Edit: Linh

Chương 05: Thần Y Cốc Hoàng Tuyền Lộ

Có lẽ vì quá mệt mỏi, Đế Nhan Ca nhỏ bé sau khi loạng choạng ngã thêm lần nữa, cố gắng hồi lâu vẫn không thể đứng dậy.

Lúc ấy Đế Nhan Ca thật sự nghĩ mình sắp chết, ai ngờ lại rơi vào một cái hố lớn.

Một cơn mưa nhỏ rơi xuống người nàng, rửa trôi những vết thương.

Vết thương như vậy ngâm trong mưa, rất dễ bị nhiễm trùng nặng hơn, nhưng Đế Nhan Ca không quan tâm, dù sao nàng vốn đã muốn tìm đường chết.

Hơn nữa những vết thương trên người nàng cũng không gây ra nhiều đau đớn.

Rất nhanh, Đế Nhan Ca tỉnh táo lại, nàng phát hiện hơi thở của Lạc Tử Ngâm càng lúc càng yếu ớt.

Thấy nhân vật phản diện tốt đẹp này sắp tự tìm đường chết, nàng sao có thể nhẫn tâm, thế là nàng hung ác quyết tâm, quỳ gối trước cổng một nhà y quán.

Lúc ấy nàng nghĩ, nếu quỳ chết ở đây, đây là vì cứu người mà chết, hẳn là cái chết có ý nghĩa.

Nhưng ý nghĩ của nàng rất tốt, lại không ngờ cơ thể mình lại yếu ớt đến vậy.

Cái quỳ này kéo dài suốt một ngày một đêm, nước mưa làm vết thương của nàng thêm tồi tệ, đồng thời gây ra sốt và các triệu chứng khác.

Nàng quỳ ở đó, nửa bên mặt trắng bệch, bên kia vết thương đã nát bươm, cả người run rẩy, tựa như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng nàng vẫn không quên che chở Lạc Tử Ngâm, người được nàng đặt dưới mái hiên, cố gắng không để hắn bị mưa xối tới.

Những người bên ngoài màn sáng thấy cảnh này vô cùng chấn động.

Nếu không phải tất cả trước mắt là thiên đạo hiển hiện, bọn họ thậm chí còn cảm thấy đây hết thảy đều là giả.

Đế Nhan Ca, kẻ lãnh huyết vô tình như vậy, sao có thể làm chuyện như thế.

Cuối cùng, có lẽ hành động của Đế Nhan Ca đã ảnh hưởng đến việc làm ăn của y quán, người trong y quán chỉ có thể đưa cả hai vào trong.

Sau khi vào trong, đại phu cũng giật mình trước những vết thương trên người Đế Nhan Ca, nhưng vì nàng là kẻ cầm đầu gây ảnh hưởng đến việc buôn bán của ông, ông vẫn quyết định làm khó dễ.

Ông chỉ tay vào nàng và Lạc Tử Ngâm: “Ngươi và hắn, ta chỉ cứu một người.”

Sau khi nghe vậy, trên mặt Đế Nhan Ca lộ rõ vẻ kinh hỉ.

“Đa tạ đại phu, ngài chỉ cần cứu đệ đệ ta là được rồi. Đợi sau này ta có tiền, ta nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Lời này, đại phu tự nhiên không tin.

Dù sao vết thương trên người Đế Nhan Ca thực sự quá nặng, đừng nhìn bây giờ còn có thể đi lại, có lẽ không quá hai ngày nàng sẽ chết.

Sau khi kiểm tra vết thương của Lạc Tử Ngâm, lão đại phu bất lực thở dài.

“Thật xin lỗi, lão phu bất lực. Hay là lão phu vẫn nên xem qua vết thương cho ngươi trước đi.”

“Ta không cần chữa trị. Ngài chỉ cần chữa khỏi hắn là được rồi. Mặc kệ ngài muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần ngài có thể chữa khỏi hắn.”

Lão đại phu nhìn Đế Nhan Ca trước mắt không quan tâm đến vết thương của mình, chỉ muốn chữa khỏi đệ đệ.

Lại nghĩ đến đứa cháu trai bất tài ở nhà, đều là trẻ con cả, sao khác biệt lại lớn đến vậy chứ.

Đế Nhan Ca đề nghị: “Đại phu, có phải hắn hít phải quá nhiều khói độc, nên ngũ tạng không tốt không? Ngài xem có thể đổi ngũ tạng của ta cho hắn được không?”

Mặt lão đại phu lập tức đỏ bừng: “Lão phu nào có bản lĩnh đó. Trên đời này có thể đổi tạng khí chỉ có Y Tiên ở Thần Y Cốc mới làm được.”

Hai mắt Đế Nhan Ca sáng lên, trong mắt lại xuất hiện hy vọng tìm đường chết.

“Vậy bọn họ ở đâu? Ta nhất định phải cầu xin họ chữa trị cho đệ đệ ta.”

Đương nhiên trong mắt những người khác, đó chính là Đế Nhan Ca đối với Lạc Tử Ngâm thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến người ta ghen ghét.

Nhất là những kẻ từng bị Đế Nhan Ca hãm hại, càng nghiến răng nghiến lợi với Lạc Tử Ngâm.

Sau khi lão đại phu báo địa chỉ cho Đế Nhan Ca, liền nói với nàng: “Ta vẫn nên giúp ngươi xem qua vết thương trước đã.”

Kẻ thích tìm đường chết như Đế Nhan Ca chỉ lắc đầu, vội vàng cõng Lạc Tử Ngâm còn đang hôn mê rời đi.

Chỉ mang theo chiếc áo tơi tránh mưa mà lão đại phu cho nàng.

