Edit: Linh
Ngoài bí cảnh, không khí trong nháy mắt trở nên đình trệ, mọi người đều cảm giác được cơn bão sắp ập đến.
Ngay cả Nguyên Trần chân nhân — người bình thường luôn gió chiều nào xoay chiều nấy — lúc này cũng không dám tiến lên, thậm chí đã bắt đầu cân nhắc chuyện trốn chạy.
May mà đúng lúc này, bí cảnh mở ra. Nguyên Trần chân nhân thầm cầu nguyện cho đệ tử của Lăng Tiêu tông — tốt nhất là chết sạch bên trong.
Ba người của Lăng Tiêu tông nhanh chóng tiến vào trước, còn không quên dùng ánh mắt khinh bỉ lườm Đế Nhan Ca.
Đế Nhan Ca hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vui.
Tiêu Tuyệt tiến về phía bí cảnh, lúc ngang qua bên cạnh Đế Nhan Ca, thuận miệng nói:
“Ngươi... Vừa rồi không tồi.”
“Ta từ trước đến giờ đều rất không tồi. Lát nữa sư đệ ngươi đừng để bị ta bỏ xa quá là được.”
Đế Nhan Ca đi theo sau hắn, hai tay vòng ra sau lưng, dáng vẻ như một đại sư huynh khí phách lẫm liệt.
Đúng lúc hai người chuẩn bị tiến vào, Nguyên Trần chân nhân lại gọi họ lại:
“Đồ nhi, nơi bí cảnh này hiểm ác vô cùng, các ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Dứt lời, ông ta nhịn đau mà lấy ra hai bình ngọc nhỏ.
“Đa tạ sư phụ.”
Tiêu Tuyệt cung kính nhận lấy, chỉ là khóe miệng khinh thường không che giấu được.
Chuyện năm đó Nguyên Trần chân nhân làm, cả đời hắn đều không quên.
Chỉ là bề ngoài, hắn luôn duy trì bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời đệ tử.
Đó cũng là lý do hắn thưởng thức Đế Nhan Ca, thậm chí có chút kính nể nàng.
Bởi vì dù đối mặt với đại tông môn như Lăng Tiêu tông, hay trước Nguyên Trần chân nhân, Đế Nhan Ca đều nói năng hành động thẳng thắn, không hề che giấu, muốn nói gì liền nói đó.
Không giống như hắn — mọi thứ đều phải giấu trong lòng, không dám hé răng.
“Lão già này, đột nhiên tốt bụng vậy sao? Nhưng hai bình này hình như là ta luyện ra, ngươi cũng khách khí quá đấy.”
Đế Nhan Ca chế nhạo Nguyên Trần xong, cũng không quên thu lại hai bình dược, dù nàng không dùng thì cũng có thể tặng cho người khác.
“Nhớ cẩn thận Lăng Tiêu tông, nếu có thể... thì đừng để cho bọn chúng sống sót ra ngoài.”
Nguyên Trần chân nhân tiến sát lại, thì thào bày tỏ tâm tư nhỏ nhoi.
Tiêu Tuyệt chỉ gật đầu, còn Đế Nhan Ca thì hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc mắt, rồi cùng hắn tiến vào bí cảnh.
Ở bên ngoài, Lạc Tử Ngâm đấm mạnh vào màn sáng, phẫn nộ thốt lên:
“Đáng chết! Nhất định là lão già đó dạy hư ca ca, hắn lại bảo ca ca đi giết người!”
“A, Đế Nhan Ca ác độc, còn cần người khác dạy sao? Ngươi cứ chờ xem, nếu nàng đã đắc tội với ba người kia, nhất định sẽ ra tay tàn nhẫn, giết cho bằng được.”
Long Viêm Triệt đầy mặt khinh thường và chán ghét. Dù Đế Nhan Ca có từng giúp đỡ Lạc Tử Ngâm, thì trong mắt hắn cũng chẳng tính là gì.
Tội ác của nàng, hắn thực sự căm hận đến tận xương tuỷ.
"Ngươi nói bậy! Nếu không phải bọn họ khiêu khích trước, ca ca sao lại nói vậy?
Dù có động thủ, cũng là bất đắc dĩ thôi!
Ngươi là một con rồng, không phải người, ngươi biết cái quái gì!"
Lạc Tử Ngâm tức giận phản bác.
“Ngươi…!”
Thấy hai người càng lúc càng cãi nhau to, Mặc Trường Lưu cuối cùng cũng xen vào:
"Được rồi, đừng ồn nữa. Người kia từng là sư phụ ta, ta ở bên nàng mười mấy năm, so với các ngươi ta còn hiểu rõ hơn.
Nàng ấy ngoài mặt chính khí lẫm liệt, thực ra chỉ là một tiểu nhân vô sỉ."
Lời vừa dứt, trong lòng Lạc Tử Ngâm bỗng thấy cực kỳ chói tai.
Mười mấy năm…
Hắn cùng Đế Nhan Ca ở chung cùng tông môn lâu như vậy, nhưng thời gian ở bên nhau đếm trên đầu ngón tay.
Trong lòng lập tức mất cân bằng.
“Mặc Trường Lưu, ngươi đừng quá đáng!”
Ngay sau đó, một đám người bỗng nhao nhao mở miệng:
“Mười mấy năm tính gì, ta với Đế Nhan Ca bên nhau hơn trăm năm, ta còn chẳng thèm nói!”
