Edit: Linh

“Đế Nhan Ca, ngươi vì sao lại đối xử tốt với Lạc Tử Ngâm như vậy? Nếu lúc trước ngươi đối với ta tốt một nửa như thế, ta cũng sẽ không… sẽ không…”

Mặc Trường Lưu không cam lòng nhìn vào quầng sáng ấm áp và thuần khiết quanh Đế Nhan Ca, đối với Lạc Tử Ngâm, hắn không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ.

Còn Lạc Tử Ngâm, ngoài nỗi đau thể xác, trong lòng chỉ còn lại sự chua xót.

Hắn từng biết sư tỷ đã làm rất nhiều việc cho hắn, và hắn đã sớm có tình cảm với sư tỷ. Nhưng giờ đây, cảm giác trong lòng lại không giống trước nữa. Hắn lẽ ra phải hận nàng, vậy mà sao giờ lại không thể hận nàng dù chỉ một chút?

“Ca ca…”

Lạc Tử Ngâm khẽ thì thầm, đôi mắt đỏ hoe, thân thể cũng lảo đảo không vững.

Đao sơn trước mắt toàn là những mảnh vỡ đỏ tươi, làm người ta không thể không nghĩ đến, một người phải rơi bao nhiêu máu mới có thể khiến nơi này nhuộm đỏ như vậy?

Nhìn Đế Nhan Ca từng bước tiến tới điểm cuối, mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.

Dù họ hận Đế Nhan Ca, nhưng không thể phủ nhận, lúc ấy nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, hành động của nàng lúc đó không hề đáng trách.

Mọi người nhìn Đế Nhan Ca dần tiến về phía đích, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Đột nhiên, nàng mất thăng bằng, trượt chân và ngã mạnh xuống đất.

“A!!!”

Đó là tiếng kinh hô của đám người.

Mà Đế Nhan Ca ngay khi ngã xuống đã bất động.

Cả người như bị khảm vào núi đao, chiếc áo trắng lão giả cho nàng đã bị cắt rách tả tơi, máu trên người không ngừng chảy xuống, tựa hồ muốn chảy khô hết máu.

“Yêu... Yêu Đế, không phải là sắp chết rồi sao?”

“Sao có thể? Nếu nàng chết rồi, người ở đây bây giờ là ai? Nhưng khoan đã, nàng thật quá thảm rồi đi. Đời ta chưa từng thấy người phàm nào thảm như vậy. Kiếp lôi giáng xuống thân cũng chẳng quá thế này.”

“Nhưng khi đó nàng vẫn còn con nít a.”

Mặc dù mọi người ở đây đều là những người vượt qua đủ loại kiếp lôi để phi thăng lên giới này.

Nhưng lúc đó họ đều đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa tâm tính ý chí đều đã được rèn luyện vô cùng sâu sắc.

Nào giống Đế Nhan Ca, khi đó nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ.

Đế Nhan Ca trên thần tọa khẽ động mắt, kỳ thật khi đó, nàng cố ý không cẩn thận ngã xuống.

Vốn tưởng có thể nhân cơ hội chết giả để trở về, ai ngờ việc này rất nhanh đã bị phán định là cố ý hành động, nếu thật sự chết rồi, sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cũng từ lần đó trở đi, nàng không còn dám gian lận.

Cũng từ lần đó trở đi, nàng bắt đầu con đường thành thần đầy gian khổ.

Đế Nhan Ca trong màn sáng sau khi biết mưu đồ tìm đường chết thất bại, liền muốn đứng dậy, mặc dù nàng không cảm thấy đau đớn gì, nhưng vết thương chằng chịt, mất máu quá nhiều, đã không còn nhiều sức lực.

"A!!" Mọi người thấy Đế Nhan Ca mấy lần không bò dậy được, kinh hô không ngừng.

Thậm chí có người âm thầm cổ vũ Đế Nhan Ca.

“Yêu Đế, ngươi không phải Yêu Đế sao? Chút khoảng cách này, ngươi mau lên chút đi chứ.”

