Thục phi ôn hòa cười: “A Hiểu, không cần đa lễ.”

Tam công chúa ngẩng đầu, khẽ cười một tiếng, nàng liếc mắt liền thấy được Lục Dao. 

Thấy nàng cúi mắt, làm như không nhìn thấy mình, trong lòng giận đến ngứa răng, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thì ra là ngươi, cái đồ sao chổi cũng dám vào cung, ta còn đang nghĩ vì sao sáng sớm đã nghe tiếng quạ đen kêu.”

Tam công chúa từ nhỏ được nuông chiều thành hư, tính tình ngang bướng. 

Lần đầu tiên nàng với Lục Dao nảy sinh xung đột là bởi vì nàng ngang nhiên bắt nạt người khác, Lục Dao thật sự nhịn không nổi, liền ra tay đánh nàng ngã xuống đất, làm cho nàng mất hết mặt mũi.

Nếu nói nàng không có đầu óc thì cũng chẳng sai, ngay cả châm chọc người khác cũng không biết chừng mực.

Sinh nhật Thục phi, vốn là ngày đại hỉ, nàng lại cố ý nói ra lời gở như vậy. 

Lục Dao chẳng buồn tranh cãi, chỉ lạnh nhạt liếc Thục phi một cái, trong mắt đầy vẻ áy náy.

Đức phi chậm rãi bước đến, nghe vậy liền trách mắng: “A Hiểu! Con đang nói bậy bạ gì đó?! Mau mau hướng Thục phi nương nương tạ tội!”

Tam công chúa vốn dĩ chẳng thấy mình sai chỗ nào, nàng chính là chán ghét Lục Dao, vì cớ gì không thể mắng nàng? 

Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Thục phi, nàng mới miễn cưỡng thu liễm một chút, không tình nguyện mà xin lỗi.

Đức phi trừng nàng một cái, quay sang Thục phi nói lời xin lỗi thay.

Thục phi tuy trong lòng không vui, nhưng cũng không muốn chấp nhặt với một tiểu cô nương: 

“A Hiểu còn nhỏ, trưởng thành rồi sẽ khá hơn.”

Dẫu nói mười lăm tuổi cũng đã có thể xuất giá.

Rõ ràng trong lời Thục phi có ẩn ý, Lục Dao chỉ nhẹ cong môi dưới.

Đức phi cười có chút gượng gạo, nàng vốn luôn khéo léo, liền quay sang đại phu nhân xin lỗi: “A Hiểu bị chúng ta nuông chiều quá mức, mong phu nhân đừng để bụng.” 

Nói rồi cũng chẳng liếc nhìn Lục Dao một cái.

Đức phi thuở trẻ từng có giao tình với đại phu nhân, dù sau này vào cung gặp nhau chẳng mấy lần, nhưng tình cảm vẫn còn đôi phần. 

Tính tình hai người khá tương đồng, đều kiêu ngạo lạnh lùng. Rõ ràng đại phu nhân rất có ý kiến với tam phòng, Đức phi cũng chẳng có thiện cảm. 

Huống hồ Lục Dao từng khiến Tam công chúa mất mặt, Đức phi làm sao có thể vừa mắt nàng.

Lục Dao xưa nay không để tâm đến thái độ của Đức phi. 

Dù có làm gì thì trong mắt nàng cũng là sai, Lục Dao cũng chẳng thèm lấy lòng, chỉ là vì kính trọng Thục phi nên mới đến hầu chuyện.

Bất giác Ngự Hoa Viên đã tụ tập không ít người.

Thục phi sợ các cô nương nhàm chán, bèn cười nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, các ngươi không cần bồi bên cạnh ta, cứ tự do dạo chơi, ngắm hoa cũng được.”

Thục phi đã lên tiếng, các cô nương cũng không tiếp tục ngồi yên, từng tốp tụ lại với nhau. 

Lâm Nguyệt Đồng nắm lấy tay Lục Dao: “Dao Dao, Tam công chúa không làm khó ngươi chứ?”

Nàng đến trễ, liền thấy Tam công chúa nhìn Lục Dao như hổ rình mồi, cứ cảm thấy nàng lại muốn sinh sự. 

Dù sao cũng là công chúa, Lâm Nguyệt Đồng có chút lo Lục Dao sẽ phải nuốt giận.

Lục Dao không muốn gây chuyện, liền kéo tay nàng ra xa: “Đi thôi, đừng để ý đến nàng.”

