Edit: Linh

Kiếm Tâm Tông, dù chỉ là một môn phái cấp thấp ở Hạ Giới, lại nằm rất gần thế tục. Vì vậy nơi đây, dù chỉ là chỗ ở bình thường, cũng cực kỳ xa hoa.

Ví như căn phòng hiện tại của Đế Nhan Ca, bất cứ món trang trí nào bên trong cũng đủ để ở thế tục sống một cuộc sống sung túc, không thiếu thốn gì.

Đế Nhan Ca cũng không khách sáo — dù sao hiện giờ tạm thời không thể rời đi, chi bằng ở lại đây hưởng thụ một chút cho đã.

Tịch Nhu ôn hòa nhìn Đế Nhan Ca, ánh mắt như nước, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng khiến người nghe mềm lòng:

 “Sư đệ, sau này ngươi chính là đệ tử nhập môn dưới trướng sư phụ ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, cần gì cứ nói thẳng với ta.”

 

Không hổ danh là nữ phụ đầu tiên tranh giành nam chính trong cốt truyện, quả thật giỏi việc lấy lòng người khác như vậy.

Theo nguyên tác, mười năm sau Lạc Tử Ngâm và Tiêu Tuyệt sẽ trở thành kẻ thù sống chết vì Tịch Nhu, cuối cùng Lạc Tử Ngâm còn bị Tiêu Tuyệt đánh bay vào một cấm địa, rồi bị yêu thú nuốt trọn.

Nghĩ đến đây, Đế Nhan Ca nhìn Tịch Nhu, ánh mắt tràn đầy kích động.

Tuy rằng còn phải đợi mười năm, nghe có vẻ dài dòng, nhưng trong tu luyện giới, một lần bế quan mười mấy hai mươi năm cũng chẳng có gì lạ.

Nên mười năm ấy, nàng chỉ cần tu luyện qua đi là được.

Tịch Nhu thấy Đế Nhan Ca chăm chăm nhìn mình không chớp mắt, nụ cười càng thêm dịu dàng.

“Không hổ danh Đế Nhan Ca, ánh mắt ấy... mới nhỏ tuổi mà đã như vậy... Chậc chậc.”

 

 “Sớm nghe nói Đế Nhan Ca nam nữ không kỵ, vô... Không ngờ còn nhỏ tuổi đã nhìn Thanh Dương đại sư tỷ bằng ánh mắt đó.”

 

Mọi người nhìn sang Lạc Tử Ngâm đang quỳ trước quầng sáng, tuy lòng đầy căm ghét Đế Nhan Ca, nhưng lời nói cũng dè dặt hơn.

Long Viêm Triệt ở bên cạnh khuyên nhủ:

 “Lạc Tử Ngâm, ngươi thấy chưa? Đế Nhan Ca đúng là kẻ vô sỉ. Vì ngươi mà làm bao nhiêu chuyện, nhất định là vì mưu đồ Thanh Dương tiên quyết của ngươi! Ngươi ngàn vạn lần đừng bị nàng mê hoặc. Đừng quên, nàng giỏi nhất là dụ dỗ người khác!”

 

Lạc Tử Ngâm không đáp, chỉ lặng lẽ quỳ gối, nhìn Đế Nhan Ca và sư tỷ mình từng ngưỡng mộ sâu sắc.

Mười năm như một ngày, sư tỷ đã đối xử với hắn như người thân.

Lúc này, lòng hắn rối bời — không rõ là đang ghen với sư tỷ, hay là với Đế Nhan Ca…

 

---

Đế Nhan Ca nghĩ ngợi một chút, rồi không khách sáo mà nói với Tịch Nhu:

“Ta muốn tắm rửa, ta muốn ăn ngon.”

 

Đối phương đã chủ động nói sẽ chăm sóc nàng, vậy nàng đương nhiên không ngại yêu cầu. Hơn nữa nàng quả thực đói bụng, trên người còn ám mùi máu, khó chịu vô cùng.

Tịch Nhu hơi sững lại, rõ ràng không ngờ Đế Nhan Ca lại thẳng thắn như vậy.

Nàng lấy ra ba viên đan dược: “Sư đệ, đây là Tích Cốc Đan, một viên có thể duy trì ba ngày không cần ăn. Ta chỉ có ba viên. Nếu ngươi muốn thứ khác, phải tự mình kiếm điểm cống hiến để đổi.”

 

Đế Nhan Ca gật đầu, lập tức nuốt một viên. Kết quả suýt nữa nôn ra — khó ăn kinh khủng, còn khó ăn hơn đồ nàng tự nấu!

Tịch Nhu dịu dàng hỏi:

“Sư đệ, ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Còn người thân không?”

 

Cuối cùng cũng tới mục đích thật sự: hỏi thăm quá khứ của nàng.

Đế Nhan Ca gãi đầu:

“Sư tỷ, mấy chuyện này để sau đi, ta muốn tắm trước đã.”

 

Tịch Nhu ngọt ngào cười:

“Chuyện đó giao cho ta.”

 

Đế Nhan Ca sửng sốt:

“Ờm... Không ổn lắm đâu.”

 

"Sư đệ nghĩ đi đâu vậy?" — Tịch Nhu vừa cười vừa vẫy tay.

 

Trong nháy mắt, Đế Nhan Ca từ một đứa bé nhếch nhác, biến thành một tiểu mỹ nam tinh xảo sạch sẽ.

Tịch Nhu nhìn mà không khỏi ngẩn người.

Đế Nhan Ca sững sờ, cảm nhận sự sạch sẽ thoải mái bất ngờ — ngay cả bộ quần áo rách nát trên người cũng trở nên tinh tươm.

