Edit: Linh

 

Hai năm trôi qua, Đế Nhan Ca lại cao thêm một chút, thân hình mảnh mai trong bộ áo dài màu xanh lơ, ngọc quan trang trí trên đầu, toát lên vẻ phong thái của một thiếu niên. Tuy ngũ quan tinh xảo vẫn chưa hoàn thiện, nhưng đủ khiến người khác phải kinh ngạc và trầm trồ.

Những người trong Kiếm Tâm tông, vốn quen nhìn mỹ nhân, cũng không khỏi liếc nhìn nàng thêm vài lần. Dù trong suốt mấy năm qua, Đế Nhan Ca không có tiến bộ gì trong tu vi, nhưng nàng hiện giờ mới chỉ mười tuổi, tương lai vẫn không thể đoán trước được.

Đặc biệt là Nguyên Trần chân nhân, người luôn nhìn nàng với ánh mắt đầy ghen tị và tính toán. Nhưng khi hắn bước tới trước mặt Đế Nhan Ca, trên khuôn mặt lại là vẻ mặt lấy lòng.

“Đồ nhi, ngươi không sao chứ? Lại có chuyện gì xảy ra sao? Tiêu Tuyệt, hắn không sao chứ?”

Mấy năm qua, Nguyên Trần chân nhân cũng đã rất vất vả. Kho tàng thư cũng không biết đã phải trùng tu bao nhiêu lần vì Đế Nhan Ca thường xuyên vào đó luyện đan, làm hỏng không ít sách vở.

Đế Nhan Ca đưa Tiêu Tuyệt cho Nguyên Trần chân nhân, khuôn mặt nhỏ của nàng tràn đầy vẻ ủy khuất.

“Ta vừa rồi đột nhiên có một ý tưởng mới, muốn cải tạo hỏa cầu thành một loại lò luyện đan thiên nhiên. Như vậy, khi luyện đan, ta có thể điều chỉnh lò luyện đan, còn có thể vừa điều chỉnh nhiệt độ, và đặc biệt là còn có thể dùng để nấu ăn, sưởi ấm, thật là một công cụ tuyệt vời…”

“Nhưng khi ta mới vừa chế tạo lò hỏa cầu xong, không biết ai đã đánh lén ta làm hỏa cầu nổ tung…”

“Không ngờ, còn liên lụy đến Tiêu Tuyệt. Tiêu Tuyệt đến kho tàng thư tìm sách, không cẩn thận bị ta làm nổ lửa, hắn quá yếu, bị lửa đốt một chút mà ngất đi.”

Tiêu Tuyệt vừa tỉnh lại đã nghe câu nói của Đế Nhan Ca, cảm thấy tức giận và lại ngất đi.

Đế Nhan Ca tiếp tục móc ra một hồ lô lớn đưa cho Nguyên Trần chân nhân: “Đây là phế đan.”

Nếu Nguyên Trần chân nhân không nói, nàng đã sớm vứt những viên đan này đi. Nàng thực sự gặp khó khăn, mấy chục lò đan dược, chỉ có một lò thành công, mà lò thành công này lại rất tệ, còn những lò khác thì toàn cháy đen, mùi rất khó chịu…

Nguyên Trần chân nhân đang định nhận lấy thì một lão giả khác đứng gần đó vội vàng giật lấy hồ lô và nói: “Được rồi, để ta xử lý mấy viên phế đan này.”

Mặc dù phế đan này có ngoại hình tệ và vị ăn không ngon, nhưng hiệu quả lại rất tuyệt vời, có thể so với đan dược hoàn hảo.

Đan dược hoàn hảo thường có phẩm chất như ngọc thạch, mặt trên còn có hoa văn bạc, ăn vào không có độc, khác với những loại đan dược khác, ăn vào có thể gây ngộ độc.

Vì vậy, dù là phế đan, nó lại có giá trị lớn. Đặc biệt, Kiếm Tâm tông tông chủ đã tự mình xuất hiện.

Người mặc áo xanh, thân hình thanh mảnh, tóc bạc gần hết nhưng vẫn có phong thái tiên phong đạo cốt, chính là Kiếm Tâm tông tông chủ, Nguyên Ngọc chân nhân, cũng là duy nhất trong tông môn có tu vi Kim Đan cảnh.

“Tiểu tử, ngươi thực sự không tồi. Ta là Kiếm Tâm tông tông chủ.”

“Cảm ơn tông chủ đã luôn giúp đỡ ta luyện đan.” Đế Nhan Ca cúi đầu cảm ơn, nàng biết rằng dù nàng phá hủy không ít linh thực, tông chủ vẫn luôn cung cấp cho nàng số lượng linh thực lớn để nàng luyện đan.

Tông chủ mỉm cười: “Không dám, không dám, có thể dạy được ngươi, ta thật sự rất vui. Một vài ngày nữa, bí cảnh sẽ có việc, đừng làm phiền.”

Đế Nhan Ca vỗ vỗ ngực, tỏ ra rất thoải mái: “Không phiền đâu, vì tông môn vượt qua khó khăn, chết cũng không tiếc.”

Tông chủ nhìn nàng với ánh mắt hài lòng. Dù Đế Nhan Ca không có tiến bộ trong tu vi, nhưng nàng lại rất trung thành với tông môn. Việc nàng chịu khó sửa chữa kho tàng thư nhiều lần cũng cho thấy nàng không có tâm tư cá nhân.

Tông chủ lấy ra một thanh kiếm nhỏ treo bên hông, thân kiếm màu bạc, khắc hình rồng, rất tinh xảo: “Đây là vật ta tình cờ có được, thích hợp với Trúc Cơ đỉnh. Ta tặng cho ngươi.”

“Tông chủ, đây là thanh kiếm mà tông chủ đã đeo hơn 50 năm.” Mọi người trong tông đều kinh ngạc nhìn tông chủ, nhưng tông chủ lại không để ý, đưa thanh kiếm cho Đế Nhan Ca.

Đế Nhan Ca thực ra không có ý định nhận, nhưng đây là món quà tặng từ một người già tận tâm với tông môn, nàng cũng không từ chối.

Nhận kiếm xong, nàng chuẩn bị rời đi thì lại quay lại, đưa cho Nguyên Trần chân nhân ba bình nhỏ.

“Giúp ta giao mấy bình này cho Lạc Tử Ngâm. Mặc dù hiện tại hắn chưa dùng được, nhưng về sau hắn nhất định sẽ cần.”

Đế Nhan Ca biết mình không thể bảo vệ Lạc Tử Ngâm suốt đời, vì vậy nàng chuẩn bị cho hắn những đan dược này để tránh sau này gặp phải nguy hiểm.

Sau khi Đế Nhan Ca rời đi, Nguyên Trần chân nhân mở một bình ra, bên trong là đan dược hoàn hảo. Đan dược này có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể, rất quý giá. Những người trong tông không dám tranh giành vì có tông chủ ở đây.

Tông chủ nhìn vào đan dược, cảm thán: “Tiểu tử này, hắn chắc hẳn cũng chưa từng dùng đến một viên  mà ! ".

Từ việc Đế Nhân Ca lấy ra từng ấy Đan dược, hơn nữa tông môn còn cho nàng linh thực, mấy năm này có lẽ nàng cũng chưa từng dùng cho mình lấy một viên. 

Nhưng nàng lại muốn đem hết những linh dược mà bản thân cực khổ luyện ra cho Lạc Tử Ngâm. Nàng với Lạc Tử Ngâm rõ ràng không cùng huyết thống nhưng tình nghĩa nàng bỏ ra quả thực khiến trời đất cũng phải cảm động. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play