Tay của Tống Hữu Phương thật sự không khéo léo cho lắm, Đình Vân phóng to bức ảnh, nhìn kỹ một hồi, nếu không có hai hạt đậu đỏ làm mắt, thì thật khó mà phân biệt được đâu là đầu, đâu là mình của người tuyết.
Cậu quay lại giao diện chat, muốn trả lời, nhưng lại không biết nên trả lời cái gì, dòng chữ đã gõ xong lại bị xóa đi.
Dòng thông báo “Đối phương đang nhập…” cứ nhấp nháy liên tục, tim Tống Hữu Phương như treo trên sợi tóc, nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn đến, anh không nhịn được nữa: "Vẫn còn giận à.”
Khi nhìn thấy câu này, Đình Vân bỗng thấy buồn cười, cậu khó mà tưởng tượng được, Tống Hữu Phương đã dùng biểu cảm gì để gõ ra mấy chữ này.
Giận hay không giận, vẫn còn giận, những lời vừa trẻ con, vừa gần như nịnh nọt như vậy, sao có thể thốt ra từ miệng của Tống Hữu Phương cậu được chứ.
Đình Vân không trả lời câu hỏi của Tống Hữu Phương, cậu cũng nặn một người tuyết từ tuyết đọng trên bệ cửa sổ, không có sẵn đồ vật để làm mắt, cậu trực tiếp chụp ảnh rồi gửi cho Tống Hữu Phương, tiện thể hỏi một câu: "Tay anh sao rồi?”
Điều khiến cậu không ngờ là, Tống Hữu Phương chẳng hề khách sáo: "Đau lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT