Edit: Linh
Lạc Tử Ngâm trong nháy mắt lao tới trước màn sáng, nhìn ánh lửa phía xa, lẩm bẩm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Đế Nhan Ca, ngươi mau chạy đi.”
Đế Nhan Ca chạy trước chạy sau đột nhiên vấp ngã, nhưng nàng liều mạng chống đỡ vết thương, lảo đảo lao về phía ánh lửa sáng rực.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều thấy.
Trong ngọn lửa, Lạc phụ mẫu ngã trong vũng máu, còn có phu tử từng khuyên Đế Nhan Ca đến trường.
Lạc Tử Ngâm thấy vậy, cả người có chút đứng không vững.
“Vì sao... lại như vậy? Cha mẹ không phải chết dưới tay Đế Nhan Ca sao? Cái này nhất định là giả, ngay cả ngươi cũng đang lừa dối ta?”
Lạc Tử Ngâm đấm mạnh vào màn sáng, nhưng màn sáng không hề lay động.
Quá khứ của Đế Nhan Ca tiếp tục hiện ra.
Khi Đế Nhan Ca lao đến bên cạnh Lạc phụ mẫu, Lạc phụ đã chết, còn Lạc mẫu vẫn còn thoi thóp.
Bà chỉ gắng gượng nắm chặt tay Đế Nhan Ca, một ngụm máu phun lên mặt nàng.
Đế Nhan Ca thậm chí không rảnh lau, chỉ quỳ xuống trước mặt Lạc mẫu.
“Nhan nhi... giúp ta... chăm sóc Tử Ngâm. Nó còn nhỏ... con đưa nó đi... Kiếm Tâm Tông, sẽ có người... cứu...”
Lạc mẫu chỉ vào gian nhà đang chìm trong biển lửa, “Cứu...”
Đế Nhan Ca thậm chí không kịp nói một lời với Lạc mẫu, liền không chút do dự xông vào trong nhà.
Lửa ngập trời, cả tòa nhà đã cháy rụi.
Đối với những tiên nhân này, lửa này tự nhiên không là gì.
Nhưng đối với người phàm tục, đó chính là muốn mạng.
Đám người không khỏi xì xào bàn tán.
“Lửa lớn như vậy, khi đó Thanh Dương Đại Đế vẫn còn là người bình thường nhỉ.”
“Cái này không đúng lắm, đây là Đế Tôn khát máu giết người như ngóe mà? Khi đó nàng cũng chỉ là người phàm bị giáng chức thôi. Nàng xông vào lửa như vậy, sẽ không sao chứ?”
“Thôi đi, đừng đoán nữa, Đế Nhan Ca không phải đang yên ổn ở đây sao? Nàng xông vào đám cháy cứu người tám phần là có bí mật không ai biết. Ta nhớ Thanh Dương Đại Đế chính là dựa vào tiên pháp gia truyền mới trở thành một trong những Đại Đế.”
Lạc Tử Ngâm đứng trước màn sáng lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: “Cho dù cha mẹ ta không phải nàng giết, nhưng nàng giết sư phụ và tiểu sư muội. Nàng xông vào đám cháy chắc chắn không phải vì cứu ta, mà là vì tiên pháp của Lạc gia ta.”
Về phần những người khác từng bị Đế Nhan Ca hãm hại, thì khinh thường hừ một tiếng, không nói gì.
Ngọn lửa ngút trời của Lạc gia dường như chiếu sáng cả bầu trời.
Trong ngọn lửa, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé ôm một bó lớn đồ vật lao ra.
Mà bóng dáng kia thì quá thảm rồi.
Quần áo trên người đã sớm bị thiêu rách tả tơi, nhất là tứ chi và sau lưng, bị thiêu đến một mảng đẫm máu, thậm chí có chỗ đã đen lại.
Tóc cũng bị thiêu rụi hơn phân nửa, điều khiến đám người ngoài ý muốn nhất là, nửa khuôn mặt của Đế Nhan Ca đã bị hủy.
Đây là cái người luôn cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, ngang ngược khát máu, nhưng lại có khuôn mặt yêu nghiệt Đế Nhan Ca sao?
Đám người đồng thời nhìn về phía Đế Nhan Ca đang nhắm mắt dưỡng thần trên thần tọa.
Một gương mặt hoàn mỹ và yêu nghiệt như vậy, thật khó tưởng tượng đã từng bị hủy thành thế này.
Bị đám người nhìn đến mất tự nhiên, Đế Nhan Ca đột nhiên mở mắt, liếc xéo bọn họ, giọng điệu đầy khiêu khích: “Các ngươi nhìn bản đế làm gì? Chờ bản đế đi ra, sớm muộn cũng thu thập các ngươi.”
Một chút thương hại vừa nảy sinh trong lòng đám người lập tức tan thành mây khói.
“Chẳng qua chỉ bị lửa bình thường đốt chút thôi, nàng vốn có huyết mạch Thiên Thần, dù bị giáng chức, cũng chỉ chịu mấy ngày đau khổ da thịt mà thôi.”
Long Viêm Triệt khinh thường nói.
So với sự khổ sở hắn và tộc nhân phải chịu, những ngọn lửa phàm tục này có đáng gì.
Dù ngoài miệng nói vậy, lòng hắn vẫn nhói lên một chút.
