Vegas đặc biệt x Pete EP 4

-Pete-

Cơn đau truyền qua các dây thần kinh chỉ với một cử động nhẹ, và cơ thể như muốn vỡ vụn từng mảnh một. Sự bầm dập và đau đớn tràn ngập gần như mọi phân tử trong cơ thể. Tôi từ từ mở mắt ra khỏi cơn ác mộng. Tầm nhìn mờ ảo bắt đầu tập trung vào ánh sáng lọt qua tấm rèm đen sẫm. Tôi bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện trong não của mình. Những hình ảnh tràn về, như thể củng cố cảm giác đau đớn của tôi hơn bao giờ hết. Làm ơn đi. Cầu mong mọi thứ không phải là sự thật. Ước sao nó chỉ là một giấc mơ... làm ơn được không?

Hình ảnh tôi đột nhập vào nhà.

Hình ảnh của tôi bị phát hiện.

Hình ảnh tôi chiến đấu với tụi nó.

Và hình ảnh tôi...

Mỗi hình ảnh đều có khuôn mặt của một người được phủ lên, không hề bỏ sót. Tôi càng nhớ và trong đầu chỉ nghĩ đến khuôn mặt đó, nỗi thống khổ ngày càng nhân lên gấp bội.

Tôi nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi vì đau nhói phía sau, cùng với một nửa thân dưới trần truồng. Tôi cố gắng dùng tay để chống đỡ cơ thể. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng hai cánh tay của tôi được trói chặt bằng một chiếc thắt lưng da. Tôi cảm thấy sự đau nhức khiến các cơ gần như co cứng lại. Tôi đẩy mạnh cẳng tay dứt ra khỏi dây trói, nhưng không hiệu quả. Tôi không còn chút sức lực nào. Nó bị tổn thương đến mức gần như không thể chịu đựng nổi...

“Tỉnh rồi hả...” Một giọng nói quen thuộc cất lên, tôi giật nảy mình trong cơn hoang tưởng trước khi liếc nhìn người đang từ từ bước vào phòng ngủ.

"Thả tao ra thằng Vegas.” Một giọng nói khàn khàn cố gắng nói to nhất có thể. Nhưng cổ họng tôi khô rát, vừa nhức nhối, vừa đau đớn.

“Dậy được là mày giỏi lắm đấy, thằng Pete." Thằng Vegas đang cầm bình nước rót nước vào ly, khẽ mỉm cười rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt ranh mãnh. Đôi mắt nó lóe lên vẻ hài lòng với tình trạng mà mình đang nhìn thấy. Nó càng nhìn chằm chằm vào tôi, nỗi sợ hãi càng tăng lên trong lòng từng chút một. Tôi chống chân, dựng cơ thể ngồi dậy, mặc dù hai tay vẫn còn bị trói nhưng tôi muốn tìm một chỗ dựa nào đó. Hoặc khiến cho bản thân cảm thấy an toàn một chút. "À. Uống nước trước đi.” Thằng Vegas đưa cốc nước lên miệng tôi. Tôi lập tức lắc đầu quay đi.

“Tao không uống!" Mặc dù việc phát âm rất khó khăn và cơ thể có đang khát như thế nào, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì từ người này.

“Ôi trời... Dù cũng sắp chết rồi, nhưng mày vẫn làm tốt đấy nhỉ?" Thằng Vegas nói với một nụ cười. Tôi thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nó. Tôi không muốn quay lại và nghĩ về cái thứ chết tiệt đó trong đầu mình nữa. Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó như thế này, dường như bản thân tôi càng ngày càng bị tấn công nặng nề hơn.

“Uống vào!” Thằng Vegas cười trong cổ họng trước khi bóp hai bên má để tôi quay mặt về phía nó và đưa cái ly vào miệng tôi một lần nữa.

“Tao không uống!!! ực!!!” Tôi cố hất ra nhưng không thể chống lại nó. Nó đổ nước vào miệng tôi bất chấp việc tôi có thể nuốt xuống được hay không.

“Khụ... Khụ...” Tôi sặc nước chảy vào miệng và vào mũi cho đến khi nước mắt bắt đầu trào ra vì không thể thở được.

"Ha... uống tử tế thì mày lại không thích cơ... Tao mang nước cho đã là phúc đức lắm rồi đấy." Thẳng Vegas nói trong khi đặt cái ly rỗng xuống bên cạnh giường.

“Khụ... Tao cũng không yêu cầu chút nào!!!... Thả ta ra! Hoặc mày giết tao đi!!!” Tôi cố gắng xoay cổ tay qua lại với hy vọng rằng chiếc thắt lưng sẽ nới lỏng một chút.

"Hờ! Chỉ bị làm một lần đã đến mức muốn chết rồi ấy hả? Thôi nào... rồi sẽ quen thôi.” Thằng Vegas nói như thể mọi thứ chỉ là một trò đùa. Nó ngồi xuống mép giường với thái độ lạnh lùng đến nỗi tôi cảm thấy tức giận không ít, muốn lấy dao, lấy súng, lấy bất cứ thứ chết tiệt gì có thể lấy và giết chết nó. Tôi thậm chí không muốn ở cùng thế giới với nó. Tôi thề rằng Nếu không phải nó thì cũng sẽ là tôi, một trong hai bên sẽ phải chết.

"Mày biết không, Pete? Ánh mắt mày lúc cố chấp ấy. Nhìn nó thật tuyệt làm sao. "Thằng Vegas nhích người lại gần tôi hơn cho đến khi tôi phải cố gắng chạy trốn bằng cả hai tay.

“Tao hận mày, thằng Vegas!” Tôi nói với giọng run rẩy vì ký ức tràn về. Nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn quét qua tâm trí không ngừng. Cho dù tôi cố gắng thể hiện bản thân dũng cảm bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng bên trong tôi yếu đuối hơn bao giờ hết.

