Edit: Linh

Khi mấy người bên trên của Kiếm Tâm Tông nghe nói lại có hai người muốn vào Kiếm Trủng tìm chết, họ cực kỳ coi trọng việc này. Dù sao Kiếm Trủng ẩn chứa bí mật, bọn họ vẫn không cam lòng từ bỏ.

Vì vậy, lập tức phái đến một vị trưởng lão.

“Sư phụ, là sư phụ!” Lạc Tử Ngâm kích động kêu lên khi thấy trưởng lão do Kiếm Tâm Tông cử tới.

Sư phụ của hắn, Nguyên Trần chân nhân, đối với hắn ân trọng như núi. Dù hắn chỉ là phế linh căn, Nguyên Trần vẫn kiên nhẫn thu nhận và dạy dỗ hắn.

Nếu không có Nguyên Trần, hắn cũng không có thành tựu hôm nay.

Thế nhưng chính người như vậy, lại bị Đế Nhan Ca tàn nhẫn giết chết.

Giờ phút này, Nguyên Trần chân nhân chỉ mỉm cười giễu cợt, nhìn Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt:

“Tiểu tử, hai ngươi cũng không tồi. Chỉ cần các ngươi có thể mang được một thanh kiếm từ Kiếm Trủng trở ra, lão phu sẽ thu các ngươi làm đệ tử.”

Tất nhiên, lời này chỉ là nói cho có. Trong mắt hắn, hai phế vật này căn bản không có khả năng sống sót ra ngoài.

Nếu không phải muốn điều tra bí mật Kiếm Trủng, hắn còn lâu mới lãng phí thời gian ở đây.

Tiêu Tuyệt nghiêm túc gật đầu, còn Đế Nhan Ca lại thốt lên lời kinh người:

“Ta không cần làm đồ đệ của ngươi. Nếu ta có thể trở về, ta muốn ngươi thu đệ đệ ta làm đồ đệ.”

“Đệ đệ ngươi?”

Nguyên Trần chân nhân hồ nghi nhìn đứa bé đứng cạnh Đế Nhan Ca, trong mắt đầy chán ghét, ngữ khí càng thêm khinh thường:

“Phế linh căn, huyết mạch tạp chủng, hắn cũng xứng sao?”

Ngoài quầng sáng, Lạc Tử Ngâm dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Nguyên Trần chân nhân.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…”

Dù đã lờ mờ đoán được sư phụ là do Đế Nhan Ca cầu tới, hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Hắn lại nợ nàng thêm một lần nữa.

Nhất là, ánh mắt hắn bi thương nhìn quầng sáng nơi có Nguyên Trần chân nhân đứng.

Người hắn từng kính trọng như cha, hiền từ như vậy, tận tình chăm sóc hắn, sao bây giờ lại dùng ánh mắt như nhìn sâu kiến mà đối xử với hắn?

Chắc chắn là có gì đó sai rồi.

Nhất định là vì vẫn chưa chính thức thu hắn làm đồ đệ.

Chờ sau khi thu nhận rồi, nhất định sẽ không như thế.

Các tiên nhân đứng xung quanh cũng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Sư phụ ân nặng như núi kia... là thế này đây sao?

 

---

Lạc Tử Ngâm nhỏ bé ủy khuất, ngẩng đầu nhìn:

“Ca ca, ta không cần làm đồ đệ của hắn, ta chỉ muốn ở bên ca ca thôi…”

“Đây là cha mẹ ngươi quyết định.”

Nghe lời ấy, Lạc Tử Ngâm mới miễn cưỡng không phản đối, nhưng vẫn níu chặt tay Đế Nhan Ca, không nỡ buông ra.

Đế Nhan Ca xoa xoa đầu hắn:

“Ngoan, ca ca sẽ nhanh chóng quay lại.”

Bên cạnh, Tiêu Tuyệt nhìn hai huynh đệ bày tỏ tình cảm, trong mắt hiện lên vài phần hâm mộ, rồi lại nhanh chóng biến thành ghét bỏ.

Nguyên Trần chân nhân không kiên nhẫn phất tay:

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian. Có thể sống sót ra ngoài hay không, còn chưa chắc.”

“Ca ca nhất định sẽ trở về!” Lạc Tử Ngâm tức giận nói.

Vô Trần chân nhân chỉ khinh thường lườm hắn một cái, ánh mắt tràn đầy sát ý.

Hiển nhiên câu nói của Lạc Tử Ngâm đã chọc giận hắn.

Chờ Đế Nhan Ca chết rồi, thằng nhóc trước mặt này, hắn cũng sẽ không tha.

Ngoài quầng sáng, Lạc Tử Ngâm bị nhiều đả kích dồn dập, rốt cuộc đã nhìn rõ lòng người.

Bao năm tín ngưỡng của hắn, chỉ trong khoảnh khắc này, hoàn toàn sụp đổ.

 

---

Ở bên kia, Đế Nhan Ca sợ mình chết chưa đủ nhanh, là người đầu tiên lao vào Kiếm Trủng.

Còn việc sau khi nàng chết, Lạc Tử Ngâm sẽ thế nào, nàng cũng bất lực.

Nàng đã cứu hắn một lần, coi như tận nghĩa tận tình, không thể chăm sóc hắn cả đời.

