Edit: Linh
Đế Nhan Ca sao có thể trơ mắt nhìn đại nam chính như vậy chết đi được.
Nàng còn muốn dựa vào người này sau này, nên vội vã vác hắn lên vai, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Dọc đường đi, tuy có đá vụn rơi xuống lách tách, nhưng Đế Nhan Ca vẫn thuận lợi vác Tiêu Tuyệt ra ngoài an toàn.
Vừa ra khỏi nơi đó, nàng sững người.
Khắp nơi trong phạm vi mười mấy dặm lấy Kiếm Trủng làm trung tâm, tất cả đã thành phế tích.
Thậm chí tông môn Kiếm Tâm tông cũng bị ảnh hưởng, suýt chút nữa bị hủy diệt theo.
May mà thành chủ phàm tục cách nơi này rất xa, không bị liên lụy.
Đế Nhan Ca nhìn khung cảnh quen thuộc mà hoang tàn, nhớ đến lời hư ảnh từng nói trước đó, đoán rằng trên người nàng lại rơi mất một tầng phong ấn.
Khó trách nàng cảm thấy cả người nhẹ bẫng như chim yến, sức lực cũng mạnh lên rất nhiều, vác một người lớn hơn mình mà chẳng thấy nặng chút nào.
Đế Nhan Ca dở khóc dở cười.
Cứ thế này thì bao giờ nàng mới về được nhà đây?
Nàng như nhớ ra điều gì:
Đúng rồi, còn có Lạc Tử Ngâm!
Chỗ này đã bị phá hủy như vậy, một đứa trẻ như Lạc Tử Ngâm, không biết còn sống nổi hay không.
“Tử Ngâm!!!”
Đế Nhan Ca vứt luôn Tiêu Tuyệt xuống đất, điên cuồng đào bới trong đống phế tích.
Đến mức hai tay đầy máu, nàng vẫn không tìm được Lạc Tử Ngâm.
Lúc này, Nguyên Trần chân nhân của Kiếm Tâm tông cũng vừa chạy tới.
Thấy một đống đổ nát, lại thấy Đế Nhan Ca đang đào bới và Tiêu Tuyệt còn chưa tỉnh, Nguyên Trần chân nhân nghiêm mặt hỏi:
“Tiểu tử, các ngươi đã làm gì trong Kiếm Trủng? Vì sao Kiếm Trủng lại rơi xuống kiếp lôi? Các ngươi có lấy được thứ gì không?”
Nhưng Đế Nhan Ca chẳng thèm để ý hắn, vẫn tiếp tục đào bới.
Nguyên Trần chân nhân tức giận, phất tay một cái, dễ dàng đánh bay Đế Nhan Ca, khiến nàng nặng nề ngã xuống đất.
“Tiểu tử, ta hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc các ngươi đã làm gì trong Kiếm Trủng?”
Đế Nhan Ca vẫn lờ hắn, cố gắng bò dậy, tiếp tục đào.
Nguyên Trần chân nhân từ trước tới nay được người ta tâng bốc, đâu từng chịu qua kiểu ngó lơ này.
Tức đến mức bốc khói, hắn vung tay, tóm lấy cổ Đế Nhan Ca, xách nàng lên.
“Tiểu tử, ta hỏi lần cuối, chuyện gì đã xảy ra ở Kiếm Trủng?”
Đế Nhan Ca trong bụng đầy lửa giận, phun ra một ngụm máu tươi:
“phụt…”
“Ngươi…”
Nguyên Trần chân nhân càng thêm phẫn nộ.
Ngay lúc này, Đế Nhan Ca lại lần nữa cảm nhận được cảm giác tử vong đến gần.
Ở một bên, Lạc Tử Ngâm ngây người nhìn cảnh tượng này, lòng tràn ngập hoảng loạn:
“Ca ca… Vì sao lại thế này? Sư phụ làm sao có thể…?”
Hắn không dám tin sư phụ mà mình kính yêu lại tàn nhẫn như vậy.
Người trước giờ luôn đối tốt với hắn, sao giờ lại ra nông nỗi này?
Cả thế giới trong lòng Lạc Tử Ngâm như sụp đổ.
Hắn bắt đầu hoài nghi mọi thứ, hoài nghi cả sư tỷ.
Nhưng đúng lúc này, thông tin phù trên người Nguyên Trần chân nhân bỗng chấn động.
Không biết nhận được tin gì, Nguyên Trần chân nhân trầm mặt, thả Đế Nhan Ca xuống.
“Tiểu tử, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ.”
Nhưng trong mắt hắn chỉ toàn là sự khinh thường.
Đối với hắn, Đế Nhan Ca chẳng khác nào một con kiến, hắn thu nàng chẳng qua là bố thí, nàng hẳn phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng.
Tiêu Tuyệt tỉnh lại, nghe thấy Nguyên Trần chân nhân muốn thu đồ đệ, lập tức quỳ xuống, hô lớn:
“Sư phụ!”
Đám đông xung quanh xì xào:
“Chậc, về độ cứng cỏi thì Ma Tôn quả thật kém xa Yêu Đế, nhìn Yêu Đế xem, kiên cường biết bao!”
“Ta đoán Yêu Đế cũng sẽ quỳ thôi, ai mà không muốn sống chứ…”
“Không thể nào, Yêu Đế như vậy sao chịu cúi đầu?”
Đế Nhan Ca chậm rãi mở miệng:
“Muốn ta làm đồ đệ ngươi, cũng không phải không thể…”
Mọi người còn đang định chửi nàng nhu nhược thì nàng lại nói tiếp:
“Chỉ cần ngươi cứu đệ đệ ta.”
Đế Nhan Ca đã quyết rồi.
Đối với một lão quái vật động tí là giết người, làm đồ đệ cũng chẳng sao.
Không chừng còn có cơ hội trả thù.
Nhưng trước mắt, nàng nhất định phải cứu bằng được Lạc Tử Ngâm.
Nguyên Trần chân nhân trầm mặt:
“Ngươi… Ngươi tin ta sẽ giết ngươi không?”
“Ngươi cứ giết đi, nếu ta chau mày, ta thua.”
Đế Nhan Ca ngạo mạn còn hơn hắn.
“Hừ, ta tìm cho ngươi.”
Nguyên Trần chân nhân dù tức muốn chết vẫn ra tay.
Chẳng mấy chốc, ông ta tìm được Lạc Tử Ngâm từ trong đống đổ nát.
Cậu bé bị đè nát, hơi thở mong manh, như sắp chết.
Đế Nhan Ca định lao đến, lại bị Nguyên Trần chân nhân ngăn lại.
“Tiểu tử này còn chưa chết. Giờ thì chịu làm đồ đệ ta đi?”
“Chưa đủ.”
Đế Nhan Ca lạnh lùng nói, “Ta muốn ngươi phát tâm ma thề, cứu sống hắn, và cả đời này đối xử với hắn như con ruột.”
Nguyên Trần chân nhân tức đến thiếu chút nữa bùng nổ:
“Ngươi… Ngươi tin ta giết luôn hắn không?”
“Nếu ngươi dám giết hắn, ta lập tức chết cùng hắn.”
Đế Nhan Ca không chút sợ hãi.
Cuối cùng, Nguyên Trần chân nhân phải nhượng bộ.
Ông ta phát tâm ma thề, hứa rằng chỉ cần còn sống sẽ chăm sóc Lạc Tử Ngâm như con ruột.
Trong lòng Nguyên Trần chân nhân cười lạnh:
Dù sao chỉ là nuôi thêm một phế vật, có là gì đâu.
---
Lạc Tử Ngâm không thể tin nổi.
Tại sao lại thành ra thế này?
Hắn được sư phụ thu nhận, nhưng lý do chỉ vì Đế Nhan Ca.
Không phải vì hắn đáng giá, chỉ vì hắn là "nhược điểm" của Đế Nhan Ca.
Trái tim Lạc Tử Ngâm như bị xé nát.
Đau đớn, nhưng hắn chẳng thể khóc nổi.
“Ca…”
“Không, ta muốn dừng thẩm phán! Ta muốn cứu ca ca!”
Lạc Tử Ngâm gào lên.
“Ngươi điên rồi!”
Long Viêm Triệt giận dữ hét,
“Đế Nhan Ca dù đã từng đối tốt với ngươi thì sao? Nàng từng gây họa cho hàng tỉ sinh linh, ngươi có tư cách gì thay họ quyết định?”
“Ta chỉ muốn cứu ca ca thôi…”
“Đủ rồi! Câm hết đi!”
Đế Nhan Ca lạnh nhạt ngắt lời,
“Ồn ào làm bản đế đau đầu. Ai muốn xem thì xem, không thì cút.”
Nàng mở mắt nhìn về phía hai người.
"Lạc Tử Ngâm, đừng tự mình đa tình.
Bản đế làm việc, tự có mục đích.
Không đơn giản chỉ là vì ngươi."
Dù nàng nói thật lòng, Lạc Tử Ngâm vẫn không tin.
Hắn đỏ mắt nhìn nàng.
“Ca, thực xin lỗi…”
Lời nói nghẹn ngào làm Đế Nhan Ca có chút xấu hổ.
Chỉ đành tiếp tục nhắm mắt, giả vờ thâm trầm.