Edit: Linh
Sau khi Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt vừa đặt chân đến Kiếm Tâm Tông, bọn họ lập tức bị đưa vào một mật thất bên trong.
Tất cả cũng bởi vì sự việc liên quan đến Kiếm Trủng, Kiếm Tâm Tông sao có thể không muốn tìm hiểu bí mật bên trong đó chứ?
Đế Nhan Ca đã quen với cái đạo lý cá lớn nuốt cá bé trong thế giới này, kẻ yếu căn bản chẳng có đường phản kháng.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, trong phòng đầy những hình cụ kỳ quái.
Không hổ là tông môn cấp thấp, vẫn còn dùng những món đồ phàm tục. Nếu là tông môn cao cấp, ai lại cần mấy thứ này?
Nói thật, nhìn đống đồ vật đó, trong lòng Đế Nhan Ca không khỏi thấy ghê tởm.
Rốt cuộc, người đứng đắn nào lại dùng đến mấy thứ này cơ chứ?
Nàng đột nhiên thấy phản cảm.
Nếu vậy, chẳng bằng trở thành cường giả.
Nghe nói, giữa các cường giả động thủ, chỉ giơ tay nhấc chân đã đủ hủy thiên diệt địa.
Chỉ có như vậy nàng mới càng lúc càng gần ngày rời khỏi ngôi nhà kia.
Vì thế, ngay khoảnh khắc này, Đế Nhan Ca âm thầm quyết định — từ nay về sau, phải cố gắng tu luyện thật tốt.
---
Lúc này, Đế Nhan Ca đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở.
Nàng ngẩng đầu nhìn, vừa vặn trông thấy Tiêu Tuyệt với gương mặt nước mắt lưng tròng.
“……”
Đã nói là máu chảy cũng không rơi lệ, phải làm một nam chính thiết huyết cơ mà.
Vậy mà hắn lại khóc?
Nàng thật sự rất muốn cười, phải làm sao bây giờ?
Không được, phải nhịn. Không thể cười.
Nhưng bởi vì nghẹn cười quá mức, Đế Nhan Ca run run cả người.
“Nhìn đi, Yêu Đế cũng biết sợ hãi mà run rẩy đấy. Thật là buồn cười.”
Người vừa thốt ra câu đó, lập tức bị Lạc Tử Ngâm vung tay đánh ngất.
“Ai dám cười ca ca ta, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”
“Lạc Tử Ngâm, nàng chính là Yêu Đế. Đừng quên, nàng đã giết sư tỷ ngươi. Ngươi chẳng từng nói sư tỷ ngươi là nữ tử ôn nhu nhất trên đời sao? Nàng đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại vì một Đế Nhan Ca mà......”
“Nhưng sư tỷ chưa từng vì ta mà làm những chuyện như vậy.”
Trong ấn tượng của Tiêu Tuyệt, sư tỷ hắn luôn dịu dàng như mặt nước, nhưng so với việc Đế Nhan Ca vì hắn mà liều mạng, thì thực sự không thể so sánh được.
“......”
“Lạc Tử Ngâm, mặc dù Đế Nhan Ca đối xử với ngươi không tồi, nhưng đừng quên ngươi là người chấp hành pháp luật. Nếu nàng làm sai, ngươi không thể dung túng nàng.”
“Ta......”
“Hơn nữa, chính ngươi cũng đã tố cáo nàng sử dụng Thiên Đạo Kính. Ngươi sớm đã không còn đường lui.”
“Ca ca, thực xin lỗi.”
Lạc Tử Ngâm ngước mắt nhìn người ngồi trên thần tọa tôn quý kia, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: mặc dù nàng phạm sai lầm trong đó cũng có một phần lỗi của hắn, cho nên hắn sẽ cùng ca ca gánh vác.
---
Nguyên Trần Chân Nhân xuất hiện, một tay chộp lấy Tiêu Tuyệt còn đang khóc, những móng vuốt sắc bén lóe lên khiến Đế Nhan Ca tim đập thình thịch.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Nàng nuốt nước miếng, căng thẳng, nhưng vẫn không quên khiêu khích:
“Lão già, có gì thì cứ nhắm vào ta đây.”
“A, đừng vội. Sẽ đến lượt ngươi ngay thôi.”
Nguyên Trần Chân Nhân liếc mắt nhìn nàng, rồi quay sang Tiêu Tuyệt:
“Nói đi, tiểu tử, kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra sau khi các ngươi tiến vào Kiếm Trủng.”
Tiêu Tuyệt là kẻ cứng đầu, dù chịu đau đớn cũng không chịu hé lời.
Nhóm người kia định tiếp tục tra tấn hắn.
Đế Nhan Ca không thể nhịn được nữa.