“Ai, ta còn từng là sư tôn của nàng kia! Tâm tư ác độc thế nào, ta rõ lắm!”
"Đế Nhan Ca còn từng nhận nuôi ta!
Nàng chính là một kẻ mặt người dạ thú!"
“...”
Đám người ăn dưa ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Mà Đế Nhan Ca thì lười chẳng buồn để ý.
Nàng ngồi nghiêm trang ở một bên, nhìn qua vẫn cao quý lóa mắt, thực ra trong lòng đã bay về phương trời nào rồi:
“Khi nào mới được về nhà đây?”
---
Bên trong bí cảnh, Đế Nhan Ca vừa vào đã không thấy tung tích ai khác, ngay cả Tiêu Tuyệt cũng chẳng thấy bóng.
Trước mắt là một mảnh tuyết trắng mênh mông, ngoài ra không còn màu sắc nào khác.
Trên trời, tuyết lông ngỗng rơi đầy, khiến nàng cảm giác lạnh lẽo lạ thường.
“Hắt xì!”
Đế Nhan Ca không nhịn được hắt hơi một cái.
Tuyết ở đây thật khủng khiếp.
Phải biết, với tu vi Trúc Cơ đỉnh như nàng, lạnh nóng đã không còn ảnh hưởng.
Vậy mà nơi này vẫn khiến nàng cảm thấy lạnh.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là…
Nàng có thể về nhà rồi.
Mới vừa bước vào đã thấy lạnh, càng đi sâu, chẳng phải sẽ đông chết sao?
Đế Nhan Ca kích động muốn hét lên.
Không chút do dự, nàng lao nhanh về phía trước.
Dọc đường, nàng phát hiện ở nơi này không thể sử dụng tu vi.
Càng phát hiện, nàng càng kích động hơn, đi đứng bệ vệ đầy khí thế.
Trên mặt tuyết dày, chỉ có một dãy dấu chân của Đế Nhan Ca, càng đi càng xa.
Nhưng trước mắt vẫn chỉ là một màu trắng mênh mông, giống như cả thế giới này chỉ còn mình nàng.
Nếu là kẻ tâm chí yếu ớt, chắc chắn đã sớm tuyệt vọng mà chết.
Nhưng với Đế Nhan Ca, nàng càng đi càng vui.
Chết vì lạnh? Mệt chết? Đông chết?
Tốt quá rồi còn gì!
Đi mãi, đi mãi, Đế Nhan Ca mồ hôi đầy đầu, nhưng càng đi lại càng tỉnh táo tinh thần.
Đến khi không muốn đi nữa, nàng quyết định:
Nằm luôn trên nền tuyết ngủ một giấc!
Trước khi ngủ, nàng còn nghĩ: nếu lát nữa tỉnh lại không chết, thì sẽ chôn bộ truyền thừa ngay đây, sau này tặng cho người có duyên.
Đế Nhan Ca âm thầm cảm thấy mình thật cơ trí.
Vậy là nàng cứ thế nằm phịch xuống tuyết, nhắm mắt ngủ say.
Trong khi mọi người đang điên cuồng tìm đường thoát, thì Đế Nhan Ca lại nằm đó ngủ ngon lành.
Một giấc này, nàng ngủ cực kỳ yên ổn.
Chỉ là…
ở bên ngoài, Lạc Tử Ngâm đã quỳ gối xuống, run rẩy:
“Lạnh quá... Ca ca, ngươi đừng ngủ nữa, ngủ tiếp là sẽ không tỉnh lại đâu!”
Mà Đế Nhan Ca thì vẫn ngủ say như chết, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cho đến khi —
Một vật nặng đè sầm lên người nàng!
Mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một gương mặt quen quen.
Đó chẳng phải là nữ đệ tử của Lăng Tiêu tông sao?
Nàng không nhận ra rõ mặt đối phương, vì cô ta suốt ngày hếch mũi coi thường người khác.
Chỉ có bộ y phục tím thêu kim văn độc quyền của Lăng Tiêu tông khiến nàng nhớ được.
Khoảng cách hai người lúc này cực kỳ gần.
Nữ đệ tử kia dung mạo tú lệ, khuôn mặt thanh tú, nhưng sắc mặt tái nhợt vì lạnh.
Người cũng vô cùng rét run.
Quan trọng nhất là —— nàng nặng quá!
Sắp đè chết Đế Nhan Ca rồi.
Nhưng thôi kệ, nếu đè chết thì càng hay.
“Đồ vô sỉ! Dám chiếm tiện nghi ca ca!”
Lạc Tử Ngâm vừa lạnh run vừa giận sôi máu.
"A, Đế Nhan Ca mới là cái tiện nhân chiếm tiện nghi!
Đã tỉnh rồi còn không đẩy ra, rõ ràng cố ý chiếm tiện nghi!"
Long Viêm Triệt tức giận gào lên.
"Ngươi nói bậy! Ca ca ta không bao giờ chiếm tiện nghi kẻ khác!
Chỉ là lạnh quá không động đậy nổi thôi!"
Lạc Tử Ngâm cãi lại.
“Hừ, ngươi cứ chờ xem, nàng chính là đang giả bộ!”Long Viêm Triệt nghiến răng.