Đế Nhan Ca cõng Lạc Tử Ngâm từng bước một chậm rãi mà vững chắc đi, mưa vẫn tí tách rơi xuống đất, Lạc Tử Ngâm khoác trên người chiếc áo tơi duy nhất, nước mưa rơi trên người hắn, rồi chảy xuống người Đế Nhan Ca, theo dòng máu trên người nàng, rơi xuống vũng bùn trên mặt đất, để lại một vệt máu dài trên vũng bùn.

Máu kia chói mắt đến vậy, nếu không phải nàng có dòng máu khác thường, nàng sợ là đã chảy máu đến chết từ lâu.

Đế Nhan Ca cõng hắn, đầu tiên là trở về Lạc gia đã thành phế tích.

Nàng đặt Lạc Tử Ngâm xuống, rồi dùng tay không đào một cái hố, chôn cất hai người đã chết.

Đến khi chôn xong, nàng mới phát hiện hai tay mình đã vô cùng thê thảm.

Chỉ là đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng còn muốn tiếp tục tìm đường chết, thế là nàng lại cõng Lạc Tử Ngâm lên đường.

Mưa càng lúc càng lớn.

Trên đường, ngoại trừ Đế Nhan Ca dường như đã chết lặng bước đi, không còn bất kỳ ai.

Trời đã tối đen, ầm ầm, sấm sét vang dội, chiếu rọi khuôn mặt nửa trắng bệch, nửa như quỷ quái của Đế Nhan Ca.

Tứ chi của nàng cũng đã bắt đầu chảy mủ máu, những vết thương hở nhìn thấy mà ghê rợn.

Nhưng khi đó nàng cũng chỉ mới tám tuổi mà thôi.

Đám người thấy cảnh này đều im lặng.

Ít nhất khi đó Đế Nhan Ca, thực sự không còn gì để nói, thậm chí những việc nàng làm đã vượt quá sự hiểu biết của họ.

Rất khó tưởng tượng kẻ ma đầu tội ác tày trời như vậy, đã từng lại toàn tâm toàn ý cứu một người.

Còn Lạc Tử Ngâm vẫn ngoan cố mạnh miệng, ở đó chán ghét nói: “Cho dù Đế Nhan Ca khi còn bé thực sự đã cứu ta, thì sao? Nàng nhất định là có mưu đồ, hơn nữa nàng còn giết sư phụ và sư tỷ, sinh linh chết trong tay nàng há chỉ có từng đó ức vạn. Ta... Ta sẽ không tha cho nàng.”

“Hừ. Bất quá chỉ là làm bộ làm tịch thôi. Thân nàng là Tiên mạch, sao có thể dễ dàng chết được. Cho dù nàng bị thương nặng hơn nữa, nàng cũng không chết được.”

Đồng thời Lạc Tử Ngâm nhìn chằm chằm vào màn sáng.

Ngoài việc muốn tìm ra hung thủ sát hại cha mẹ, hắn còn muốn tìm ra mục đích giả mù sa mưa của Đế Nhan Ca.

Từ đêm đen đến hừng đông, rồi từ hừng đông đến tối mịt.

Không biết đã đi bao lâu.

Mưa sớm đã tạnh, vết thương của Đế Nhan Ca cũng càng lúc càng ghê rợn, đám người thậm chí không đành lòng nhìn thẳng.

Cuối cùng Đế Nhan Ca cõng người, đi tới Thần Y Cốc trong truyền thuyết có Y Tiên.

Nơi này phong cảnh tú lệ, nhìn qua chính là chốn tốt.

Quan trọng nhất là nghe nói, lại có thể tìm đường chết.

Muốn vào Thần Y Cốc cầu y, ngoài việc phải thành kính xếp hàng, còn phải xem Y Tiên có tâm trạng chữa trị cho hay không.

Nhưng nơi này còn có một truyền thống, đó chính là đi xông Hoàng Tuyền Lộ.

Đương nhiên Hoàng Tuyền Lộ này không phải là Hoàng Tuyền thật, mà chỉ là một cái tên gọi, chỉ cần có thể từ Hoàng Tuyền Lộ đi ra, Y Tiên chắc chắn sẽ chữa trị cho người đó.

Chỉ là nghe nói từ khi Thần Y Cốc xuất hiện, chưa từng có ai một mình đi ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ.

Đế Nhan Ca nhỏ bé lại sáng mắt lên, hiển nhiên lại đến lúc nàng tìm đường chết.

Một đám người cũng đến cầu y, khi biết Đế Nhan Ca muốn xông Hoàng Tuyền Lộ, đều trợn mắt há hốc mồm, họ tràn đầy kính sợ và đồng tình với Đế Nhan Ca, nhất là khi thấy nàng mang trên mình những vết thương nghiêm trọng như vậy, họ càng kính nể, ánh mắt như thể một giây sau nàng sẽ chết đến nơi.

“Tiểu huynh đệ, Hoàng Tuyền Lộ này chín phần chết một phần sống, ngươi nếu đi, không nhất định cứu được đệ đệ ngươi, ngay cả chính ngươi cũng có thể chết ở đó.”

“Đúng vậy đó, tiểu huynh đệ, từ khi Thần Y Cốc xuất hiện, người vào Hoàng Tuyền có mấy trăm, nhưng không một ai còn sống trở ra.”

Đế Nhan Ca nhỏ bé lập tức kích động, đây chẳng phải là kết quả nàng muốn sao? Thế là nàng kiên quyết phải xông vào một lần.

Còn Lạc Tử Ngâm hôn mê thì được đưa đến nơi an trí trong Thần Y Cốc.

Mà Đế Nhan Ca không chút do dự bước vào Hoàng Tuyền Lộ…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play