Edit: Linh
Dọc đường đi, Tiêu Tuyệt vẫn nhẫn nhịn chịu đựng mùi hôi thối do phế đan tỏa ra.
Mùi này, tựa như năm xưa nắp hố phân bất ngờ bị mở tung, xộc thẳng vào mũi, khiến hắn suýt nữa nôn tại chỗ.
Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn cố gắng nhịn xuống.
Lúc này, Đế Nhan Ca vừa rồi sử dụng hỏa cầu đối phó hắn, khiến trong lòng hắn vẫn còn nghẹn một ngụm khí, khí huyết chưa thông, khó chịu vô cùng.
Dù đã phong bế ngũ giác cảm quan, hắn vẫn không khỏi thấy buồn nôn.
Cuối cùng, ba người cũng đến được bên ngoài bí cảnh.
“Chậc chậc, Nguyên Trần lão đạo, đệ tử Kiếm Tâm Tông các ngươi đến mức phải ngồi xe ngựa rồi sao?”
Một giọng chế nhạo vang lên.
Nguyên Trần chân nhân tức giận quát:
“Ngô lão nhi, đừng vội đắc ý! Lần này vào bí cảnh, Kiếm Tâm Tông ta tất sẽ đoạt được nghịch thiên linh thảo, ta cũng sẽ mượn đó đột phá Kim Đan, thoát khỏi trói buộc!”
Ngô trưởng lão còn định tiếp lời mỉa mai, lại đột nhiên phát hiện khí tức Nguyên Trần khác thường.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm:
“Ngươi... ngươi khi nào đột phá đến Trúc Cơ đỉnh phong rồi? Không thể nào! Không có đại lượng Tụ Linh Đan phẩm chất hoàn mỹ, sao ngươi có thể đột phá được?”
Phải biết, hắn và Nguyên Trần đều đã kẹt ở Trúc Cơ trung kỳ suốt bao năm, tuổi tác cũng đã không còn trẻ.
Mà nếu muốn đột phá, nhất định cần Tụ Linh Đan phẩm chất cực cao, thứ chỉ có đại tông môn mới có thể luyện chế, lại cực kỳ hiếm hoi.
Trước đây hai người vẫn luôn coi nhau như đối thủ. Nay Nguyên Trần đột phá, khiến Ngô trưởng lão nóng nảy như kiến bò trên chảo, hận không thể lôi Nguyên Trần ra tra hỏi.
Ánh mắt Ngô trưởng lão lóe lên tia ác độc: Bắt không được Nguyên Trần, chẳng lẽ không bắt được mấy tiểu bối hắn dẫn theo?
Nguyên Trần đắc ý, quay đầu hướng xe ngựa hô:
“Đồ nhi, xuống xe bái kiến Thiên Cương Tông Ngô trưởng lão đi!”
Tiêu Tuyệt là người đầu tiên bước xuống.
Trên người hắn đã thay thanh sam đồng phục của tông môn, vóc người cao gầy, ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lùng lại thêm vài phần chín chắn.
Chỉ trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, mấy nữ đệ tử xung quanh đã đỏ mặt thẹn thùng nhìn theo.
"Đây là nhị đồ đệ của ta, Tiêu Tuyệt." Nguyên Trần càng thêm đắc ý giới thiệu.
Ngô trưởng lão vốn muốn cười nhạo, vừa quét mắt qua thực lực Tiêu Tuyệt, lập tức nuốt lời, chỉ cảm thấy may mắn còn có một tên nữa.
Hắn nghiến răng chờ Đế Nhan Ca xuống xe.
Nhưng khi Đế Nhan Ca chậm rãi bước ra, khí thế nàng toát ra khiến Ngô trưởng lão lập tức nghẹn họng.
Đế Nhan Ca không thèm để ý Ngô trưởng lão, chỉ đảo mắt nhìn quanh.
Nàng khẽ thở dài — thế giới này vốn dĩ tàn khốc như vậy.
Vì một gốc linh thảo, một thanh linh kiếm, liền có thể huyết tẩy lẫn nhau.
Nhưng nàng cũng chỉ là một con sóng nhỏ giữa biển rộng, có muốn lo cũng chẳng quản nổi.
Nàng liếc mắt thấy Tiêu Tuyệt bày ra vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng, không khỏi có chút không quen.
Nàng nhịn không được dặn dò:
“Tiến vào bí cảnh, ngươi phải theo sát ta, nhị sư đệ.”
Tiêu Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng:
“Chờ ngươi lớn thêm chút nữa rồi hẵng nói đến chuyện bảo vệ ta.”
Đế Nhan Ca nghẹn lời.
Ngay lúc này, nơi xa truyền đến tiếng ngựa hí vang, nhưng thanh âm lại khác thường, như thể từ chân trời vọng tới.
"Mau nhìn, là người của Lăng Tiêu Tông!" Có người hô lên.
Đế Nhan Ca cũng ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy sáu con ngựa biết bay, kéo theo một cỗ xe ngựa hoa lệ cực kỳ, từ chân trời phi tới.
Trên xe còn khảm đầy linh thạch quý giá, ánh sáng chói mắt.
Khi xe dừng lại, có hai nam một nữ từ trên xe bước xuống, nhìn chừng cũng chỉ mười lăm tuổi.
Nam tuấn nữ mỹ, chỉ tiếc khí chất ngạo mạn, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Mặc dù thế, vẫn có không ít người chạy tới tâng bốc bợ đỡ, kể cả Nguyên Trần chân nhân ngày thường mắt cao hơn đầu, giờ cũng đi nghênh đón.
Đế Nhan Ca nhìn mà thấy vô vị, nàng chán nản dời mắt đi.
Bọn người kia nhìn thấy nàng thì ngẩn ra, trừng mắt sững sờ.
Đế Nhan Ca chiều cao vốn thấp, ngẩng đầu nhìn bọn chúng, liền chỉ thấy hai cái lỗ mũi.
Dù sao nàng cũng sắp trở về nhà rồi, cho dù không, nàng cũng tuyệt đối không gia nhập cái loại tông môn chỉ nhìn thấy lỗ mũi người khác như thế này.
So với bọn họ, vẫn là sư tỷ Tịch Nhu của Kiếm Tâm Tông tốt hơn nhiều.
Thời đại này, ai còn chịu nuông chiều đám tiểu quỷ ngạo mạn ấy?
Nghĩ vậy, Đế Nhan Ca tính tình cũng nổi lên.
Nguyên Trần chân nhân còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe Đế Nhan Ca ngửa cổ gào lên, thanh âm còn vận thêm linh lực, vang dội toàn trường:
“A, tới a! Các ngươi có gan thì giết lão tử đây đi! Nếu thật giết được lão tử, lão tử cảm tạ tổ tông các ngươi mười tám đời!”
Một câu hùng hồn, khiến tất cả đều im bặt.
Hai nam một nữ kia, tất cả mọi người tại trường, đều chết lặng.
Tiêu Tuyệt nghe xong cảm thấy vô cùng tâm đầu ý hợp.
Nguyên Trần chân nhân thì khóc không ra nước mắt.
Ở một bên, Lạc Tử Ngâm kích động đỏ bừng mặt, thầm tán thưởng:
“Không hổ là ca ca ta, từ nhỏ đã ngang ngược như vậy.”
Quần chúng ăn dưa xung quanh nuốt nước miếng, lặng lẽ lui về sau.
“Điên rồi... đúng là điên rồi.”
Long Viêm Triệt tức giận đến nỗi mái tóc màu bạch kim cũng muốn rụng rồi.