Lâm Nguyệt Đồng nhìn quanh, ngoan ngoãn bị kéo đi: “Hân tỷ tỷ không tới sao?”

An Hân đã đính hôn, tháng Chín sẽ xuất giá, vì tránh điều tiếng nên lấy cớ thân thể không khỏe mà ở nhà.

Các bậc trưởng bối không tiện nói rõ mục đích của yến tiệc lần này là để chọn Vương phi cho Thất vương gia, Lâm Nguyệt Đồng cũng không biết rõ, Lục Dao đành ậm ờ: 

“Có lẽ thân thể không khỏe, đừng nhắc đến tỷ ấy nữa. Gần đây ngươi thế nào? Bài vở có nhiều không?”

“Dạo này ta chẳng học hành gì mấy, mẹ ta bảo ta nữ công không tốt, nên cứ bám lấy bắt ta luyện. Cứ nói là trước khi xuất giá phải học cho tốt. Trước kia bà còn chưa như vậy, dạo này chẳng hiểu sao cứ như nổi điên, cứ bám riết lấy ta.”

“Cũng tại qua năm lại lớn thêm một tuổi.”

Lục Dao cũng chẳng khá hơn. Năm nàng mười ba, mẹ nàng còn chưa sốt ruột, vừa sang năm, thấy nàng nữ công vẫn chẳng tiến bộ gì, liền cố ý phái người giỏi nữ công đến dạy, ngày ngày kèm cặp nghiêm ngặt.

“Thật tức chết! Tại sao nữ tử chúng ta phải học cái này cái kia!” Lâm Nguyệt Đồng không nhịn được thở dài, hai tiểu cô nương vốn thường kêu khổ với nhau, lần này thấy Lục Dao chỉ mỉm cười nghe, nàng tròn mắt nhìn.

“Ngươi hôm nay sao lại trầm mặc thế? Nhìn cứ như Lục Phỉ đệ nhị.”

“An tĩnh một chút không tốt sao?”

Lâm Nguyệt Đồng cười hì hì, vươn tay chọc má nàng: 

“Đừng giả bộ nữa, tính tình ngươi thế nào ta chẳng rõ? Ủa? Mặt ngươi sao hôm nay lại mềm mịn hơn vậy? Có phải lại trộm chế hương cao gì rồi không?”

“Vốn dĩ là mềm rồi mà.”

“Chỉ có ngươi là da mặt dày!”

Lâm Nguyệt Đồng cười hì hì rồi chọc lét nàng, “Ta phải xem thử còn chỗ nào mềm nữa không!”

Không cẩn thận đụng trúng ngực nàng, Lâm Nguyệt Đồng trợn tròn mắt — cảm thấy hình như… lớn hơn trước?

Lục Dao mặt hơi đỏ lên: “Này! Ngươi sờ bậy cái gì đó?”

Thấy nàng lại biết xấu hổ, Lâm Nguyệt Đồng thì chẳng ngại, còn định sờ thêm.

Lục Dao vội vàng né tránh, chạy mấy bước, Lâm Nguyệt Đồng vẫn đuổi theo không tha: 

“Sờ ngươi một chút thì sao chứ? Hảo a, Lục Dao! Mấy ngày không gặp, ngươi lại lớn hơn rồi? Có phải trộm ăn cái gì bổ dưỡng không hả?”

Lục Dao sắc mặt đột nhiên ửng hồng, thanh âm cũng lắp bắp:

“Ngươi… ngươi nói bậy cái gì đó?”

“Rõ ràng là lớn hơn mà! Còn vượt cả Hân tỷ tỷ, ta đâu có nói bậy!”

Nàng đã mười bốn tuổi, chẳng lẽ không được phát dục một chút sao? Lục Dao sợ bị người nghe thấy, tức giận trừng nàng một cái:

“Mau câm miệng cho ta! Còn dám nói bậy nữa, ta xé nát cái miệng ngươi!”

Hai tiểu cô nương cười nói ríu rít, tiếng thanh thanh thúy thúy vang vọng khắp nơi. 

Nhưng lời đối thoại càng lúc càng khó nghe lọt tai. Thất vương gia đang đi ngang, bước chân hơi khựng lại, mi tâm nhíu chặt, toan tính đợi các nàng đi xa rồi mới tiếp tục.

