Edit: Linh

 

Sau khi chờ Tiêu Tuyệt dưỡng thương xong, bọn hắn liền đem hai người họ lém khỏi Kiếm Tâm Tông để bọn họ làm quen trước khi vào bí cảnh. 

Cùng Đế Nhan Ca, hai người bị ném ra ngoài, còn có Nguyên Trần chân nhân. Dù sao cũng là những phó bản hoạt động của các tông môn lớn, cần phải có một người dẫn đường, mà Nguyên Trần chân nhân là sư phụ của cả hai, nên trở thành người được chọn dẫn dắt.

Nguyên Trần chân nhân cũng khá vui vẻ, hắn đã tính toán từ lâu, trên đường đi sẽ tìm mọi cách lợi dụng Đế Nhan Ca. Sau khi ăn được đan dược của Đế Nhan Ca, hắn đã thành công đột phá đến Trúc Cơ đỉnh.

Vừa ra khỏi thành, Nguyên Trần chân nhân liền lấy ra một đống linh thực. “Đồ nhi, ta biết ngươi thích luyện đan, những linh thực này là cho ngươi.”

Đế Nhan Ca vui mừng khôn xiết, không ngờ được Nguyên Trần chân nhân, một người ngoài mặt thì bạch bạch, bên trong lại hắc hắc, ích kỷ đến cực điểm, lại đột nhiên xoay chuyển và cho nàng nhiều linh thực như vậy. Nàng nhìn hắn một cái, trong mắt Nguyên Trần chân nhân là sự tham lam không hề che giấu.

May mà, nàng vẫn còn quen thuộc với phương thuốc này. Đối với những linh thực không cần trả giá này, nàng đương nhiên là hoan nghênh.

Nàng còn muốn cảm ơn bọn họ, nếu không phải vì bọn họ, nàng cũng sẽ không nghiên cứu ra cách thay thế linh thực bằng các loại dược thảo bình thường. Mặc dù hiệu quả kém hơn chút, nhưng đối với người bình thường thì đủ dùng.

“Lão nhân, ngươi đối với ta thật tốt. Sau này ta sẽ luyện tất cả đan dược cho ngươi.” Dù sao những đan dược này, đối với nàng cũng không có ích gì.

Cả hai bên đều có lợi, Nguyên Trần chân nhân càng cho nàng nhiều dược liệu, nàng cũng chẳng mất mát gì.

“Được… Hảo hài tử.” 

Ánh mắt tham lam của Nguyên Trần chân nhân càng sâu, hắn không để ý tới cách xưng hô của Đế Nhan Ca, “Đồ nhi cứ việc luyện đan, nếu cần dược liệu gì, ta sẽ giúp ngươi tìm.”

Trong mắt hắn, Đế Nhan Ca vẫn là một đứa trẻ, hắn cũng không thèm che giấu sự tham lam. Ánh mắt đó rõ ràng khiến Tiêu Tuyệt và những người khác phải chú ý.

Lạc Tử Ngâm tức giận đến mức muốn lao vào, nhưng hắn lại chỉ có thể tức giận trong lòng, vì Đế Nhan Ca vẫn chưa nhận ra cái vẻ bề ngoài ấy.

“Đáng chết Tiêu Tuyệt, sao hắn lại không nhắc nhở nàng? Ca ca lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ. Nếu không phải vì những kẻ bụng dạ khó lường như vậy, nàng cũng sẽ không thay đổi thành như thế.”

 Một bên khác những người khác nói: “Thì tính sao? Đây cũng không phải lí do hắn xấu tính như vây .Hắn là kẻ xấu từ trong xương, nếu hắn ta sinh ra đã thuần thiện, sao lại có thể làm ra những chuyện điên rồ như vậy?”

,“Đế Nhan Ca quả thậc là đồ súc sinh.”

“Câm miệng!!!” Lạc Tử Ngâm tức giận đến mức suýt nữa hộc máu.

Đế Nhan Ca chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhìn mấy người này lải nhải, nhưng nàng chẳng thèm quan tâm.

 

Ba người là những tu giả Trúc Cơ đỉnh, theo lý thuyết, chỉ cần ngự kiếm phi hành, không lâu sau sẽ tới bí cảnh. Tuy nhiên, hiện tại chỉ có Nguyên Trần chân nhân và Đế Nhan Ca có linh kiếm, còn Tiêu Tuyệt thì chỉ có một thanh kiếm bình thường, hơn nữa Đế Nhan Ca mỗi ngày đều bận rộn nghiên cứu thuật pháp cơ bản, nên nàng không thể ngự kiếm phi hành.

Nguyên Trần chân nhân ngự kiếm phi hành, mang theo một cái còn hành động được, hai cái còn lại thì rõ ràng không thể được. Cuối cùng, ba người quyết định đi xe ngựa.

Vì Đế Nhan Ca cần phải luyện đan, tìm người bình thường không tiện, Nguyên Trần chân nhân quyết định tự mình điều khiển xe ngựa.

Trên xe ngựa, Tiêu Tuyệt mặc bộ bạch y, trông như một thiếu niên xuất trần, hắn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bên cạnh, điều chỉnh khí huyết. Đối diện với Đế Nhan Ca, nàng thả ra một quả cầu lửa. Để không làm cháy xe, nàng còn bọc quả cầu lửa trong một lớp băng.

Đế Nhan Ca nhìn hỏa cầu đã gần xong, rồi bắt đầu lấy dược liệu ra và thả vào.