“Tao cũng không mong đợi mày sẽ yêu tao đâu... chỉ cần thỏa mãn dục vọng là đủ rồi!” Thằng Vegas nói với vẻ mặt thấy rõ cáu kỉnh. Tôi trừng mắt nhìn anh ta một lúc trước khi quay đầu đi. Thằng Vegas là một kẻ tâm thần. Chỉ nghĩ đến việc phải hít thở cùng một không khí thôi cũng khiến tôi cảm thấy ghê tởm. “Nếu thằng Kinn biết người vệ sĩ mà nó tin tưởng đã bị tao nghiền nát đến mức này, mày nghĩ nó sẽ cảm thấy thế nào?" Vegas nói với giọng chế giễu.

"... Mày thật hèn nhát.” Tôi trầm giọng nói.

“Mày nói cái gì?" Thằng Vegas nắm lấy mặt tôi, xoay lại nhìn mặt nó.

“Tao nói mày là một kẻ hèn nhát!!!" Tôi lặp lại, xả tất cả âm thanh vào mặt đối phương.

"... Thằng Pete! Mày..." Thằng Vegas đưa tay định tát tôi. Nhưng tôi đã đưa mặt về phía nó rồi hét bằng giọng cao nhất.

"Làm đi!!! Mày tát tao đi. Tát đi. Dẫm chết tao luôn cũng được! Người như mày chỉ là kẻ thất bại! Giỏi nhưng chỉ mãi ở phía sau mà thôi. Nên biết rằng trước mặt, mày sẽ không bao giờ có thể đấu lại với cậu Kinn. Mày làm những điều xấu, phản bội sau lưng không ngừng. Mày nghĩ mày làm những điều này, mày sẽ hãnh diện lắm sao. Tự lừa bản thân mình cao quý. Mình cũng chỉ làm được có thế!” Tôi nói, thở hổn hển vì tức giận. Đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng Vegas không chớp. Lúc này chính nó có lẽ cũng sắp nổ tung, đôi mắt của nó hiện lên sự báo thù. Ngay cả khi trái tim tôi run rẩy vì sợ hãi, nhưng nếu bây giờ nó định giết tôi, thì tôi sẵn lòng đón nhận. Bởi vì tôi không thể chịu đựng nổi sự đáng thương của chính mình như thế này được nữa rồi. “Một điều nữa, tao sẽ nói cho nghe nhé. Nếu mày nghĩ rằng việc khốn nạn mày làm với tao sẽ ảnh hưởng đến cậu Kinn ấy hả? Mày đã nhầm! Tao không có ảnh hưởng nhiều đến cậu ấy như thế đâu... Mày không thể nghĩ ra cách nào khác nữa chứ gì. Con người không có cách nào để chiến đấu, chỉ có thể là kẻ thất bại như thế này!!!"

Bốp!!! Một bàn tay dày tát vào má tôi với toàn bộ sức mạnh. Khuôn mặt thoáng chốc trở nên tê dại trong giây lát trước khi một vệt máu lan ra miệng.

"Thằng Pete!!! Ngươi nói cái này vì mày muốn chết lắm đúng không? Hả!!!" Thằng Vegas giật mạnh tóc trên đầu đến nỗi mặt tôi như được nâng lên cao.

"Làm đi!!! Giết tao đi! Giết tao ngay đi!! Nhưng mày phải giết cho chết đấy nhé. Bởi vì nếu tao không chết, tao sẽ giết mày bằng chính tay mình!” Tôi nhìn thằng Vegas với đôi mắt dữ tợn. Giờ phút này rồi cũng sẽ chết. Tôi không quan tâm cái gì nữa rồi.

“Mày kêu gào đòi chết đến mức này cơ à?!! Mày không phải lo lắng nhá. Chắc chắn mày sẽ chết. Nhưng tao sẽ khiến cho mày chết một cách chậm rãi và đau đớn!” Thằng Vegas hất tay khỏi tóc tôi trước khi quỳ xuống và dựng thẳng người dậy.

“Mày định làm gì?!" Thằng Vegas tụt quần thể thao và đồ lót của nó xuống, tôi vội vàng ngẩng mặt lên nhìn nó đầy kinh hãi. Tim bắt đầu đập thình thịch vì sợ hãi. Hình ảnh đêm qua lại tràn vào trong phòng một lần nữa. Sự ghê tởm, sự bẩn thỉu, bệnh hoạn. Thằng súc sinh xấu xa này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nó trong suốt phần đời còn lại mình, chờ mà xem!

“Thì miệng mày tốt. Tao muốn chứng minh một chút rằng nó có thực sự tốt hay không." Nghe giọng của thằng Vegas, tôi ngay lập tức hiểu ra mọi thứ. Thân hình của tôi bắt đầu giãy dụa không ngừng. Cố gắng dùng hết sức lực để kéo cổ tay bị kẹt cứng của chính mình. Nhưng giờ phút này, tôi không hề bận tâm đến việc bộ phận nào trên cơ thể mình sẽ bị thương nữa. Tôi sẽ không để nó làm điều đó với mình một lần nữa.

“Không!!! Thằng khốn!!! Không!!!!” Tôi cố giật cổ tay mình cho đến khi máu bắt đầu chảy ra. Thằng Vegas nhìn tôi chằm chằm với nụ cười mãn nguyện và chỉ lấy việc đó làm vui.

