Giấy gói hạt dẻ rang đường bị Tống Hữu Phương lật giở soàn soạt, anh lấy ra một hạt từ bên trong chậm rãi bóc vỏ, sau đó tách tay Đình Vân ra, đặt vào lòng bàn tay, nhiệt độ của hạt dẻ rang đường vẫn chưa tan hết, Đình Vân theo bản năng khép các ngón tay lại.
“Mỗi lần gặp anh đều bị cúp điện.” Đình Vân cảm thán một câu.
Chưa đợi Tống Hữu Phương nói ra hai chữ “duyên phận”, Đình Vân lại hờ hững thêm vào một câu: "Thật xui xẻo.”
May mắn là ánh sáng trong phòng không đủ, vẻ khó xử của Tống Hữu Phương vẫn có thể che giấu được, động tác bóc hạt dẻ của anh khựng lại một chút, rồi lại không chút dấu vết tiếp tục.
Cuộc gặp gỡ của hai người, đối với Đình Vân mà nói, thật sự không tính là may mắn, chỉ là Tống Hữu Phương đang nghĩ, anh muốn cố gắng làm thật tốt, trở thành bến cảng che mưa chắn gió cho Đình Vân.
Khả năng vụng về kỳ lạ của Tống tiên sinh, không chỉ thể hiện ở việc đắp người tuyết, ngay cả bóc hạt dẻ anh cũng tỏ ra đặc biệt lóng ngóng, trong tay Đình Vân hầu như không có miếng thịt hạt dẻ nào nguyên vẹn, đều bị véo thành mấy mảnh, thậm chí còn có một vài mảnh vụn nhỏ.
Đình Vân nếm thử một miếng, hương vị gần giống như trong ký ức, hạt dẻ được rang rất khô và chắc, ăn nhiều một chút, còn có chút nghẹn, phần còn lại, bị cậu nắm trong tay đều phủ lên một lớp mồ hôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT