Edit: Linh
Đế Nhan Ca không biết mình đã rút bao nhiêu thanh kiếm, cả người đầy thương tích, thảm hại đến mức còn hơn cả lúc trước bị thiên đao vạn quả.
Phụt một tiếng, nàng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Theo mỗi lần rút kiếm, áp lực trong không gian càng lúc càng trầm trọng, đến cuối cùng nàng chỉ có thể bò sát trên mặt đất, nhưng dẫu vậy, ý chí tìm đường chết của nàng vẫn chưa từng lay chuyển.
Trong đám người quan sát, có người đã nhìn ra điểm then chốt.
“Ta hiểu rồi. Ở đây, mỗi lần rút kiếm, kiếm trủng sẽ gia tăng áp lực gấp bội lên người rút. Mà Đế Nhan Ca, nàng lại càng thêm thống khổ. Vậy mà nàng vẫn không ngừng rút kiếm. Không hổ là Đế Nhan Ca, từ nhỏ đã có tâm tính cứng cỏi như vậy. Đáng tiếc cuối cùng lại sa vào ma đạo.”
Số lượng kiếm trong Kiếm Trủng ngày càng thưa thớt, tốc độ bò của Đế Nhan Ca cũng càng ngày càng chậm.
Nàng gần như bò khắp Kiếm Trủng, máu tươi từ thân thể nhuộm đỏ cả đất đá.
Vào lúc đó, Đế Nhan Ca thật sự cảm nhận được cái chết cận kề. Chỉ cần rút thêm một thanh kiếm nữa, nàng chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.
Chư tiên bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng ấy, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Dù biết Đế Nhan Ca sau này là nhân tra bại hoại, nhưng khoảnh khắc này, nàng chỉ đơn thuần là một đứa trẻ muốn cứu lấy đệ đệ mình.
Đế Nhan Ca bò trong Kiếm Trủng suốt nửa ngày, khiến cả một vùng nhuộm đỏ máu tươi, nhưng nàng chẳng những chưa chết, mà còn với tới được thanh kiếm cuối cùng.
Đúng vậy — thanh kiếm cuối cùng.
Lúc này, nàng đã kiệt sức đến mức không thể giơ tay nổi.
Nàng chỉ còn cách dùng tay trần để nắm lấy lưỡi kiếm.
Phụt một tiếng, bàn tay non mềm bị cắt đôi ngay tức thì.
Mọi người cùng hít sâu một hơi lạnh.
Thế nhưng Đế Nhan Ca lại chẳng hề tỏ ra đau đớn, nàng tiếp tục dùng một bàn tay khác, rồi cả thân mình đâm vào mũi kiếm, mặc cho vết thương chồng chất, vẫn quyết không lùi bước.
Chứng kiến cảnh tượng đó, cả đám người ngoài đều nổi da gà, da đầu tê rần.
Không hổ là Đế Nhan Ca! Một ngày nào đó trở thành Đế Tôn Cửu Thiên Thập Giới, quả nhiên không phải ngẫu nhiên.
Nếu đổi lại là bất kỳ ai trong bọn họ, sợ rằng đã sớm từ bỏ từ lâu.
“A!”
Một trận kinh hô vang lên.
Bởi vì bọn họ trông thấy Đế Nhan Ca — dùng đầu đâm vào kiếm!
Một cú đâm thẳng, kiếm gãy đổ, mà nàng cũng ngã gục bên cạnh.
Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, thanh kiếm bị nàng đâm gãy bỗng chấn động bay lên, xoay tròn trên đỉnh đầu Đế Nhan Ca.
Ngay sau đó, toàn bộ kiếm trong Kiếm Trủng bắt đầu run rẩy.
Không bao lâu, tất cả đều bay lơ lửng trên không, xoay quanh rồi tụ thành một hư ảnh to lớn.
Đối với người hạ giới, hư ảnh ấy có thể xa lạ, nhưng đối với đám người đến từ thượng giới, lại quá đỗi quen thuộc — đó chính là thượng cổ Kim Khuyết Đại Đế.
“Ngàn vạn năm, cuối cùng ta cũng đợi được người kế thừa.”
Tê!!!
Toàn trường ầm ầm nổ tung.
Đế Nhan Ca... quả thực cứt chó vận mà!
Mới bấy nhiêu thời gian đã liên tục nhận hai đại truyền thừa, còn ai chịu nổi!
Ngày trước bọn họ tu luyện, phải từng bước từng bước gian khổ mà đi, đâu có ai may mắn như nàng!
Có người lẩm bẩm:
“Không đúng a, Yêu Đế không có truyền thừa, thanh kiếm cũng không lấy được, vậy truyền thừa này từ đâu ra? Này Huyền Y truyền thừa ta biết, chỉ có tương lai Thiên hậu mới được...”
“Hư, ngươi không muốn sống nữa à? Dám bàn luận đến nàng!”
Quả thật trong thần giới đã sớm truyền tai nhau, Yêu Đế và đại tẩu Thủy Nghiên Nhi có quan hệ mờ ám.
Nhưng Thủy Nghiên Nhi là tương lai Thiên hậu, ai dám công khai nghị luận?
Chợt nhận ra lỡ lời, mọi người vội câm miệng, tiếp tục quan sát.
---
Hư ảnh vung tay, đám kiếm lập tức đình trệ.
Tất cả kiếm cùng tụ hội về thanh kiếm trung tâm.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ kiếm biến mất, chỉ còn lại một thanh kiếm toàn thân toả kim quang lơ lửng.
Thanh kiếm này như mang theo khí thế cổ xưa, uy nghiêm như thần linh.
Rồi — thanh kiếm tách ra làm đôi:
Một thực, một hư.
Hư ảnh một nửa nhập vào giữa trán Đế Nhan Ca, hoàn toàn biến mất.
Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân Đế Nhan Ca được chữa lành, vết thương biến mất, khí tức thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.
Nàng tỉnh lại, nhìn quanh, ngây người khi thấy hư ảnh to lớn trước mặt cùng một thanh kiếm đang tỏa ra hào quang vàng óng.
“Cái quỷ gì đây?”
Hư ảnh mở miệng:
“Tiểu tử, về sau ngươi chính là người kế thừa của bản tôn. Quỳ xuống.”
Đế Nhan Ca liếc mắt:
“Quỳ cái gì mà quỳ? Trừ cha mẹ trưởng bối, ta ai cũng không quỳ! Ngươi tính là cái thá gì?”
“Ngươi...”
Đám tiên nhân bên ngoài cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Đó chính là thượng cổ đại đế! Một tay đánh nát mười Thanh Dương Đại Đế còn dư sức!
Chốc lát sau, hư ảnh đột nhiên cười to:
“Không hổ là người kế thừa của bản tôn, đúng là có khí phách. Nhưng ngươi đã tiếp nhận kiếm tâm của ta, dù ngươi có không muốn, cũng phải tiếp nhận.”
“Gì cơ? Ta không cần!”
Một truyền thừa đã đủ phiền phức, nàng nào có muốn thêm cái thứ hai?
Đúng lúc ấy, Tiêu Tuyệt từ đâu chạy tới, quỳ xuống trước mặt hư ảnh:
“Tiên trưởng, ta nguyện ý tiếp nhận ngài truyền thừa, làm ngài đệ tử!”
“Ngươi không đủ tư cách.”
Tiêu Tuyệt cúi đầu, nắm tay siết chặt đến chảy máu, lòng đầy không cam tâm.
Truyền thừa đáng lẽ phải là của hắn, vậy mà bị một tiểu hài tử cướp mất!
“Vì sao? Nếu không phải ta ngất đi, ta cũng làm được!”
“Đúng vậy, lão nhân, hắn rất muốn, ngươi cho hắn đi.”
Đế Nhan Ca khoanh tay trước ngực, quần áo rách nát, tùy tiện đến mức lười để tâm, đối lập hẳn với Tiêu Tuyệt đang thành kính quỳ lạy.
Hư ảnh lại nói:
“Các ngươi tưởng truyền thừa là đồ chơi sao? Ngươi đã nhận kiếm tâm, dù không cần thanh kiếm, cũng đã là người thừa kế của bản tôn.”
Thanh kiếm vàng liền bay thẳng vào tay Đế Nhan Ca.
“Nhữ tử hiểu chuyện, người tức là kiếm, kiếm tức là người. Một thanh hư kiếm, ngươi không cần thì cứ vứt đi.”
Ngoài Kiếm Trủng, trời đất bỗng rung động, mây đen kéo đến, sấm chớp ầm ầm.
Nguyên Trần chân nhân biến sắc, vội vàng rời khỏi Kiếm Trủng phạm vi:
“Không xong! Có người trong Kiếm Trủng đang độ kiếp! Kiếp lôi này... quá khủng bố!”
Kiếm Tâm Tông cũng thất sắc.
Trong Kiếm Trủng, hư ảnh như cảm nhận được gì đó, cười hà hà:
“Không hổ là người bản tôn chọn! Để ta giúp ngươi đoạn đường.”
Hư ảnh bay vút lên không trung, trời đất nổ vang, Kiếm Trủng bắt đầu sụp đổ.
Đế Nhan Ca nhìn thanh kiếm trong tay, sách một tiếng, ném nó xuống đất:
“Rách nát gì đâu!”
Loảng xoảng!
Tiêu Tuyệt đau lòng suýt ngất.
Nhưng lúc Tiêu Tuyệt định lao lên nhặt lại, Đế Nhan Ca đã cúi xuống lượm kiếm:
“Quên mất, ta tới đây để lấy kiếm! Coi như phế vật vẫn có thể dùng.”
Cầm kiếm trong tay, nàng thong dong rời đi.
“Tiểu hài tử, đưa thanh kiếm cho ta!”
“Ai là tiểu hài tử? Ngươi đừng mơ. Đây là cơ hội nhập môn của đệ đệ ta.”
Thanh kiếm trong tay nàng run run phản ứng, kim quang tắt ngúm, biến thành một thanh phàm kiếm tầm thường.
Tiêu Tuyệt đỏ mắt xông tới, muốn cướp lại.
Đế Nhan Ca khinh thường cười lạnh, đẩy hắn ngã, cầm kiếm chỉ vào hắn:
“Tiểu tử, còn non lắm. Có bản lĩnh thì chờ ngươi mạnh lên rồi tới tìm ta!”
Tiêu Tuyệt giận tím mặt.
Ngay lúc ấy —
Ầm!
Một tảng đá lớn rơi thẳng xuống đầu Tiêu Tuyệt, đập hắn ngất xỉu tại chỗ, trên đầu nứt ra một vết thương lớn, máu chảy đầm đìa.
Mọi người đều ngẩn ngơ.
Đây... còn là Ma Tôn bách chiến bách thắng kia sao!?