“Ta nghe nói ngươi đi bí cảnh là vì đệ đệ của ngươi sao?” Tiếng nói bất ngờ làm Đế Nhan Ca suýt nữa đánh rơi dược liệu trong tay.

Nàng nghi hoặc nhìn Tiêu Tuyệt: “Ngươi sao biết chuyện này?”

Nàng nhớ rõ chuyện này có liên quan đến Lạc Tử Ngâm.

“ Hắn Không phải là đệ đệ ruột của ngươi, sao ngươi lại đối tốt với hắn như vậy? chỉ vì cha mẹ hắn đã từng giúp ngươi sao?”

Tiêu Tuyệt không biết từ lúc nào đã ngừng tu luyện, giờ đang nhìn Đế Nhan Ca, ánh mắt đầy câu hỏi.

Đế Nhan Ca suy nghĩ một chút, nàng có từng nói chuyện này sao?

“Ngươi trả lời ta đi.”

“Ngươi quan tâm lắm thế . Ta và ngươi đâu có thân thiết gì.” Đế Nhan Ca lạnh lùng từ chối, không muốn nói thêm với Tiêu Tuyệt.

Nếu lần này ở bí cảnh mà không may chết, sau này nàng và Tiêu Tuyệt cũng sẽ là kẻ thù một mất một còn. Nếu quá thân thiết với hắn, cuộc sống sau này sẽ ra sao?

Tiêu Tuyệt bị lời nói của nàng làm tức giận, nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi: “Ngươi vì hắn làm nhiều như vậy, nhưng hắn lại chẳng biết gì cả. Làm như vậy có đáng không?”

Mấy năm nay, vì Đế Nhan Ca thành công, Tiêu Tuyệt đã luôn oán hận nàng. Hắn biết được Nguyên Trần chân nhân đang điều tra về nàng và Lạc Tử Ngâm, và vô tình biết được Đế Nhan Ca làm rất nhiều chuyện vì Lạc Tử Ngâm.

Hắn không thể hiểu được lý do Đế Nhan Ca làm như vậy.

Thậm chí hắn còn hơi ghen tị với Lạc Tử Ngâm.

Dù cả hai đều mất gia đình, nhưng Lạc Tử Ngâm lại có Đế Nhan Ca bảo vệ, chẳng phải lúc nào cũng được nàng chăm sóc sao? Còn hắn, chẳng có gì cả, ngay cả một người có thể tâm sự cũng không có.

“ngươi quan tâm làm gì.” Đế Nhan Ca lại phớt lờ, rồi nói thêm: “Tốt nhất đừng nói nữa, bằng không ta sợ không kiềm chế được.”

Lúc này, Tiêu Tuyệt im lặng, Đế Nhan Ca lại tiếp tục luyện đan, nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Nếu lần này may mắn trở về, nàng sẽ đi tìm mây kẻ ba chân ô hình xăm phiền toái. Theo Thiên Huyền Tử nói, nếu dưới Kim Đan, không cần phải hỏi thăm bọn họ. Nghe vậy, nàng biết đây không phải là người đứng đắn.

Còn có Huyền Y tiên tông truyền thừa, cũng là một chuyện phiền phức.

Trước khi tiến vào bí cảnh, nàng nhất định phải giải quyết những truyền thừa này.

Nếu thật sự tìm không ra người, Đế Nhan Ca nhìn Tiêu Tuyệt, vậy thì chỉ có thể trước khi chết, đem truyền thừa giao cho hắn. Thật là tiện nghi cho hắn.

Tiêu Tuyệt ngẩng đầu lên, hai người vô tình nhìn nhau.

Lạc Tử Ngâm ở phía ngoài tức giận đến mức muốn nổ tung.

“Đáng chết Tiêu Tuyệt, sao lại nhìn ca ca như vậy? Hơn nữa, những lời hắn nói có ý gì? Cái gì gọi là đáng giá sao? Ca ca vì ta, đương nhiên là đáng giá.”

Nhưng một lúc sau, Lạc Tử Ngâm lại thở dài, nhìn Đế Nhan Ca với ánh mắt đầy cảm xúc: “Ca ca, đừng đi bí cảnh, đừng vì ta mà lại gặp nguy hiểm.”

“Xin lỗi, đều là lỗi của ta, ngươi luôn vì ta.” Lạc Tử Ngâm nói, lại làm cho mọi người phải quay mặt đi.

Cả nhóm bây giờ bắt đầu cảm thấy không vui với những lời này của hắn.

“Câm miệng đi, Lạc Tử Ngâm, ngươi có thể bớt tự luyến lại không? Mọi chuyện ta làm đều vì bản thân ta, không phải vì ai khác.” Đế Nhan Ca không nhịn được nữa.

Lạc Tử Ngâm ngoái đầu lại, ánh mắt ôn nhu nhìn Đế Nhan Ca, mặt đỏ lên vì xúc động.

“Ca ca, ngươi rốt cuộc có tha thứ cho ta không? Dù ngươi có biến thành thế nào, ngươi luôn là ca ca của ta, ta sẽ mãi bên cạnh ngươi. Dù ngươi bị thiên lôi đánh xuống, không có chỗ chôn, không thể siêu sinh, ta vẫn sẽ mãi bên ngươi.”

“……” Đế Nhan Ca tức giận đến mức mặt mày tái mét. 

Này còn có thể nói chuyện không?

“ Cút!!! ”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play