Không phải cảnh sát giữ trật tự giải tán đám đông vây xem, mà là cơn mưa mỗi lúc một lớn hơn. Đình Vân không biết phải đáp lời Tống Hữu Phương thế nào, cậu tự hỏi lòng mình, cậu nên dùng thái độ gì đây? Lịch sự còn chưa đủ sao? Còn phải khiêm nhường phục tùng nữa à?
Mưa rơi lộp độp trên tán ô, những giọt nước theo đó chảy xuống. Đình Vân dời ô, liếc nhìn lên trời, mây đen giăng kín, không biết cơn mưa này sẽ kéo dài đến bao giờ.
Cậu đưa ô đến trước mặt Tống Hữu Phương: "Tống Hữu Phương, cứ như vậy đi."
Ngày trước, Tống Hữu Phương từng tặng cậu một chiếc ô, bây giờ cậu trả lại cho anh một chiếc, coi như cả hai đã huề nhau. Sau này anh cứ đi con đường rộng thênh thang của Tống thị, cậu cứ qua cầu độc mộc của mình.
Tống Hữu Phương không chịu nhận, như thể không nhận chiếc ô này, giữa anh và Đình Vân sẽ không thể xóa bỏ mọi chuyện.
Đình Vân chờ một lúc, cậu không thể lãng phí thời gian với Tống Hữu Phương nữa, tiện tay đặt ô xuống đất: "Sợ lát nữa lại mưa lớn hơn đấy, Tống tiên sinh mau về nhà đi."
Nhìn bóng lưng Đình Vân rời đi, Tống Hữu Phương đứng chôn chân tại chỗ, không đuổi theo, cho đến khi bóng dáng Đình Vân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới cúi xuống nhặt ô lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT