Edit: Linh

Hai người lao đi vội vã.

Đế Nhan Ca chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng từng đợt, nàng đưa tay lau một phen, mới phát hiện tai, mắt, mũi, miệng đều thấm máu.

Phía sau nàng, Tiêu Tuyệt chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hoàng rồi im bặt, không còn động tĩnh.

Đế Nhan Ca loạng choạng bước tới, vỗ vỗ lên mặt hắn, chỉ thấy khuôn mặt cũng đầy máu, hơi thở mong manh, lúc có lúc không, thoạt nhìn cách cái chết không còn xa.

Nàng bất đắc dĩ, bèn cõng Tiêu Tuyệt lên, gắng sức đưa hắn ra ngoài.

Tiếp theo, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nàng quay đầu, tiếp tục lao thẳng vào sâu bên trong.

Cuối cùng, sau một trận ho khan phun ra máu tươi, Đế Nhan Ca đã tới tận cùng con đường.

Trước mắt là một động huyệt ngầm rộng lớn trống trải, bên trong cắm chi chít kiếm.

Những thanh kiếm này, với người phàm thì đúng là thần binh lợi khí, nhưng với tu sĩ, bất quá chỉ là đống sắt vụn.

Đế Nhan Ca dần dần không còn nhìn thấy gì, trước mắt chỉ còn một màu đen kịt.

Nàng chỉ có thể dựa vào bản năng mà bước tiếp.

Càng tiến vào sâu, cảm giác muốn ngất càng rõ rệt. Nhưng cố tình, nàng vẫn cố níu lấy tỉnh táo, lảo đảo tiến lên.

Đến mức này, nàng thật sự muốn khóc — chết cũng khó đến thế sao?

Giận dỗi, Đế Nhan Ca quyết định: “Nếu ngươi không cho ta sống yên ổn, thì ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi!”

Vậy là nàng mò mẫm, rút thanh kiếm cắm trên đất ra.

Phập! Một tiếng, kiếm được nhổ lên, đồng thời trên người nàng cũng hứng một đòn kiếm khí, thêm một vết thương sâu hoắm.

“Thật sự rút được kiếm rồi?! Cứ như chó ngáp phải ruồi!”

“Chẳng lẽ dễ dàng vậy sao? Nghe đồn Kiếm Trủng là cửu tử nhất sinh, đều là lừa người à?”

“Chán chết! Không thú vị gì hết.”

Mồm thì nói vậy, nhưng trong lòng ai cũng phải thầm bội phục cái "không chuyện ác nào không làm" của Đế Tôn.

Vì hoàn thành di nguyện của Lạc mẫu, vì giúp Lạc Tử Ngâm gia nhập Kiếm Tâm Tông, nàng liều lĩnh mạo hiểm vào nơi này.

Dù rằng, cái sự hiểm nguy này... người ngoài bọn họ lại chẳng tận mắt nhìn thấy.

Mọi sự nàng làm, chỉ vì Lạc Tử Ngâm.

Ánh mắt ghen ghét dồn cả về phía Lạc Tử Ngâm.

Nếu Đế Nhan Ca chỉ đối với bọn họ một phần mười như đối với Lạc Tử Ngâm, có lẽ bọn họ đã chẳng phải đứng chôn chân ở đây.

Nhưng Lạc Tử Ngâm lúc này, đột nhiên "bụp" một tiếng, quỳ sụp trước quầng sáng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Toàn thân hắn thoạt nhìn yếu ớt vô cùng, tựa như chỉ một giây sau sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Tình trạng này, còn thảm hơn ban nãy rất nhiều.

“Sao thế? Thanh Dương Đại Đế làm sao vậy? Lẽ nào Kiếm Trủng này thực sự có vấn đề?”

Kẻ hiếu kỳ thò tay chạm thử —

“Aaaaa!!”

“Không xong rồi! Đạo tâm hắn hỏng mất rồi! Mau tránh xa quầng sáng!”

Mọi người lập tức né tránh ba thước.

Nhưng vẫn có vài kẻ không kịp rút tay lại, ngã lăn ra đất, miệng không ngừng rên rỉ.

