Edit: Linh

 

Đế Nhan Ca nhìn thấy tường lửa trước mắt, sắc mặt khẽ thay đổi, trong lòng có chút kích động.

Bởi vì nàng phát hiện ngọn lửa này không phải loại bình thường.

Nàng đã từng tiếp xúc với một loại lửa như vậy.

Nhưng ngọn lửa trước mắt, ngay từ lần đầu nhìn thấy, nàng biết đây là một loại lửa cao cấp hơn hẳn.

Chắc chắn sẽ có thể tìm ra cái chết với loại lửa này.

Mọi người thấy sắc mặt Đế Nhan Ca thay đổi, đều nghĩ rằng nàng bị lửa làm cho sợ hãi, liền bắt đầu có chút khinh thường nàng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Đế Nhan Ca lại nắm chặt lấy bộ quần áo đã rách nát trên người, không chút do dự lao vào ngọn lửa.

Tiếng "xèo xèo" vang lên, khiến người ta có cảm giác thật thấm vào lòng. Đế Nhan Ca thậm chí còn ngửi thấy mùi thịt nướng, như thể nàng đang bị thiêu cháy.

Lửa rất mạnh, nhưng dường như đối với nàng chẳng có gì quá quan trọng.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã bước ra khỏi biển lửa.

Dù miệng vết thương bị cháy nhẹ, mái tóc đẹp bị thiêu rụng, vết thương càng thêm trầm trọng, nhưng nàng vẫn kiên định không thay đổi.

May mắn là lửa không thiêu rụi bộ quần áo, nếu không thật sự sẽ rất xấu hổ.

“Sao lại thế này? Đế Nhan Ca hình như chẳng có vấn đề gì.”

“Hoàng tuyền lộ gì đó, rốt cuộc chỉ là một trò đùa.”

“Vốn muốn thấy Đế Nhan Ca khổ sở, ai ngờ chỉ thấy hắn đứng đó chẳng có gì đặc biệt.”

“Thật không thú vị.”

“Thanh Dương đại đế, sao lại thế này?”

Lúc này, có người nhận ra rằng Lạc Tử Ngâm đứng bên cạnh có chút không bình thường, mày nhíu lại, có vẻ như đang cố kiềm chế điều gì đó.

Lạc Tử Ngâm đáp lại: “Không có gì.”

Mọi người thấy Lạc Tử Ngâm nói vậy, liền không để ý đến hắn nữa mà tiếp tục xem Đế Nhan Ca.

Hy vọng nàng sẽ chịu nhiều đau đớn hơn một chút.

Ngay sau đó, bức tường lửa biến thành một căn phòng băng.

Nhiệt độ trong phòng cực kỳ lạnh, bước vào căn phòng, băng tiễn từ bốn phương tám hướng bay về phía Đế Nhan Ca.

Đế Nhan Ca kinh hoàng, chỉ có thể cố gắng bảo vệ cơ thể đang rách nát.

Những mũi băng tiễn xuyên qua người nàng, để lộ ra những vết thương đã có từ trước, càng khiến da thịt thêm ghê rợn.

Nhưng Đế Nhan Ca dường như không cảm nhận được gì, từng bước tiến về phía trước, chỉ để lại những dấu chân đỏ tươi trên mặt đất.

Chỉ khi băng tiễn chạm vào người nàng, thân thể nhỏ bé của nàng mới hơi run rẩy một chút, chứng tỏ nàng vẫn còn sống.

Nếu không phải vì nàng có huyết mạch thiên thần, có lẽ nàng đã sớm chết.

Ra khỏi căn phòng băng, cơ thể nàng không còn miếng thịt lành lặn.

Một số người nhìn cảnh này cảm thấy chua xót, dù nàng hiện tại là kẻ tàn ác, nhưng trước đây nàng chỉ là một đứa trẻ muốn cứu lấy đệ đệ của mình.

Đế Nhan Ca lại tiếp tục siết chặt bộ quần áo rách nát của mình.

Thân thể nhỏ bé vì những động tác ấy mà không khỏi run rẩy.

Mọi người biết, đó là nỗi đau nàng đang phải chịu.

Những vết thương này, phải đau đớn đến mức nào?