“Sợ à? Người như mày cũng biết sợ nữa hay sao? Ha..." Vegas giật tóc tôi một lần nữa. Khuôn mặt co rúm lại vì đau đớn. Đau khắp người, đau cả trái tim. Có lời nói nào gây được đau đớn không? Tôi muốn sử dụng nó. Thừa nhận thẳng thắn rằng tôi sợ. Rất sợ. Sợ những gì nó định làm với tôi. Ngay cả cái chết, tôi đã không cảm thấy sợ hãi như thế này trước đây.

"Vegas... đừng... đừng làm thế! Buông ra!!!” Tôi nhắm mắt nhắm mũi nói một hồi. Khóe mắt tôi liếc nhìn một bàn tay của Vegas đang vuốt lên vuốt xuống khiến cậu em của nó bắt đầu cương lên.

“Gì cơ? Thằng Pete con người giỏi giang đã đi đâu mất rồi? Tại sao lại bỏ lại một kẻ yếu đuối như thế này?" Thằng Vegas nói với một nụ cười.

"... Mày định đánh tao, dẫm đạp tao, bắn tao hay giết tao bằng cách nào cũng được. Nhưng đừng làm thế!” Tôi run giọng nói. Tôi là đàn ông, mặc dù không ghét đàn ông yêu đàn ông, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế. Nó giống như tất cả nhân phẩm của bản thân bị nghiền nát hoàn toàn dưới bàn chân thằng Vegas vậy.

“Hả... tao đã nói rồi đó. Chắc chắn tao sẽ giết mày. Nhưng mày phải cảm nhận mùi vị của cái chết trước đã... Ờ. Sau đó tao sẽ làm. Không phải vì sự thỏa mãn hay sự quay lưng của thằng Kinn đâu. Tao biết mày không quan trọng đối với nó đến mức đó. Cho đến khi mày chết, nó có đau lòng hay không cũng chưa biết nữa. Mày chỉ là một trong những tên thuộc hạ ngu ngốc trung thành của nó... Và bây giờ mày cũng chỉ là chỗ xả dục vọng của tao mà thôi!” Tôi phớt lờ những lời giễu cợt của nó. Bởi vì tâm trí tôi sẽ không tiếp nhận những điều đó một chút nào. Bây giờ tôi chỉ tập trung vào việc làm thế nào để thoát khỏi sự bệnh hoạn của nó đây.

"... Buông tao ra!” Tôi vùng vẫy ngay lập tức, khi nó dùng một tay bóp chặt cả hai má của tôi, trước khi tay kia nắm lấy phần cơ thể đã cương cứng hoàn toàn của mình và đưa nó vào miệng tôi. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng mím môi, nhưng nó đã cạy miệng của tôi bằng được.

“Nếu mày cắn! Tao chắc chắn sẽ bóp nát thằng em của mày.” Ngay khi nó đưa vào miệng tôi, tôi gần như nôn mửa. Chán ghét và ghê tởm. Kinh tởm đến mức tôi muốn nhổ nó ra, nhưng một tay nó đã luồn vào giữa cơ thể tôi và giữ chặt để đảm bảo rằng tôi sẽ không cắn đứt của nó. Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy nhưng giờ tôi đang miễn cưỡng nuốt một cách khó khăn. Làm điều đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời.

"... Um!” Tôi nhắm mắt lại. Tôi không thể chịu được khi thấy trạng thái của mình lúc này. Thằng Vegas đã nắm lấy tóc tôi và di chuyển đầu, cưỡng ép phải ra vào theo ý nó.

"Ahh... uhh..."Thằng Vegas rên lên trong cổ họng. Đó là âm thanh tôi ghét nhất. Nó như nhấn mạnh sự bệnh hoạn mà nó đang làm lúc này. Cậu em trong miệng của nó di chuyển ra vào một cách nhịp nhàng. Chất nhờn bắt đầu tiết ra miệng. Mặt tôi méo mó và vài lần tưởng như chết ngạt, nhưng tay nó vẫn giữ chặt đầu tôi và nhấp hông vào sau hơn. "Aaah... mày bệnh phải không... sao miệng mày nóng vậy... Sitttttt." Thằng Vegas rên rỉ nói. Tôi không biết bây giờ vẻ mặt nó thỏa mãn như thế nào nữa. Tôi chỉ biết một điều là sau này nếu tôi không chết thì nó sẽ phải chết! Chúng tôi không thể cùng tồn tại trong cùng một thế giới. Tôi cảm thấy chán ghét bản thân mình đã chịu để nó làm nhục hết lần này đến lần khác đến mức này.

Mồ hôi tôi gần như thấm đẫm mọi phân tử trên cơ thể. Các tĩnh mạch ở thái dương nổi lên vì căng thẳng.

"Ưm..." Tôi giật mình đồng thời cơ thể căng cứng khi tay của thằng Vegas bắt đầu vuốt lên vuốt xuống bộ phận trung tâm của tôi. Nhưng phải nói luôn rằng nó không đời nào có cảm xúc và chắc chắn nó sẽ không có ngày ngã theo sự bệnh hoạn này.

"Sitttttt... bú nó đi... ahhhh." Thằng Vegas cầu xin. Hông của nó ra vào trong miệng tôi bắt đầu tăng tốc ngày một nhanh hơn.

"... Ặc.” Tôi bắt đầu cảm thấy nghẹt thở khi nó thúc sâu vào miệng tôi và giữ mình một lúc như thế trước khi di chuyển những cú nhấp nông hơn. Phần thân chạm sâu xuống cổ đến nỗi tôi phải cuộn người, sự nôn mửa trào lên.

"Haha... Ahhhh. Thích không? Bú cho tao chút đi... Um... Nhanh!!” Tôi mở mắt nhìn nó trong sự đau đớn, trước khi nhắm mắt lại với vẻ mặt nhăn nhó. Khi các ngón tay cái bắt đầu chà sát nhiều hơn vào phần đầu cậu em của tôi. Tôi rên rỉ trong sự tra tấn.

"Ư... Hư."

"... Sittttt... Ahhhh... Bú!! Nếu không, tao sẽ hủy mày đấy..." Thằng Vegas đe dọa và với nỗi sợ hãi, tôi phải đầu hàng trước hoàn cảnh. Tôi từ từ di chuyển miệng của mình để ngậm lấy gậy sắt nóng hổi. Tôi có thể cảm nhận được độ ẩm quanh khóe mắt. Nước mắt tôi rơi xuống lúc nào không hay. Đó không phải vì tôi muốn khóc lóc hay yếu đuối. Nhưng tôi không thwr chịu đựng được bản thân trong tình trạng này. Sự phẫn uất và tức giận chưa từng có hình thành trong lòng gần như phát điên luôn rồi.

“Như vậy đó... aaaa... ưm... tốt lắm..." Thằng Vegas nắm lấy tóc tôi ngày một mạnh hơn cùng với phần hông đi vào liên tục khiến tôi không thể hít thở được một chút không khí nào.

“Uh..." Mỗi khi nó đập hông hết cỡ, cây gậy nóng lại xâm nhập vào cổ họng cho đến khi tôi khó có thể chịu đựng được. Thằng Vegas tăng tốc độ hông của mình và di chuyển đầu của tôi một cách nhanh hơn, đến nỗi tôi gần như chết ngạt Tay nó vẫn đang ma sát xung quanh cậu em của tôi. Mặc dù tôi không có cảm xúc gì cả, nhưng mỗi lần nó chà vào phần đỉnh, lại xuất hiện phản ứng.

"Ah... ah... Sittt... Sắp tới rồi! Bú mạnh hơn một chút đi...” Bộ não của tôi bắt đầu mờ đi vì bị ép tới lui và tôi bắt đầu mất dần hơi thở. Tôi đã làm theo lời nói nói một cách dễ dàng. Giống như không có gì để mất nữa rồi. Và muốn nó nhanh chóng kết thúc mọi việc.

"Ờ... Ờ."

"Hmmm... Aaah... Pete... Mày nói một lần là biết liền... Bé ngoan... Sitttt." Thằng Vegas nói với một giọng ngọt ngào, nhưng nó không khiến tôi cảm thấy thoải mái hay dễ chịu chút nào. Tôi tiếp tục mút và bú môi theo nhịp điệu thằng Vegas cưỡng ép.

“Uh!!” Sự tra tấn nhấn chìm toàn bộ lồng ngực. Tôi không còn gì nữa rồi. Thậm chí không còn là một con người. Nó đã bị phá hủy hoàn toàn. Kiệt sức, không còn bộ phận nào khỏe cả về vật chất lẫn tinh thần.

“Chết tiệt... mày thật quyến rũ quá đi." Tôi thậm chí không dám mở mắt để nhìn những thứ xung quanh mình lúc này. Tôi sợ mình không chịu nổi đến nỗi không kìm nén được cơn tức giận.

"..." Cho đến một lúc sau, thằng Vegas buông tôi ra và dùng cánh tay đỡ đầu giường, sau đó nhấp hông ra vào liên tục.

"Uh... Sắp xong rồi... Sittttt.... Aaaaa..." Đột nhiên thằng Vegas co giật thân mình. Thứ nước trắng đục tràn vào miệng tôi cho đến khi mùi tanh lan tỏa khắp miệng. Vị đắng và độ nồng của nó khiến tôi...

"Qeeee..." Ngay khi thằng Vegas buông tôi ra, rút một phần thân thể ra khỏi miệng tôi, chất lỏng trong miệng tôi ngay lập tức phun ra và nôn mửa một cách ghê tởm.

“Haha. Thậm chí nôn mửa luôn hả? Tao nghĩ nước của tao ngon đấy chứ.” Vegas đưa tay lấy khăn giấy và lau sạch. Sau đó nó mặc lại quần và bước tới lấy một thứ gì đó trong ngăn kéo.

“Khạc...” Tôi tiếp tục cúi đầu cắm mặt để nôn ra. Lông tóc dựng đứng khắp người. Tôi vội hít một hơi thật sâu, để không khí tràn vào, lúc này đầu tôi đau như búa bổ. Trở nên chóng mặt và choáng váng đến nỗi không thể tự chống đỡ được.

Cạch! Thằng Vegas đeo thứ gì đó vào cổ tay tôi, trước khi cởi nút thắt lưng.

"Mày đi tắm rửa cho mình được rồi. Từ đêm qua, vết máu vẫn còn đó.” Tôi kéo cánh tay lại gần. Nó đau đến mức kiệt sức và không thể nhấc nổi. Thằng Vegas để tay phải của tôi tự do nhưng lại đeo một sợi dây xích vào cánh tay trái của tôi và khóa nó bằng một ổ khóa lớn.

"..." Tôi cố kéo cổ tay mình ra, nhưng rất khó. Nó cần một chìa khóa để mở. Thêm vào đó, sợi dây xích đang giữ rất dài và nặng.

"Tao sẽ trói tay mày lại như cũ khi em ngủ. Nhưng nếu ngày nào đó tao ra ngoài, tao sẽ đeo sợi xích dài này cho mày.” Tôi giận dữ nheo mắt nhìn thằng Vegas.

“Tao không phải là chó!!” Tôi giận dữ hét vào mặt nó.

"Mày là một con chó! Tao đã nói rồi đó thôi, mày là một con chó. Haha... định vào phòng vệ sinh không?" Thằng Vegas chỉ tay vào phòng tắm với vẻ mặt ghẹo gan.

"..." Tôi cắn chặt môi của mình khi quay mặt sang hướng khác.