Tiêu Tuyệt thấy tiểu tử kia thì cũng đã xông vào, lập tức theo sát phía sau.

Ngay khi bước vào Kiếm Trủng, mọi người lập tức cảm thấy không ổn.

Nơi này tản ra khí thế cường đại, nhìn thế nào cũng không giống nhân gian.

Mọi người lập tức nhớ tới Ma Tôn bội kiếm, thượng cổ Kim Khuyết thần kiếm.

Một Ma Tôn, dựa vào cái gì mà có được thần vật Thần giới?

Thanh kiếm ấy vốn là bội kiếm của Kim Khuyết Đại Đế, người từng một mình cầm kiếm diệt sạch ma vật xâm lấn từ ngoài vực, nhưng cuối cùng cũng hao hết tu vi mà ngã xuống.

Sau khi ông ngã xuống, thanh kiếm cũng biến mất. Không ngờ lại rơi vào tay Ma Tôn Tiêu Tuyệt.

Nghe nói, Tiêu Tuyệt đã sớm có được thanh kiếm này từ lâu, chỉ là vẫn luôn giấu kín. Mãi đến sau khi hắn phi thăng thượng giới, thiên hạ mới biết.

Khi ấy, Tiêu Tuyệt đã nhân kiếm hợp nhất, khiến thần kiếm biến thành ma kiếm.

Dựa vào thanh kiếm này, hắn gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Thế nhưng, hắn vẫn thua dưới tay Yêu Đế, cuối cùng bị trấn áp tại hoang cổ.

Bọn họ Yêu Đế ưu tú như vậy, đáng tiếc cuối cùng vẫn đi sai đường…

 

---

“Tránh ra, đừng chắn đường!”

Đế Nhan Ca thấy Tiêu Tuyệt luôn cố chen lên trước nàng, lập tức cau mày.

Tên này, rõ ràng muốn tranh đoạt với nàng!

Đừng tưởng nàng không biết — nơi này chính là đất tìm đường chết.

Dù nàng không nhớ rõ toàn bộ nội dung nguyên tác, nhưng ấn tượng mơ hồ cũng biết: Tiêu Tuyệt từng suýt chết ở Kiếm Trủng.

Dĩ nhiên, vận may và kỳ ngộ cũng kèm theo.

Hắn có lẽ sẽ nhận được một thanh linh kiếm gì đó.

Nhưng nàng đối với linh kiếm chẳng hề hứng thú, chỉ thích cảm giác mạo hiểm chín chết một sống!

Tiêu Tuyệt cũng cảm nhận được nơi này có thứ mình cần, vì thế cực kỳ đề phòng Đế Nhan Ca, quyết không để nàng cướp trước.

Hắn luôn cố ý đi trước nàng, thậm chí chắn ở trước người nàng.

Tiêu Tuyệt ban đầu còn định đấu võ mồm, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện, thậm chí không mở miệng nổi.

Áp lực trước mặt cường đại tới mức ép hắn cúi gằm đầu, từng bước khó nhọc.

Chỉ cần bước thêm một bước, hắn có thể bị áp thành bánh!

Tiêu Tuyệt do dự, nhưng lúc này, hắn thấy bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt đã vọt lên phía trước.

Không cam lòng, hắn lập tức đuổi theo.

Hai người một trước một sau, càng đi càng sâu.

Áp lực càng lúc càng lớn, khiến cả hai muốn quỳ xuống.

Tiêu Tuyệt choáng váng mặt mày, nhiều lần suýt ngã.

Nhưng nhìn thấy Đế Nhan Ca vẫn cắn răng lao lên, hắn cũng cố gắng bám theo.

Càng tiến vào trong, áp lực càng kinh người.

Tiêu Tuyệt còn đỡ vì là phàm nhân, nhưng Đế Nhan Ca, mang trong mình thể chất Thiên Huyền Tử, bị đè ép nhiều lần hơn hắn.

Nếu là tu sĩ bình thường, chắc đã sớm nổ tung thành huyết vụ.

Nhưng Đế Nhan Ca là ai chứ — kẻ chuyên tìm đường chết số một!

Không những không sợ, mà còn phấn khích.

Thấy mũi mình rướm máu, nàng chỉ lau đại một cái.

Nhìn lại, tay dính đầy máu tươi.

Quay đầu nhìn Tiêu Tuyệt, hắn đã mồ hôi nhễ nhại, hai mắt trắng bệch, như sắp ngất đến nơi.

Đế Nhan Ca không nhịn được châm chọc:

“Tiểu tử, mạng quý thì đừng chen nữa. Đây không phải nơi ngươi nên tới.”

Tiêu Tuyệt bị một tiểu hài tử chọc giận, lập tức tỉnh táo:

“Không cần ngươi quản!”

“Chậc, nói cho ngươi biết, nơi này không phải chỗ một phàm nhân như ngươi chen vào. Lại tiến thêm, chết thế nào cũng chẳng biết.”

Đế Nhan Ca thật lòng khuyên hắn đừng đoạt cơ duyên tìm đường chết của mình.

Nhưng Tiêu Tuyệt nào chịu nghe, ngược lại còn tăng tốc vượt lên.

Đế Nhan Ca thấy mình khuyên vô ích, chỉ có thể cũng tăng tốc đuổi theo.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play