Khi đó nàng, được phong Tiên mạch, chỉ là một phàm nhân, nàng cũng sẽ giống phàm nhân, đổ máu rơi lệ, nàng cũng sẽ đau đớn.

Vết thương như thế, phải đau đớn đến nhường nào.

Rốt cuộc là  dựa vào tín niệm gì, có thể khiến kẻ tội ác tày trời như Đế Tôn, làm đến mức độ này.

Nếu đổi lại là bọn họ, liệu có thể cứu người như vậy không?

Ít nhất bọn họ sẽ không vì một người không hề liên quan, mà làm đến mức độ này.

Lạc Tử Ngâm, với Đế Nhan Ca, chỉ vì một ân tình từ cha mẹ hắn mà thôi.

Có đáng vì Lạc Tử Ngâm mà là đến mức này?

Lạc Tử Ngâm khẽ chạm tay vào quầng sáng, mồ hôi lạnh đổ ra trên trán.

“Thanh Dương đại đế, ngài sao vậy?”

Một tiểu tiên nga nhìn thấy Lạc Tử Ngâm không ổn, lập tức bước đến hỏi han.

Nhưng vừa chạm tay vào quầng sáng, nàng liền giật mình, ngã ngay xuống đất.

“A... Cái này sao lại vậy? Chẳng lẽ quầng sáng không thể đụng vào sao?”

Thế là mấy người không tin tà, liền đưa tay ra thử.

“Ái da! Phụt...”

Thậm chí có một người còn kích động đến nôn ra máu.

Đợi bình tĩnh lại, người kia không thể tin được mở miệng: “Cái này... Cái này sao có thể? Đó chẳng qua chỉ là lưỡi băng phàm tục, tại sao lại có thể đau đớn đến vậy, chẳng lẽ Thần Y Cốc là chốn phàm tục?”

“Một nửa đau đớn đã như thế này...”

Nói rồi, đám người cùng nhau liếc mắt nhìn Đế Nhan Ca đang nhắm mắt dưỡng thần trên thần tọa.

Việc Yêu Đế tội ác tày trời này có thể trở thành người mạnh nhất Cửu Thiên Thập Giới, không phải là không có nguyên do.

Nếu như nàng không đi lệch đường, thật tốt biết bao.

Lúc này, đám người cũng không khỏi tò mò.

Rốt cuộc Đế Nhan Ca đã trải qua những gì, mà từ một thiếu niên thiện lương, tâm tính kiên cường, thuần phác, lại biến thành Yêu Đế hung tàn vô nhân tính như bây giờ.

Còn Lạc Tử Ngâm chỉ tái mét mặt lén nhìn nàng một cái, trong lòng chua xót khó chịu.

Hắn thật không biết, Đế Nhan Ca đã từng vì hắn làm nhiều đến vậy.

Hắn chỉ nhớ rõ khi tỉnh lại, đã ở Kiếm Tâm Tông, bên cạnh còn có một sư phụ hiền hòa và một sư tỷ dịu dàng nhất.

Lúc này, Đế Nhan Ca ở phía bên kia đã đi đến trước núi đao.

Một con đường trải đầy lưỡi đao sắc nhọn hướng lên trên.

Đám người thấy mà tê cả da đầu, đây là kẻ biến thái đến mức nào mới có thể nghĩ ra loại khảo nghiệm này.

Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy dưới chân lạnh buốt.

Biến thái, thật biến thái.

Đồng thời một giọng nói già nua vang lên.

“Ta khuyên ngươi bây giờ hãy quay về đi, ngươi như vậy căn bản là không chịu đựng nổi, có lẽ ngươi trở về, còn có thể gặp đệ đệ ngươi lần cuối.”

Đế Nhan Ca khẽ giật mình, giọng nói mang theo chút run rẩy tìm đường chết.

“Ta... Ta muốn cứu hắn.”

Lão giả thưởng thức nhìn Đế Nhan Ca: “Tiểu tử, ta rất thưởng thức sự kiên trì của ngươi, đợi qua cửa này, lão phu có thể phá lệ thu ngươi làm đồ đệ.”

“Ta chỉ cần... Cứu hắn.”

Kỳ thật lúc này Đế Nhan Ca, cũng bị những vết thương trên người làm giật mình.

Dù nàng không cảm thấy quá nhiều đau đớn, nhưng có một loại đau nhức, gọi là nhìn thôi cũng thấy đau.

Lúc này nàng chính là có cảm giác như vậy, hơn nữa vết thương lại ở trên người nàng.

“Đợi một chút...”

Đế Nhan Ca vẫn lên tiếng nói.

Lần này thì hay rồi, lập tức có một người vây xem bật cười.

“Ta biết ngay mà, Đế Nhan Ca làm sao lại đi cứu người, nàng nhất định là sợ. Nàng đây là muốn đổi ý rồi. Ha ha...”

“Đúng vậy đó. Khi đó nàng dù sao vẫn là một đứa bé. Sợ hãi cũng là chuyện rất bình thường.”

Lão giả quay người nhìn về phía Đế Nhan Ca: “Sao? Hối hận rồi sao? Vậy lão phu bây giờ sẽ thả ngươi trở về.”

Đế Nhan Ca dùng con mắt còn lại, chăm chú nhìn lão giả: “Lão gia... Ngài có thể... Cho ta một bộ y phục không?”

Lão giả trừng mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn ném chiếc áo choàng trên người cho nàng.

Đế Nhan Ca nhận lấy áo choàng, trực tiếp khoác lên người, phòng ngừa lộ hàng, còn phòng ngừa bản thân bị những vết thương trên người dọa sợ.

Sau khi trùm kín người, nàng vẫn không quên cảm kích nói với lão giả: “Cảm ơn... Lão gia gia.”

Lão giả thở hổn hển mấy hơi, quay người bỏ đi.

Nghĩ hắn đường đường Y Tiên, được vạn người kính ngưỡng, không ngờ có một ngày bị người gọi là lão gia gia.

Ý nghĩ của Đế Nhan Ca lúc đó, chỉ muốn tìm đường chết.

Chỉ là không ngờ Y Tiên năm nay, lại lốt như vậy.

Thế là, việc tìm đường chết này, chỉ có thể dựa vào chính nàng.

Nàng quay đầu lại, nhìn về phía núi đao trước mắt.

Chưa bước lên mà đã cảm thấy một trận choáng váng.

Có một loại đau, gọi là nhìn thôi cũng thấy đau.

Dù nàng không có cảm giác đau, nhưng nhìn thôi cũng thấy chân run.

Bất quá nghĩ đến kiếp trước, trước khi chết, bộ dạng đau khổ của người nhà, nàng liền nhẫn tâm, một chân đạp lên.

"Phụt" một tiếng.

Dao cắm vào lòng bàn chân, găm vào xương cốt, máu tươi thấm đẫm lưỡi đao sáng loáng.

Đám người không khỏi cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt.

Còn Lạc Tử Ngâm thì suýt chút nữa quỵ xuống.

Hắn từ trước đến nay thuận buồm xuôi gió, có thể nói chưa từng chịu quá nhiều khổ sở.

Bất quá hắn cũng không buông tay.

Dường như chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể trả hết nợ những gì Đế Nhan Ca đã từng vì hắn làm.

Đế Nhan Ca từ khi bước chân đầu tiên, đã không còn đường lui.

Nàng hận bản thân, dù sao nàng một lòng tìm đường chết.

Chỉ hy vọng trước khi chết, có thể vượt qua cửa này.

Đến lúc đó nàng chết, Lạc Tử Ngâm sống.

Cũng không uổng công nàng đến thế giới này một chuyến.

Một bước lại một bước, chỉ cần không nhìn ánh đao dưới chân, kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy, coi như... Đây là một con đường từ Địa Ngục trở về nhà.

Nghĩ đến việc táng gia bại sản cũng muốn cứu người nhà nàng, nửa bên mặt Đế Nhan Ca nở một nụ cười dịu dàng.

Nàng nhất định sẽ trở về.

Đây là nụ cười dịu dàng quyến luyến mà mọi người chưa từng thấy trên gương mặt Đế Nhan Ca.

Dường như đối với nàng, chỉ cần có thể cứu Lạc Tử Ngâm, đã có thể khiến nàng vui vẻ đến vậy…

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play