“Hay là... mày muốn tao đưa mày đi khám phá phòng tắm trước hả..."Thằng Vegas rướn người và khẽ thì thầm vào tai tôi. Tôi đẩy mạnh vào ngực nó trước khi từ từ đẩy người lên khỏi giường một cách khó khăn và đi thẳng vào phòng tắm.

"..." Khi ngồi trên giường cũng cảm nhận được rồi. Nhưng khi chân chạm sàn ấy à. Nỗi đau chưa từng có trước đây quét qua gần như mọi bộ phận trên cơ thể. Chân tôi run rẩy và yếu ớt đến mức không thể giữ thăng bằng. Vì vậy tôi phải nhanh chóng tìm một chỗ bám vào trên tủ, lần dọc theo bức tường cho đến khi có thể vào phòng tắm. Thấy tôi thể hiện vẻ đau đớn mà thằng Vegas còn phá lên cười. Bây giờ tao bắt đầu không muốn chết nữa rồi. Muốn sống và chờ ngày trả thù người như mày đấy. Thằng khốn!!!

"Mày chỉ cần đóng cửa vậy thôi. Nó bị vướng dây xích! Không cần phải xấu hổ gì đâu!” Thằng Vegas hét lên khi tôi đang đóng cửa phòng tắm và thấy rằng nó mãi không đóng được. Ôi trời!!!

Vừa vào đến phòng tắm, tôi đã bật vòi hoa sen và đứng yên cho dòng nước ấm rửa sạch mọi dơ bẩn và ô uế ra khỏi cơ thể. Tôi dùng hai tay bám vào tường để giữ cho mình không bị ngã xuống đất. Ít nhất bây giờ là lúc tôi ở một mình và tôi hy vọng mình có thể nghĩ ra điều gì đó.

Tôi phải làm gì với vấn đề nghiêm trọng trong cuộc sống lần này mới tốt đây? Tôi dùng một tay xoa xoa những bộ phận trên cơ thể, chỉ cần chạm vào đầu ngón tay cũng thấy đau nhức khắp người. Đau quá, đau ở mọi bộ phận, đến nỗi không biết tôi cảm nhận được bộ phận nào đầu tiên. Nhưng chắc chắn không có gì đau hơn trái tim tôi. Tôi chưa bao giờ bị xúc phạm như thế này trước đây, nó đối xử với tôi như thể tôi không phải là một con người. Sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi thề rằng tôi sẽ giết phải giết cho bằng được nó.

Tôi để nước chảy khắp cơ thể mặc cho thời gian cứ thế trôi qua. Tôi không ngừng nghĩ cách để thoát khỏi đây. Sợi dây xích dài được chốt khóa chắc chắn. Phần cuối bị khóa vào trụ giường. Nếu tôi có thể di chuyển giường, rồi kéo nó ra ban công, liệu có cầu xin giúp đỡ được không? Nhưng thằng quần!! Đây là nhà nó, ai sẽ đến giúp mày hả, Pete? Ôiiiiii!!! Càng nghĩ càng đau đầu. Tôi giống như đi vào ngõ cụt, nhìn trái nhìn phải, nhưng không thể nào tìm ra lối thoát. Đây là địa ngục. Tôi đã phạm phải tội lỗi gì mà lại lâm vào tình cảnh như thế này cơ chứ?

Bộp! Tiếng cửa đập mạnh vào tường. Tôi giật mình ngạc nhiên, những dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu trôi đi thật xa và tập trung vào nhân vật đang đứng khoanh tay, tựa vào cửa một cách thoải mái.

“Tao nghĩ mày đập đầu tìm chết trong phòng tắm rồi chứ.” Vegas nói với giọng bình thường, nhưng khuôn mặt thì đầy vẻ xảo trá. Tôi ghét khuôn mặt nó. Bình thường tôi là người luôn tuân theo mong muốn của mọi người và hiếm khi có thành kiến với bất kỳ ai. Nhưng với thằng khốn này, phải nói là ghét đến tận xương tủy.

“Sao mày lại vào?!” Tôi hỏi, đẩy lưng dựa vào tường phòng tắm. Một hành đồng vô thức của cơ thể. Nó giống như gặp một tình huống nguy hiểm và cơ thể đang cố gắng tìm một nơi an toàn.

“Thì vào xem. Nhưng đừng nghĩ đến việc tự sát trong phòng của tao đấy. Tao nói luôn nhé dù mày có thành ma, tao cũng sẽ giữ mày trong đây. "Tôi hít một hơi thật sâu và quay mặt tránh khỏi nó. Thằng khốn!! Nếu cơ thể tôi hồi phục nhanh hơn, tôi sẽ đập nó cho không dậy nổi luôn. Chờ mà xem.

“Mày định làm gì?!" Mắt tôi mở to khi thấy thằng Vegas cởi quần áo, từng chiếc một và ném xuống sàn phòng tắm.

"Đi tắm." Vegas nói với vẻ mặt thờ ơ và nhẹ nhàng đi về phía tôi.

"Tao đang tắm. Mày chờ tao ra ngoài trước được không?!” Tôi nghĩ âm thanh của cơ thể mình bắt đầu kêu réo tìm đường chạy trốn. Mẹ kiếp!! Nó đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?

“Cùng tắm đi. Mày định sao hả?" Vegas vội vàng bước đến gần tôi, đặt cả hai tay lên tường phòng tắm rồi vây lấy cơ thể tôi.

"... Thằng Vegas khốn kiếp!! Thằng quái vật địa ngục! Buông tao ra!!!” Tôi cố gắng đẩy nó ra và nhấc chân lên chuẩn bị đá vào giữa cơ thể nó một lần nữa nhưng điều đó thật khó khăn. Chỉ đứng thẳng thôi cũng đã khó rồi, huống chi lấy sức lực nào để có thể chống lại người trước mặt.

“Tao nghĩ mày bị ốm. Chỉ định hạ sốt chút thôi." Thằng Vegas giữ lấy tôi quay mặt vào tường. Hai bàn tay đang quơ giữa không trung của tôi bị nó lấy vòi sen trói chặt vào nhau.

“Thả tao ra!!!” Càng vùng vẫy, càng chống cự, tôi càng kiệt sức. Thằng Vegas đã chuẩn bị sẵn sàng. Nó ấn người tôi xuống và giữ chặt hông tôi. Tôi đập bàn tay đang bị trói vào tường phòng tắm rồi vặn vẹo thân mình. Bao cao su bị rách và rơi xuống đất. Tôi cúi đầu xuống nhìn thấy vậy, tim liền đập thình thịch sợ hãi tột độ. Và không nói không rằng, thân thể nó nhanh chóng chen vào lối nhỏ sau lưng tôi ngay lập tức. “Hức... Đau! Tao đau!!!" Dù Tôi vùng vẫy như thể bị nước nóng dội vào người, nhưng cũng không thể chống lại sức lực của tên khốn này. Sự đau đớn từ bên dưới truyền đến khiến đầu gối tôi gần như khuỵu xuống. Nhưng thằng Vegas đã đỡ tôi bằng cả hai tay. Tôi không thể mô tả nỗi thống khổ này. Cơ thể tôi dường như đang dần dần bị tách rời từng phần. Cùng với phẩm giá của một người đàn ông bị dẫm lên một lần nữa. Cứ như thể ai đó đã dùng dao cứa vào cùng một vết thương vậy. Đau đến tê dại. Thằng Vegas không nói gì nhiều, chỉ có âm thanh rên rỉ phát ra. Khi nó bắt đầu di chuyển, ngọn lửa trong cơ thể dường như bùng phát, gần như thiêu rụi toàn bộ cơ thể. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng quan hệ tình dục với một người đàn ông lại tra tấn đến mức này. Và làm sao mọi người có thể chịu được? Không hề hưng phấn hay vui vẻ chút nào. Thằng Vegas giống như một con quỷ đói khiến tôi khiếp sợ vì nó đang giết tôi đến chết. Âm thanh thỏa mãn của nó càng lúc càng lớn. Đầu óc càng ngày càng tê dại. Choáng váng đến nỗi ý thức dường như đã rời khỏi.

"Pete... Urururu... Mày đừng chết nha... Aaah.” Một giọng nói mơ hồ đập vào dây thần kinh thính giác, nhưng âm thanh quá nhỏ đến nỗi tôi gần như không thể hiểu được. Cả hai chân run rẩy đến nỗi tôi sẽ ngã xuống nếu không có sự chống đỡ. Và một thời gian sau, tôi không thể chịu đựng được sự đau đớn từ vết thương. Não tôi mờ đi và không còn nhận biết được gì nữa.

"Pete!! Thằng Pete! Mẹ nó... Không kiên trì được chút nữa hả!"

Lưng tôi va chạm với sự mềm mại và cơ thể tôi được bao phủ bởi một thứ gì đó. Chìm sâu vào suy nghĩ, tôi mở mắt ra thì thấy đó là nhà riêng của mình ở một nơi khác. Hơi ấm mà tôi nhận được là vòng tay của Bà ngoại. Tôi nhìn thấy bà ngoại và lao nhanh đến ôm bà, cảm thấy kiệt sức và khao khát một nơi an toàn, để không phải chịu đựng những cơn đau hành hạ. Làn gió biển mát rượi thổi qua mặt, cảm thấy thanh thản và tự tin rằng mình sẽ không bị tra tấn nữa. Tôi lớn lên với ông ngoại và bà ngoại vì bố tôi đã đi lập gia đình mới. Còn mẹ đã bỏ tôi khi tôi còn nhỏ vì bệnh hiểm nghèo. Cả cuộc đời tôi chỉ có ông bà ngoại nuôi dạy tôi mọi điều.

“Bà ngoại ơi... cháu mệt.” Tôi nghẹn ngào nói trong vòng tay của ngoại. Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi. Tôi sụt sịt quay mặt tìm lại tình yêu mà ngoại đã dành cho tôi. Ngoại không nói với tôi một lời nào, rồi tôi để nước mắt chảy dài trên áo ngoại, những giọt nước mắt đau đớn và yếu đuối của tôi. Từ nhỏ đến lớn tôi hầu như không bao giờ khóc để bà nhìn thấy và cũng không nghĩ sẽ làm phiền lòng bà gì cả, nhưng lúc này tôi thực sự không thể chịu đựng được.

Tôi ôm bà thật chặt đến nỗi không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, mãi một lúc sau toàn bộ bức tranh mới biến mất trong mắt tôi. Tôi từ từ mở mắt khó khăn, trong đầu vẫn còn nặng trĩu như thể ai đó đã đặt một hòn đá lên trên. Và khi tôi có thể hoàn toàn tập trung vào mọi thứ xung quanh mình, trái tim tôi như ngừng đập. Tôi vẫn ở trong địa ngục như trước. Tôi nằm trên chiếc giường rộng của thằng Vegas với bộ khăn trải giường mới tinh. Cơ thể tôi mặc quần dài, không mặc áo sơ mi, có một tấm chăn bao phủ toàn bộ cơ thể. Và cổ tay trái vẫn được khóa chắc chắn trong sợi xích. Tôi thở dài một hơi. Vừa rồi chỉ là một giấc mơ... Giấc mơ đẹp đến mức tôi không muốn tỉnh lại. Vì khi tỉnh dậy, tôi lại phải đối mặt với sự thật đau đớn một lần nữa.