Đặc biệt là những kẻ vừa nãy còn lên tiếng giễu cợt Đế Nhan Ca, giờ bị phản chấn đến mức nằm sõng soài dưới đất.

Rốt cuộc, bên trong Kiếm Trủng này đã xảy ra chuyện gì, mà đến cả tiên nhân cũng gãy đạo tâm?

“Chuyện này... tuyệt đối không phải Kiếm Trủng bình thường! Chẳng lẽ thực sự là thượng cổ Kim Khuyết Đại Đế lưu lại?”

“Kim Khuyết Thần Tôn chính là thượng cổ thần linh, chỉ có ông ấy mới có thể bố trí một Kiếm Trủng tinh diệu đến vậy!”

Lúc này, Đế Nhan Ca đã rút tới thanh kiếm thứ hai.

Lập tức, một vết thương sâu tới tận xương nữa xuất hiện trên người nàng.

Trước mắt tối đen một mảnh, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được mình lại bị thương thêm.

Rút kiếm là bị thương?

Vậy... rút nhiều thêm chút thì sao?

Vì thế, Đế Nhan Ca mò mẫm trong bóng tối, từng thanh từng thanh kiếm nhổ lên.

Chỉ trong chốc lát, trên người nàng đã đầy những vết thương chằng chịt, máu chảy thành dòng.

“Yêu Đế điên rồi sao?! Rút được một thanh kiếm là qua rồi, sao còn rút nữa?”

“Nhất định là có âm mưu! Chẳng lẽ nàng biết chỗ này là khảo nghiệm do Kim Khuyết Đại Đế thiết kế?”

“Chỉ tiếc, kim khuyết kiếm đáng lẽ là thuộc về Tiêu Tuyệt ma đầu, vậy tại sao hắn lại ngất trước?”

“Chậc, không chịu nổi một kích còn đòi làm ma đầu. Khó trách không thắng nổi Yêu Đế... Khoan đã, sao ta cảm thấy lạnh vậy?”

“Ha ha, chắc ngươi chửi ma đầu, bị hắn nguyền rủa rồi. Mau cẩn thận đấy!”

Nói thì nói vậy, nhưng ai cũng vui mừng nhìn Đế Nhan Ca chịu tội, thậm chí còn vui hơn lúc nhặt được pháp bảo.

Trong khi đó, Đế Nhan Ca dường như đã tìm được niềm vui "tự tìm đường chết".

Dù áp lực khủng khiếp đè lên vai, khiến nàng chẳng còn thấy rõ thứ gì, cũng chẳng thể thở nổi, nàng vẫn cắn răng, lết từng chút một về phía những thanh kiếm.

Sau đó, từng thanh, từng thanh nhổ sạch.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được cảnh tượng này?

Nếu không phải đầu óc có vấn đề, làm sao nàng có thể, dù thương tích chồng chất, vẫn nhất quyết nhổ sạch những thanh kiếm cắm sâu vào lòng đất?

Cuối cùng, có một vị tiên nhân mở lời, chậm rãi giải thích:

“Có lẽ... nàng đã mất đi ý thức rồi. Không biết bản thân đã thành công, nên chỉ còn dựa vào bản năng rút kiếm. Ở trong tín niệm của nàng, chuyện này vô cùng quan trọng.”

Chỉ có tín niệm mạnh mẽ đến tuyệt đối, mới có thể khiến một người trong trạng thái nửa hôn mê, vẫn tiếp tục kiên trì như vậy.

Mọi người im lặng, nhưng ai nấy đều cảm thấy lời này có lý nhất.

Trong quầng sáng, Lạc Tử Ngâm mồ hôi nhễ nhại, điên cuồng đấm vào màn chắn:

“Đế Nhan Ca! Ai cho ngươi làm hết thảy những thứ này? Ta căn bản không cần ngươi làm!!”

Hắn gào đến khản giọng, nhưng quầng sáng vẫn không dao động chút nào, ngăn cách hắn với thiếu nữ đang dốc hết sức lực bên trong.

Còn những người từng bị Đế Nhan Ca "hố", chỉ khẽ hừ lạnh, biểu thị sự bất mãn.

Xa xa, Đế Nhan Ca đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play