Dù sao trong ấn tượng của hắn, Đế Nhan Ca luôn ngang ngược tùy ý, tâm địa độc ác, chưa từng yếu đuối khiến người ta... hừ.
Ngoài hắn ra, những người khác cũng đầy vẻ khinh bỉ.
Còn Lạc Tử Ngâm tựa vào màn sáng, không khỏi run lên, đồng thời sắc mặt tái nhợt dị thường.
…
Trong ngọn lửa, Đế Nhan Ca sau khi ra ngoài cuối cùng không chịu nổi ngã xuống, chỉ là trước khi ngã, vẫn che chở một bó lớn đồ vật trong ngực.
Đến khi người phát hiện đám cháy xông tới giúp đỡ.
Đế Nhan Ca vẫn ôm chặt bó chăn bông kia, không cho ai động vào.
Những người giúp đỡ cho rằng trong tay nàng chắc chắn là đồ vật vô cùng quan trọng.
Đến khi Đế Nhan Ca mở ra bó chăn bông đã hơi cháy khét kia, bên trong chính là Lạc Tử Ngâm hoàn hảo không chút tổn hại và đã ngất đi.
“Tử Ngâm... Tử Ngâm...”
Đế Nhan Ca thấy gọi thế nào người cũng không tỉnh, lo lắng cầu cứu những người xung quanh: “ cầu xin các ngươi cứu đệ đệ ta.”
Nhưng những người vây xem chỉ lắc đầu, vốn cho rằng có thể chiếm chút lợi, chuyện cứu người, bọn họ sẽ không làm.
Thấy Đế Nhan Ca quỳ ở đó, đám người lại lần nữa im lặng.
Đây là cái Yêu Đế lãnh huyết vô tình kia sao?
Ngay cả chính Đế Nhan Ca cũng có chút xấu hổ, nàng đã nói đừng xem rồi mà.
Khi đó nàng thật chỉ muốn cứu người.
Vân vân... Đợi lát nữa còn có chuyện lúng túng hơn nữa.
Đế Nhan Ca dứt khoát nhắm mắt không nhìn nữa.
Chỉ thấy trong màn sáng, Đế Nhan Ca ngồi xổm bên cạnh Lạc Tử Ngâm, dùng hô hấp nhân tạo.
Lần này thì hay rồi, vô luận người trong màn sáng hay người ngoài màn sáng, đều nhìn ngây người.
Các loại ánh mắt chán ghét quét về phía nàng.
“Buồn nôn, vô sỉ...”
Lạc Tử Ngâm vừa nói xong, trong màn sáng hắn lại mơ màng tỉnh lại, hắn yếu ớt nhìn Đế Nhan Ca, vẻ mặt lo lắng: “Nhan ca ca, mặt huynh sao vậy? Có phải rất đau không?”
“Không... không đau.”
Là thật không đau, đây cũng là phúc lợi không nhiều sau khi nàng xuyên việt.
“Nhan ca ca, cha mẹ đâu? Bọn họ không sao chứ?”
Đế Nhan Ca an ủi: “Bọn họ... không sao. Bọn họ đi nơi khác rồi, ta sẽ dẫn đệ đi tìm họ.”
“Không sao là tốt rồi.”
Lạc Tử Ngâm nói rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Đế Nhan Ca lập tức không để ý đến vết thương của mình, cõng hắn lên đi tìm đại phu.
Nhưng mà, áo nàng tả tơi, trên thân lại mang thương tích vô cùng nghiêm trọng, lại thêm người không một xu dính túi, nơi nào có người chịu chữa bệnh cho nàng.
Số bạc kiếm được trước đó cũng bị người quán rượu cướp mất.
Nàng chạy rất nhiều y quán, lại thêm vết thương trên người, mấy lần đều ngã xuống đất, nhưng mỗi lần nàng đều che chắn cho Lạc Tử Ngâm trên lưng.
Một phen giày vò xuống, vết thương của nàng càng thêm tồi tệ, nửa bên mặt tái nhợt dị thường, nửa bên kia vì mồ hôi ngâm, vết thương đã hóa mủ, trông vô cùng kinh khủng.
Nếu lúc này nàng bỏ Lạc Tử Ngâm xuống, rửa sạch vết thương, chỉ bằng huyết mạch thiên thần của nàng, vết thương cũng có thể dần dần hồi phục.
Nhưng nếu cứ như vậy, mặt của Đế Nhan Ca chẳng những không giữ được, có lẽ ngay cả mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
Lúc này Lạc Tử Ngâm, đối với nàng mà nói chính là một gánh nặng.
Bất quá Đế Nhan Ca muốn chính là gánh nặng, có thể ở thế giới này cứu một người rồi chết, cũng coi như cái chết có ý nghĩa.
Mọi người thấy cảnh trước mắt, không khỏi lắc đầu, còn Lạc Tử Ngâm nhìn chằm chằm vào màn sáng, lại cắn chặt môi, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
Hắn chẳng thể ngờ được lúc trước Đế Nhan Ca, vậy mà vì hắn làm nhiều đến vậy.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Đế Nhan Ca sao có thể vì ta làm những thứ này. Nàng nhất định là muốn moi ra tung tích Thanh Dương Tiên quyết.”
Hơn nữa nàng còn giết sư tỷ và sư phụ, hắn sẽ không tha thứ cho nàng.
Chỉ là, giờ phút này hắn cũng không dám nhìn Đế Nhan Ca trên thần tọa một chút…