Nàng đột nhiên cảm thấy thế giới này cũng không đến nỗi tệ: nếu học được loại pháp thuật này, sau này mở tiệm giặt ủi chắc chắn phát tài.

Còn Tích Cốc Đan nữa — làm bữa ăn thay thế cho người bận rộn hoặc giảm cân, thị trường rộng mở vô cùng.

Nghĩ đến đây, nàng không còn vội tìm đường chết nữa.

“Sư đệ đang suy nghĩ gì vậy?”

 

Tịch Nhu thấy Đế Nhan Ca nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt như sắp chảy nước miếng, không khỏi đắc ý.

Tu luyện lâu như vậy, chẳng phải chính là để được người khác nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ này sao?

Đặc biệt là một sư đệ xinh đẹp thế này.

Đế Nhan Ca xấu hổ:

“Khụ, ta chỉ đang nghĩ... đến ngươi.”

 

“Đáng ghét! Nghĩ gì vậy hả?”

 

Nói rồi, Tịch Nhu thẹn thùng liếc nàng một cái, quay người chạy mất.

Đế Nhan Ca đỡ trán: nàng chỉ muốn hỏi về tu luyện cơ mà…

 “Đồ vô sỉ!”

 

Long Viêm Triệt suýt tức đến phát nổ. Năm xưa, Đế Nhan Ca cũng từng câu dẫn hắn như vậy, cố ý lơ đãng dụ dỗ, đúng là quá vô liêm sỉ!

 “Quả thật vô sỉ.”

 

Mấy người từng bị Đế Nhan Ca "hố" trước kia cũng nhìn nhau cười gượng — toàn anh em đồng cảnh ngộ.

 

---

Đế Nhan Ca vốn định nhờ Tịch Nhu dạy mình thuật giặt quần áo, nhưng đối phương chạy nhanh quá.

Vậy nên nàng lại nghĩ tới tu luyện.

Hiện tại nàng có hai bộ công pháp trong tay... thôi, luyện hết.

Vừa bắt đầu tu luyện, nàng lập tức nhập định.

Có lẽ vì trước kia suốt ngày tìm đường chết, nên thân thể, linh hồn, thần thức và ý chí của nàng đều được mài dũa tới một độ cường đại khó tin.

Hơi thở vận chuyển trong cơ thể thông suốt vô cùng — tu vi tăng lên cứ như người thường hít thở vậy.

-Luyện Khí sơ kỳ.

-Luyện Khí trung kỳ…

 

Đợi đến khi mở mắt, nàng thấy trước mặt là Nguyên Trần Chân Nhân hiền hòa, cùng con gái dịu dàng ngượng ngùng Tịch Nhu.

Nguyên Trần Chân Nhân cười tươi như hoa:

“Đồ nhi à, chắc đói bụng rồi? Vì ngươi, ta mang về rất nhiều đồ ăn ngon!”

 

Ông ta lấy ra một đống đồ ăn trông cực kỳ hấp dẫn, thậm chí còn có cả đồ chơi trẻ con.

Đế Nhan Ca kinh ngạc nhìn ông ta.

Đây thật sự là Nguyên Trần Chân Nhân từng đầy sát khí kia sao?

Nguyên Trần Chân Nhân tiếp tục dịu dàng:

 “Đồ nhi à, ngươi yên tâm, đệ đệ ngươi, ta cũng coi như con ruột mà nuôi dưỡng, tuyệt đối không để nó chịu chút khổ nào.”

 

Lời này rõ ràng đang uy hiếp — ngầm nhắc rằng Lạc Tử Ngâm đang trong tay ông ta.

Đế Nhan Ca cầm một cái đùi vịt bắt đầu ăn ngấu nghiến:

 “Nói đi, có chuyện gì?”

 

Nàng liếc Nguyên Trần Chân Nhân một cái — tổng cảm giác ông ta gầy yếu đi nhiều.

Nguyên Trần Chân Nhân nịnh nọt:

 “Đồ nhi à, vì sao chỉ trong một tháng ngươi đã đột phá đến đỉnh Trúc Cơ cảnh? Ngươi rốt cuộc nhận được truyền thừa gì vậy?”

 

Một tháng từ phàm nhân thành cường giả Trúc Cơ đỉnh... trong khi ông ta mất hơn năm mươi năm mới lên được Trúc Cơ trung kỳ!

Đương nhiên, ông ta tự tin rằng Đế Nhan Ca vẫn chưa thể đánh thắng mình — dù sao, nền tảng của nàng còn quá non.

Hơn nữa, nàng còn phải lo cho đệ đệ mình.

 “Cái gì? Một tháng?”

 

Đế Nhan Ca kinh hãi, đùi gà cũng rớt xuống.

Nàng chỉ cảm giác nghỉ ngơi một lúc thôi mà, không ngờ đã qua một tháng.

“Truyền thừa của ta, ngươi không hiểu đâu. Loại chuyện này chỉ có thể tự lĩnh hội, không thể giảng giải. Ngươi còn gì nữa không?”

 

Nguyên Trần Chân Nhân cười:

“Đồ nhi à, hai năm sau sẽ mở một bí cảnh. Tông chủ hy vọng ngươi đại diện Kiếm Tâm Tông đi tham gia.”

 

 "Bí cảnh? Nguy hiểm không?" — Đế Nhan Ca lập tức hứng thú.

 

Nguyên Trần Chân Nhân dỗ dành:

“Không nguy hiểm đâu. Chỉ có cốt linh dưới mười lăm tuổi mới vào được. Bên trong có những linh thảo, linh dược nghịch thiên — chẳng lẽ ngươi không muốn đệ đệ mình cũng bước lên con đường tu hành sao?”

 

Đương nhiên, bọn họ nhắm tới chính là linh dược trong bí cảnh kia.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play