Thục phi là biểu tỷ của hắn, hôm nay lại là sinh nhật nàng, mấy năm trước Thẩm Phong Hàn đều không ở kinh thành, lần này hồi triều, tự nhiên phải đến chúc mừng. 

Có điều, bởi vì biết trong cung đang âm thầm tính toán chuyện hôn sự, quanh thân hắn mang theo một luồng hàn khí lạnh lẽo. 

Thanh âm đùa giỡn của các cô nương lọt vào tai, lại càng thêm chói tai.

“Ngươi quả thật chạy a! Ta xem ngươi có dám xé!” Lâm Nguyệt Đồng hệt như một tiểu dã nha đầu phát cuồng, giơ tay cào cào, rượt theo Lục Dao:

“Có bản lĩnh thì đừng chạy! Để ta xem ngươi chạy nhanh, hay là tay ta nhanh!”

Lục Dao sợ bị nàng bắt được, quýnh quáng chạy thẳng về phía trước:

“Ngươi còn như vậy, ta thật sự sẽ giận đó!”

Mới mấy ngày trước từng gặp nhau, Thẩm Phong Hàn tự nhiên nhận ra được thanh âm của nàng. Tiếng nói ngọt ngào mềm mại, rất dễ phân biệt. 

Nhìn thấy nàng đang chạy thẳng về phía mình, Thẩm Phong Hàn vừa nhíu mi, đang định tránh đi thì Lục Dao lại nhìn thấy hắn.

Nàng lập tức khựng lại, hai mắt đầy vẻ kinh hoảng.

Lâm Nguyệt Đồng không chú ý phía trước, thấy nàng đột nhiên dừng lại, liền bổ nhào vào ôm lấy nàng từ phía sau, cười hì hì:

“Thế nào? Sao lại ngoan ngoãn đứng im? Không chạy nữa à? Ta lại có thể ăn ngươi chắc? Cùng lắm thì sờ hai cái thôi mà!”

Lục Dao đỏ mặt tới tận mang tai, giận dữ thấp giọng quát:

“Ngươi câm miệng!”

Nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ mất mặt như vậy. Má nàng nóng đến như bốc khói, chỉ cần nghĩ đến việc những lời này bị hắn nghe thấy… Lục Dao chỉ muốn tức chết tại chỗ! 

Trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự muốn bóp chết Lâm Nguyệt Đồng, cái nha đầu chết tiệt này, cái miệng không có cửa khóa, lúc nhỏ nói hươu nói vượn đã đành, giờ lớn như vậy còn không biết giữ mồm giữ miệng!

Thẩm Phong Hàn liếc nàng một cái, ánh mắt khó phân rõ cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm, lạnh lẽo như tuyết đầu đông.

Lâm Nguyệt Đồng lúc này mới cảm thấy có gì không ổn, ngẩng đầu thì lập tức đối mặt với ánh mắt Thẩm Phong Hàn.

Nàng sợ đến vội vàng đứng thẳng người, Lục Dao tức giận trừng mắt với nàng, rồi quay đầu bỏ chạy về hướng khác.

Lâm Nguyệt Đồng ngượng ngùng gãi mũi, lén liếc nhìn Thẩm Phong Hàn, sau đó như con chuột thấy mèo, co giò chạy theo Lục Dao. 

Phải đến khi cách xa Thất vương gia, nàng mới dám mở miệng gọi:

“Dao Dao, ta sai rồi! Ta không dám nói bậy nữa đâu!”

Lục Dao hằn học trừng nàng, Lâm Nguyệt Đồng giống như một tiểu thê tử bị mắng, đi phía sau nàng, uỷ khuất nói:

"Ta thật sự biết sai rồi… ai mà biết được hắn đứng ngay đó chứ!”

“Ngươi còn dám nhắc tới!”

“Hảo hảo hảo, ta không nhắc nữa. Nhưng mà, Thất Vương gia kia không phải quá biến thái sao? Sao lại lén nghe nữ hài chúng ta nói chuyện?”

Lục Dao giận đến nghiến răng:

“Hắn tám phần còn nghĩ chúng ta mới là biến thái! Ngươi nói xem, cái gì ngươi cũng dám nói! Không thể giữ cho giống cô nương một chút sao!”

Lâm Nguyệt Đồng giả bộ ngoan ngoãn:

“Dao tỷ tỷ dạy dỗ phải lắm, tiểu muội thật lòng biết lỗi.”