Trong căn phòng trống, không có bóng dáng của thằng Vegas. Tôi nhìn đồng hồ trên tường báo đã mười một giờ sáng ngày hôm sau. Ánh sáng len lỏi yếu ớt qua rèm cửa màu đen và chiếu đèn màu cam ở đầu giường đã chiếu sáng cho cả căn phòng. Tôi từ từ rướn người lên. Cơn đau vẫn chưa biến mất. Mọi bộ phận vẫn còn đau nhức và nặng nhất có lẽ là... phía sau.

Tôi nhấc người dậy, dựa vào đầu giường thì thấy trên trán có gì đó. Koolfever. Tôi từ từ bóc tấm gel hạ sốt ra. Nó đã khô hoàn toàn, chắc do tôi bị sốt đêm qua và thằng... Vegas ấy hả?? Mang đến dán cho tao? Mẹ, người như nó ấy à!! Không mong đợi điều gì tốt đẹp được đâu, chắc sợ tôi chết rồi nó sẽ hết trò vui thôi. Người như nó rõ ràng là được địa ngục gửi tới mà. Tôi xem xét kỹ lưỡng xung quanh căn phòng. Chiếc bàn cạnh giường có một bát cháo và những viên thuốc được đặt cẩn thận. Mùi cháo thơm tỏa ra xung quanh cho đến khi tôi cảm thấy đói. Tôi đã không ăn bất cứ thứ gì trong suốt cả một ngày. Hay tao để cho chết đói luôn đây? Mẹ kiếp!!!

Nhưng ngay sau đó, giấc mơ đêm qua làm cho tôi nhìn thấy mặt bà ngoại khiến tôi muốn sống tiếp. Vì nếu tôi có bị làm sao thì sau này ai sẽ chăm sóc bà vì bà chỉ còn có một mình tôi? Được rồi!! Ăn cũng được. Ít ra thì bây giờ cũng có đủ sức để chiến đấu chống lại tên khốn đó. Tôi bưng bát cháo lên ăn. Đôi mắt anh vẫn tiếp tục tìm kiếm lối thoát. Tôi nhận thấy rằng một số vật dụng trong phòng đã biến mất. Toàn bộ bình, cả hai chiếc đèn trang trí cho căn phòng, bộ bàn ghế đã từng ở ngoài ban công đâu rồi? Thằng Vegas chắc là đã ra lệnh cho người dọn đi, vì sợ tôi sẽ kiếm thứ gì đó đập vào đầu nó mất. Và tôi sợ rằng những con dao và kéo có thể cạy chìa khóa ra khỏi cổ tay tôi có lẽ đã không còn tồn tại. Nó không hề ngu mà.

Tôi ăn cháo và uống tất cả các loại thuốc nó đã chuẩn bị. Được rồi!!! Mày và tao cùng thửxem ai bị thương nhiều hơn nhé!!! Tôi sẽ chờ, chờ ngày mà tôi có thể báo thù và tôi sẽ ghi nhớ từng khoảnh khắc mà nó đã làm với tôi, sau đó chờ đợi để đáp trả lại tất cả. Không phải mày, thì cũng là tao đấy, thằng Vegas, chắc chắn một bên sẽ phải chết!!! Tôi dựng cơ thể ngồi dậy khỏi giường, tìm một số vật sắc nhọn hoặc bất kỳ vũ khí nào khác có thể được sử dụng để giúp nới lỏng dây xích hoặc chỉ sử dụng chúng như một vũ khí. Nhưng đúng như suy đoán. Hầu như không còn gì trong phòng. Nó đã dọn đi gần như tất cả mọi thứ, chỉ còn lại chiếc giường, tủ quần áo và chiếc bàn kính với những chai nước hoa cùng sản phẩm chăm sóc da.

“Cẩn thận bỏ mẹ!!” Tôi giận dữ chửi rủa. Hay tao hét lên để tìm giúp đỡ nhỉ! Nghĩ vậy, tôi liền che miệng và cao giọng hét lên. “Giúp... khụ khụ khụ.” Ngay từ đầu tiên tôi đã ho lên vì cổ họng đau rát. Mẹ kiếp!! Tao ngu phải không? Có hét gãy cổ thì ai sẽ đến giúp mày chứ? Đây là nhà nó! Chỉ có cấp dưới của nó thôi. Tỉnh lại đi nào, thằng Pete!! Haizz... Tôi rũ bỏ những suy nghĩ vớ vẫn và bắt đầu tìm kiếm những thứ còn sót lại trong mọi ngóc ngách của căn phòng. Những lúc như thế này không phải là thời gian ngồi than khóc cho bản thân... Kệ mẹ nó đi! Đau đầu bỏ mẹ. Khi rời khỏi nơi này, tao sẽ làm công đức ở chín ngôi chùa rồi sẽ nghĩ một lần trong đời nên làm công đức cho những vong hồn chưa được siêu sinh. Khi tôi cúi người xuống bên giường, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Choangggg!!! Tôi giật mình sửng sốt, phải thừa nhận rằng dạo này thần kinh rất yếu. Khi tâm trí mắc chứng hoang tưởng, cơ thể sẽ tự động trở nên hoảng loạn. Tôi bước lại gần cánh cửa phòng ngủ, nhưng tôi chỉ có thể vươn mình vì sợi xích đã trói lấy cánh tay, để lắng nghe tiếng ồn bên ngoài phòng.

“Tao đã nói rồi!!!! Mày sẽ phạm sai lầm! Mày đấy không được việc gì hết!! Những người như mày, tao không nên tin tưởng giao việc này ngay từ đầu mới phải!!!!” Tôi nhớ rõ giọng nói của ông Kan. Nó rất lớn, nhưng vang dội khắp khu vực. Có lẽ không phải ở trong phòng của thằng Vegas mà là ở bên ngoài. Với một giọng nói có vẻ giận dữ, âm thanh lớn đến nỗi tôi có thể nghe thấy nó.

