẽ không sự yêu cầu đồng ý, không sự làm hài lòng bên kia, không có sự trân trọng và không có màn dạo đầu giúp tăng thêm bầu không khí. Tôi muốn làm cho nó bị tra tấn đến chết. Chờ mà xem!

“Hức... Đau!!! Đ... Đừng!!!" Pete đau đớn ngẩng đầu trong cơn đau, hai tay trói chặt đầu giường giật mạnh. Nhanh chóng giữ chặt cho đến khi các tĩnh mạch phồng lên đến tận cổ tay. Tôi nở một nụ cười nhẹ, biết ngay ngõ hẹp của nó chưa từng có người xâm nhập. Tôi chỉ vừa mới đi vào phần đầu đã có thể cảm thấy sự xé rách ngay lập tức.

"A... Sittttt... quá tuyệt!” Tôi nói khi siết chặt hông thằng Pete và nâng nó lên cao hơn nữa trên giường để có thể dễ dàng đi vào. Tôi vừa nhìn lên nó, vừa nhìn lối nhỏ phía sau nó. Thằng Pete cắn chặt môi, mồ hôi túa ra khắp cơ thể. Thân mình nó run lên không ngừng.

“Đừng... đừng làm... Hức... làm ơn. "Thằng Pete nói với khuôn mặt méo mó. Các mạch máu ở thái dương phồng lên đến nỗi nhìn thấy rõ.

"Ồ! Sao nói rằng sẽ không cầu xin mà?... Giờ nói được rồi à?” Tôi nói rồi dần dần ấn xuống nhiều hơn trước. Thật khó khăn. Ngay cả bản thân tôi cũng bắt đầu nhíu chặt lông mày hơn mỗi lần, bởi vì quá chật để đưa vào. Thằng Pete bấm chặt chân, toàn thân căng thẳng. Miệng cố kêu lên ngăn cản. Mặt bắt đầu lắc qua lắc lại.

“Đ... đau... không thể chịu đựng được nữa rồi." Thằng Pete đau đớn kêu lên. Khuôn mặt nhăn nhúm như tôi mong đợi. Vì vậy, tôi đã cố gắng chống lại cơn đau của chính mình và nhấn thêm sức vào phần hông cho đến khi cậu nhỏ biến mất hoàn toàn. Đã nói rằng sẽ không có sự trân trọng. Tôi biết rằng lần đầu tiên phải chậm rãi, nhưng với những người liên quan đến thằng Kinn, tôi chỉ muốn tập trung vào sự thỏa mãn của bản thân.

"U!!! Súc sinh... Khốn kiếp!!!" Thằng Pete chửi rủa gần như không thành lời.

"Aaaaa... Sítttttt... Thật nhạy cảm... Uhhh.” Thừa nhận rằng bên trong cơ thể của Pete rất tốt. Vừa ấm áp vừa chặt chẽ đến nỗi tôi suýt không kìm giữ được. Các mô bên trong co bóp mạnh đến mức tôi bắt đầu cảm thấy khó thở vì cảm giác quá tốt.

"Thả... tao ra đi... Vegas." Giọng thằng Pete rời rạc. Tôi bắt đầu di chuyển hông của mình với những cú nhấp nông và chậm vì sợ rằng mình sẽ lên đỉnh quá nhanh. Càng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sắc nét, nhắm chặt mắt vì đau, tôi càng phải kiềm chế cảm xúc của chính mình. Thằng Pete đẹp trai, sắc sảo, một vẻ đẹp của đàn ông Thái Lan. Hàng lông mi dài. Cái mũi cao thẳng. Môi màu hạt dẻ, tuy da không trắng nhưng sờ trên tay rất mịn và mượt. Tôi đưa một tay ra để mơn trớn cơ thể nó một cách say mê trước khi di chuyển ra vào với một nhịp nhanh hơn.

"Uwuwu... aaaaaaa... síttttttt... đừng siết chặt tao. Ưưưu..." Tôi rên lên vì dục vọng dâng trào. Tôi di chuyển hông rất nhanh và tập trung nhắm vào các dây thần kinh trong cơ thể khiến thằng Pete co giật liên tục. Mặc dù cơ thể của nó không liên quan đến cảm xúc. Nhưng tôi nhận thấy rằng nó bắt đầu phản ứng liên tục.