Nàng bèn lên tiếng:
“Ta tiến vào Kiếm Trủng, nhận được một truyền thừa từ một lão nhân. Các ngươi muốn thì tự đi đào đi. Lão tử đây chẳng buồn động tay đâu.”
Nguyên Trần Chân Nhân nhíu mày: “Là truyền thừa gì?”
Đế Nhan Ca trợn trắng mắt:
“Ta biết là truyền thừa gì chắc? Cũng chỉ là một đống kiếm bay tới bay lui thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Trần Chân Nhân trở nên nghiêm trọng, rồi rời đi.
Để lại trong mật thất chỉ còn hai người Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt.
---
Đế Nhan Ca tò mò hỏi:
“Tiểu tử, vừa nãy sao ngươi không nói gì?”
Tiêu Tuyệt lạnh nhạt đáp:
“Liên quan gì tới ngươi?”
Nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu tử, ngươi cũng không tệ. Hai ta coi như thanh toán xong.
Sau này chờ ngươi lớn mạnh, giữa chúng ta cần tính toán thế nào thì cứ tính, đừng quên tới tìm ta."
“Hừ.”
“Ta coi như ngươi đồng ý rồi đó.”
---
Sau một lúc, Nguyên Trần Chân Nhân quay trở lại.
Gương mặt ông ta nở nụ cười đầy ý đồ, nhìn Đế Nhan Ca:
"Đồ nhi à, làm ngươi chịu khổ, vi sư cũng bất đắc dĩ.
Tất cả đều do Tiên Lai Tông ép buộc.
Nếu vừa nãy không làm ra chút động tĩnh, bọn họ đã sớm chộp các ngươi để sưu hồn rồi.
Sưu hồn xong, các ngươi sẽ thần trí hỗn loạn, trở thành phế nhân.
Vi sư cũng chỉ đành bất đắc dĩ thôi."
Cái bộ mặt lừa gạt trẻ con ấy, chắc chỉ có trẻ con mới tin nổi.
Đế Nhan Ca cười nhạt:
“Ta thấy là tu vi các ngươi không đủ, nên không thể sưu hồn được chứ gì.”
Đừng tưởng nàng không biết, sưu hồn cần tu vi tối thiểu Nguyên Anh cảnh trở lên.
Nguyên Trần Chân Nhân chỉ cười khan:
"Đồ nhi, đệ đệ ngươi được ta chăm sóc rất tốt.
Hiện tại đã hồi phục, chỉ là mất trí nhớ.
Ta còn phái nữ nhi của ta chăm sóc cho hắn, ngươi cứ yên tâm."
Đế Nhan Ca tiếp tục châm chọc:
"Lão già, rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì đây?
Ta xem ngươi giả vờ ân cần như vậy, chẳng có gì tốt đẹp cả."
“Đồ nhi đúng là rất thông minh. Nhưng vi sư thật sự có nỗi khổ trong lòng.”
Nhìn Nguyên Trần Chân Nhân giả vờ lương thiện, Đế Nhan Ca ngấm ngầm quyết định: nhất định phải cẩn thận!
"Đồ nhi, để vi sư dẫn ngươi đi gặp đệ đệ ngươi.
Còn tiểu tử kia, các ngươi có quan hệ gì?"
Nguyên Trần Chân Nhân nhìn Tiêu Tuyệt, ánh mắt lóe đầy tính toán.
“Chúng ta......”
Không đợi Đế Nhan Ca trả lời, Tiêu Tuyệt đã lạnh lùng lên tiếng:
“Ta không quen biết nàng.”
Nguyên Trần Chân Nhân nghe vậy chỉ cười cười, ra hiệu cho Tiêu Tuyệt đi theo.
Tiêu Tuyệt cắn môi, cúi đầu nhặt lấy một thanh kiếm bị bỏ rơi dưới đất, lặng lẽ theo sau bọn họ.
---
Ba người đi tới chỗ ở của Nguyên Trần Chân Nhân.
Tại đó, Đế Nhan Ca gặp lại Lạc Tử Ngâm — đã mất trí nhớ.
Đối phương nhìn nàng bằng ánh mắt mơ màng xa lạ, tựa như có chút sợ hãi, vội vàng nép vào một nữ tử bên cạnh — người mang nét mặt hiền hòa, tươi cười dịu dàng.
Nữ tử kia khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú.
Tuy không thuộc dạng tuyệt sắc, nhưng nụ cười của nàng lại ấm áp như ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Nhu Nhi, bọn họ sau này cũng là sư đệ của con. Dẫn bọn họ vào phòng ở đi.”
Trong khi đi vào phòng, Lạc Tử Ngâm chỉ liếc Đế Nhan Ca một cái, rồi thôi.
Ánh mắt hắn ta xa lạ, không hề quen biết.