“Vậy bố định bắt con phải làm gì!!!! Chuyện đã xảy ra rồi!” Giọng của thằng Vegas vang lên. Tôi nhíu mày và tiếp tục phân tích các sự việc.

“Tao không biết dùng từ ngữ gì để mắng chửi mày nữa đây!!!! Cuối cùng, những người như mày chỉ là đồ vô tích sự!!! Có mỗi một công việc đơn giản, mà mày vẫn có thể làm hỏng được!!!!"

Choang!!!!! Sau đó, những tiếng la hét vang lên cùng với âm thanh của đồ đạc rơi vãi. Tôi đoán chắc rằng nó đã nói ra việc cậu Kinn có tất cả bằng chứng. Nhưng tôi ngạc nhiên, bình thường ông Kan có vẻ yêu thương thằng Vegas và cậu Macau đến chết. Tại sao lại đến mức như thế này!

“Ngài Kan, bình tĩnh... lại đi ạ!"

“Bố!!!! Sẽ không coi tôi là con nữa phải không!!! Vì tôi được như bố mong đợi một chút nào mà!!"

“Cậu Vegas, đủ rồi ạ...”

"Mày nghĩ rằng tao thực sự muốn nhận mày làm con trai hay sao hả, thằng Vegas!! Thật tốt khi mẹ mày đã chết trước. Nếu không sẽ chỉ thấy còn mình là một thẳng thất bại! Giới tính sai lệch. Đam mê dục vọng mỗi ngày!!!"

“Nếu tôi là mẹ, tôi cũng thấy chết trước mới đúng! Nếu biết rằng sẽ gặp phải những chuyện như thế này, thì sống cũng không bằng chết đâu!!!"

"Thằng Vegas!!!!!!"

“Ngài Kan!!! Xử lý riêng đi ạ. Tụi mày còn đứng đó làm gì hả?!!!"

“Tao hỏi thật!!! Mẹ mày đã cho mày ăn gì lúc nhỏ hả? Để khi lớn lên lại thành một thẳng vô tích sự như vậy. Cả mày cả thằng Ma Cao!!!"

“Chuyện này không liên quan gì đến Ma Cao. Nếu bố định chửi thì cứ chửi mình tôi đi!!!... À! Nói không muốn nhận tôi làm con nữa là vì con vợ mới của bố mang thai rồi đúng không?! Vậy cũng tốt. Bố sẽ cắt đứt buông tha cho tôi và thằng Ma Cao được rồi!"

“Cái miệng của mày giỏi quá đấy, thằng Vegas. Hai anh em mày mà không có tao thì cuộc đời của tụi mày chỉ như con chó mà thôi.”

"Ồ!! Nuôi dạy cho tốt đi. Đứa nhóc đó ấy. Nếu là con trai thì đừng để giống như tôi, còn nếu là con gái thì đừng để lẳng lơ giống như mẹ nó!!!"

"Thằng Vegas!!!!!"

“Cậu Vegas, đủ rồi ạ. Lên phòng trước đi ạ!!" Âm thanh giục giã ầm ĩ vẫn tiếp tục diễn ra, tôi khá bất ngờ trước những sự việc diễn ra trong ngôi nhà này. Và cuối cùng, cánh cửa văn phòng được mở ra, cùng lúc đó một vài tên thuộc hạ đang vừa nắm chặt vừa lôi kéo thân thể thằng Vegas, người vẫn không ngừng hét lên những lời lăng mạ đáp lại giọng của bố mình. Tôi, người đã đứng lặng hồi lâu, bắt đầu luống cuống, nửa đi, nửa chạy, ngã lăn ra giường nghĩ xen phải làm gì tiếp theo?

Chết tiệt!!! Tao có nên giả vờ ngủ không?! Hay ngồi ngu ngu trên giường? Thằng Vegas trong tâm trạng tồi tệ thật đáng sợ. Đôi mắt của nó như một thần chết sẵn sàng cướp đi sinh mạng của những người xung quanh. Tôi nhìn nó qua lớp kính trong suốt. Thằng Vegas đứng lặng trong văn phòng một lúc trước khi quét sạch mọi thứ gần tay mình xuống đất vì tức giận. Tôi nhanh chóng đắp chăn và giả vờ nằm im trên giường. Cho đến một lúc sau, thằng Vegas mở mạnh cửa phòng ngủ để đi vào. Tôi cố gắng niệm kinh phật trong lòng cầu mong nó mang tâm trạng đến tra tấn mình.

“Trời ơi!!” Tôi không biết nó đang làm gì hay nó đang biểu hiện thế nào. Bởi vì tôi thậm chíkhông muốn quay lại và nhìn nó lúc này. Thằng Vegas bước vào và lấy một số thứ. Nó nhanh chóng thay đồng phục học sinh của mình thành một bộ đồ cá nhân, sau đó biến mất khỏi phòng.

Phùuuuuuu!!~ Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nó đeo túi và đi ra ngoài. Mẹ kiếp!!! Thân kinh tao sắp đứt đến nơi. Chuyện chết tiệt gì thế này? Tôi bị giam cầm một mình đã đủ tệ rồi. Giờ lại còn phải đoán tâm trạng của một kẻ điên như thằng Vegas nữa. Thằng khốn nạnnnnnnn.

Tao căng thẳng! Tao mệt mỏi! Tao nản!

Cậu Kinn!!! Có thể đến cứu tôi được không ạ? Tôi đã bị mắc kẹt ở đây nhiều ngày rồi. Khi nào cậu sẽ cử người đến xâm nhập và đối phó với tên khốn thần kinh đó đấy? Ôiiiiiiiii!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play