"Ve... Gas.... Buông tao ra... Tao... hận mày!” Ánh mắt khắc nghiệt của nó nheo lại giận dữ nhìn tôi. Xung quanh khóe mắt đọng một chút nước trong veo, trông không có gì đáng thương, nhưng thật sự càng làm tăng thêm khí chất. Tôi va chạm ngày càng nhanh hơn, cho đến khi người bên dưới bắt đầu di chuyển theo nhịp. Mặt tôi rúc vào lồng ngực rắn chắc của nó trước khi hít hà, cắn mút để lại dấu răng ở khắp mọi nơi. Tôi liếm hình xăm tượng trưng cho sự trung thành. Nghĩ rồi bật cười. Những người như thằng Pete thực sự rất giỏi trong việc làm chó. Haha. Bởi vì nhìn như lúc này, rên rỉ như một con chó, nhưng là một con chó trong tình trạng run rẩy, chật vật. Hừ!

“Ưm... mày, mẹ nó... Sẽ làm tao xong mất.” Tôi di chuyển mà không có sự chống trả dù chỉ một chút. Thằng Pete thở hổn hển bắt đầu không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tôi dùng miệng ngậm lấy núm vú của nó, cắn mút cả hai bên xen kẽ nhau. Càng hít hà mùi thơm từ cơ thể nó, tôi càng không thể dừng lại.

".... Đủ... được rồi.... Hức!!... Làm ơn... Vegas... Tao cầu xin mà." Thằng Pete tiếp tục tạo ra một chuỗi âm thanh như bị bóp nghẹt từ cổ họng của mình.

“Cầu xin gì... ahh..."

“Thả tao ra... thả ra... Hức... làm ơn." Thằng Pete mím chặt môi. Ánh mắt bướng bỉnh của nó giờ trở nên yếu ớt và đầy sợ hãi.

“Hả? Mày cầu xin tao tha mạng đấy hả? Tốt!! Tao thích... Ahhhhh... Mẹ! Có vẻ như gần xong rồi." Khoái cảm chạy dọc cơ thể tôi, gần như len lỏi đến từng phân tử. Tôi không nghĩ đến giây phút căng thẳng nào vào lúc này, bởi chỉ cần nhìn chằm chằm vào người bên dưới tôi đã cảm thấy tim mình run lên vì phấn khích. Càng nhìn cơ bắp, nhìn khuôn mặt, nhìn nó như là một nạn nhân và nhận ra rằng đó là một người đàn ông hàng thật giá thật trăm phần trăm, tôi càng thực sự thích điều đó.

“Thả... ưm... thả tao ra. Đồ khốn nạn!!!" Những lời thô lỗ tiếp tục nhắm vào tôi. Tôi nhếch miệng cười trong khi hông nhấn vào.

“Cầu xin tao đi... Um... Síttttttt.” Tôi tiếp tục nhấn vào trong nó. Mỗi lần nó mím môi, hay thậm chí làm mặt đau đớn, tôi càng không ngừng thúc mạnh hơn.

"... Vegas... làm ơn... tao cầu xin đấy. "Thằng Pete nói với giọng yếu ớt và run rẩy. Đôi mắt nó nhìn tôi cầu xin. Nhưng đó là những gì tôi muốn. Nghĩ tôi sẽ dừng lại không? Không đời nào. Tôi không dừng và cũng không muốn dừng lại.

“Aaah... Giỏi lắm. Nói như vậy đó. "Tôi cắn môi, toàn thân như có một luồng điện chạy qua, run rẩy khắp người.

“Thằng khốn!!!... Đ... đau... hức..."Tôi di chuyển hông của mình một cách điên cuồng trong đường cong lần cuối cùng. Kéo mặt ra khỏi lồng ngực, và nhìn xuống lỗ nhỏ phía sau nơi gốc rễ của tôi đang di chuyển ra vào. Và cuối cùng tôi cũng đã trút bỏ được tất cả những cảm xúc mà tôi đang có. Não trắng xóa trong giây lát và cơ thể co giật giải phóng khoái cảm kèm theo là hơi thở hổn hển. Như thể đã trút bỏ hoàn toàn mọi muộn phiền còn tồn tại đến ngày hôm nay. Thằng Pete cũng nhắm mắt lại. Ngực anh đập thình thịch và nó dường như đã bất tỉnh. Tôi rút cậu nhỏ của mình ra, khiến cho máu nhỏ xuống nhuốmđỏ ga trải giường của tôi.

Tôi rút người ra và lột bỏ bao cao su, vứt vào thùng rác, nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của thằng Pete. Nếu biết mày sẽ tuyệt như thế này, tao đã không để mày thoát khỏi tầm nhìn lâu như vậy. Thằng Kinn sẽ làm gì nếu biết vệ sĩ giỏi giang của mình phải nằm bại dưới thân tao?

Ít nhất tuy đó không phải là người nó yêu, nhưng cũng là người mà nó tin tưởng và sẵn sàng bảo vệ nó đến mức đưa đầu ra như thế này.

Nghĩ thôi cũng thấy thỏa lòng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play