Gió buổi tối càng lúc càng lạnh lẽo, không biết thợ sửa chữa kiểu gì mà vô lương tâm vậy, đèn đường chỉ sửa mấy cái sau khúc cua này, đèn đường phía trên đầu sáng trưng, phù du vây quanh dưới ánh đèn, bóng của Tống Hữu Phương lúng túng co rúm lại thành một cục, vừa vặn ở dưới chân cậu.
Đình Vân mím môi, trong ánh mắt mang theo chút phòng bị, dường như đang chờ Tống Hữu Phương cho cậu một lời giải thích.
"Đình Vân..." Tống Hữu Phương cứ tưởng cả đời này mình khó có thể nói chuyện lại với Đình Vân, biến cố đột ngột này khiến anh trở tay không kịp.
Đình Vân ôm cặp tài liệu, lùi lại mấy bước, lùi ra khỏi ánh sáng, đứng vào chỗ tối mà cậu cảm thấy an toàn hơn một chút.
"Tống tiên sinh, anh theo dõi tôi làm gì?"
Sự khách sáo của Đình Vân khiến Tống Hữu Phương có chút tổn thương, từ "Tống tiên sinh" đến "tiên sinh", rồi đến cái tên "Tống Hữu Phương", Đình Vân đã tốn rất nhiều thời gian mới đổi giọng, tự làm tự chịu, muốn Đình Vân gọi tên mình lần nữa còn khó hơn lên trời.
Hai người họ cách xa như vậy, căn bản không phải khoảng cách có thể nói chuyện, nhưng Tống Hữu Phương chỉ cần có ý định tiến lên một chút, Đình Vân sẽ từ từ lùi về phía sau, lùi mấy bước, Tống Hữu Phương từ bỏ, đứng tại chỗ không tiến lên nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play