Lục Dao hừ nhẹ một tiếng, mặt vẫn còn nóng ran, cả đời trước cũng chưa từng mất mặt đến thế! Chỉ cầu Thất vương gia tai không thính, không nghe được những lời ban nãy…

Sau khi các nàng bỏ chạy, Thẩm Phong Hàn liền xoay người tiếp tục đi về phía Ngự Hoa Viên.

Hắn vừa xuất hiện, Ngự Hoa Viên vốn náo nhiệt bỗng yên ắng như tờ, không khí chung quanh cũng lập tức trở nên lạnh lẽo. 

Dù mọi người có sợ hắn, nhưng ánh mắt các quý nữ lại không kiềm được mà bị hắn hấp dẫn.

Hắn tóc dài búi cao, ngũ quan tuấn tú lạnh lùng, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, gò má góc cạnh như được tạc ra từ đá, khí chất cao quý mà sắc bén. 

Từ xa nhìn, chỉ thấy khí thế lạnh như băng.

Đến gần rồi, người nhát gan còn run lên, cảm giác áp lực kia, đến cả Thánh Thượng cũng chưa chắc khiến người ta e dè đến vậy.

Cảm thấy mọi người đang nhìn chằm chằm, Thất vương gia khẽ nhíu mày, thần sắc lại càng lạnh lẽo hơn. Các quý nữ vội cúi đầu không dám nhìn nữa.

Thấy hắn rốt cuộc cũng đến, Thục phi đứng lên trách nhẹ:

“Ngươi xem ngươi, không phải bảo thay đổi xiêm y sao, sao lại mặc y nguyên bộ cũ như vậy, nhìn cứ lão khí đầy mình!”

Thẩm Phong Hàn vẫn là một thân trường bào đen, viền áo gấm thêu mãng xà mạ vàng. 

Tuy trang phục quý khí phi thường, nhưng hoàn toàn không giống đi dự yến tiệc, ngược lại như tới để xét hỏi điều gì.

Thẩm Phong Hàn nhàn nhạt liếc nàng một cái, không nhận lời trách móc:

“Đây là lễ vật bổn vương chuẩn bị cho nương nương.”

Ngay cả gọi “biểu tỷ” cũng không gọi, rõ ràng là còn đang giận.

Thất vương gia ra hiệu cho người phía sau, thị vệ Tiêu Luyện bưng một hộp quà bước lên. Hắn không tự tay đưa, mà để nha hoàn bên cạnh Thục phi tiếp nhận.

“Không có việc gì nữa, bổn vương xin cáo lui.” Thẩm Phong Hàn lạnh nhạt nói.

Thục phi hôm nay cố ý mời nhiều người như vậy, chính là muốn cho hắn chọn được người hợp nhãn. 

Thấy hắn chẳng thèm ngó ngàng, lại chẳng có chút hứng thú nào, nàng tức khắc đau đầu.

“Ngự Hoa Viên cảnh sắc đẹp như thế, biểu đệ khó lắm mới vào cung, không bằng dạo chơi một phen?”

Giọng nàng ôn hòa, ngữ khí nhún nhường, nhưng Thẩm Phong Hàn chỉ nhíu mày, vẫn không thỏa hiệp:
“Bổn vương còn có việc, không tiện ở lại.”

Các quý nữ vốn định nhân cơ hội lại gần hắn chào hỏi lấy lòng, nhưng khi đối diện ánh mắt hắn, lại không kìm được mà run rẩy, lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.

Tiết Như Trân cũng muốn bắt chuyện với hắn, nàng là con gái công chúa, lại là người duy nhất vừa sinh ra đã được Thánh Thượng phá lệ phong làm quận chúa. 

Đời trước, chính là nàng ra tay đánh chết Hề Hương — tiểu nha đầu tàn nhẫn độc ác ấy, vậy mà trước mặt Thất vương gia lại nhút nhát đến không nói nên lời.

Cố gắng lấy can đảm nửa ngày, cuối cùng vẫn không dám bước lên nói một câu.

Thẩm Phong Hàn hoàn toàn không để ý đến nàng. Cho dù có thấy cũng sẽ không quan tâm. Hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hắn vừa đi, đến cả Đức phi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt Tiết Như Trân rất khó coi, Tam công chúa thì càng giận đến nghiến răng. 

Ngự Hoa Viên bị nàng đảo lộn cả lên mà vẫn không tìm ra Lục Dao, chẳng biết nàng trốn vào xó xỉnh nào rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play