Mắt thấy chỉ còn chút đường, Đế Nhan Ca vì có thể sống sót, chỉ có thể bảo vệ ngực, dùng tứ chi bò về phía trước.

Vài bước khoảng cách, lại khiến nàng mồ hôi đầm đìa, toàn thân run rẩy.

Không phải vì đau, mà là nàng thật sự quá yếu.

Đầu óc choáng váng, thậm chí trước mắt cũng mơ hồ.

Chỉ dựa vào ý chí muốn sống sót để gắng gượng.

Đến khi qua khỏi núi đao, rất nhiều người thở dài một hơi, mà Đế Nhan Ca tựa hồ đã không biết mình đã qua được, nàng vẫn ngây ngốc bò trên mặt đất.

Máu trên đất, đều là vì Lạc Tử Ngâm mà chảy.

Đám người lại một trận trầm mặc.

Mà Lạc Tử Ngâm không biết từ khi nào đã dựa vào màn sáng, quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt lã chã.

Toàn thân đau đớn, khiến hắn hiểu được, khi đó nàng đã thống khổ và bất lực như thế nào.

Nhưng tất cả những điều này, chỉ là vì cứu hắn, nhưng hắn lại chẳng biết gì.

“Ca ca...”

Lúc này lão giả rốt cục xuất hiện, ông nhìn Đế Nhan Ca toàn thân là máu nhưng vẫn ngây ngốc bò, ánh mắt tràn đầy kích động.

“Ngàn vạn năm, rốt cục có người có thể vượt qua Hoàng Tuyền đại trận này. Ta Thiên Huyền Tử cuối cùng cũng có người kế nghiệp. Từ nay về sau ngươi chính là người thừa kế duy nhất của Huyền Y Tiên Tông.”

Nghe được lời lão giả, đám người rối loạn hẳn lên.

“Cái gì? Thiên Huyền Tử? Huyền Y Tiên Tông? Chẳng lẽ ông ta là Thiên Huyền Tử đã cứu mạng con dâu ta sao? Từ trước đến nay ông ta đều đeo mặt nạ, ta vẫn tưởng ông ta là tiên nhân nào đó? Không ngờ ông ta lại là một lão giả tiên phong đạo cốt như vậy. Thế nhưng cuối cùng ông ta lại chết dưới tay Đế Nhan Ca.”

“Thiên Huyền Tử đã cứu mạng cha mẹ ta. Ta cũng vẫn muốn báo đáp ông ấy, nhưng ông ấy lại bị con yêu nghiệt Đế Nhan Ca hại chết.”

“Ông ấy là một người tốt như vậy, sao lại truyền thừa cho Đế Nhan Ca? Đây quả thực là dê vào miệng cọp.”

“Tên súc sinh Đế Nhan Ca này, ngay cả người tốt như Thiên Huyền Tử cũng dám ra tay.”

“Chờ một chút, nếu Thiên Huyền Tử là người tốt, sao ông ta lại tạo ra Hoàng Tuyền đại trận đáng sợ này?”

“Ngươi biết cái gì, đây nhất định là khảo nghiệm của Thiên Huyền Tử, ông ta đang chọn người thừa kế.”

Rất nhiều người ở đây từng chịu ân huệ của Thiên Huyền Tử.

Nhưng nghĩ đến ân nhân của mình bị Đế Nhan Ca hại chết, chút hảo cảm vừa nảy sinh với Đế Nhan Ca lập tức tan thành mây khói.

Đế Nhan Ca trên thần tọa cảm nhận được ánh mắt của mọi người, còn sợ những người này hận nàng không đủ nhiều.

Ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng đám người, khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu: “Thiên Huyền Tử chính là bản đế giết chết, các ngươi có bản lĩnh thì đến giết bản đế. Không thì chờ bản đế ra, chỉ có các ngươi chịu.”

Quả nhiên, một hòn đá ném xuống dấy lên ngàn cơn sóng, giá trị hận ý của đám người đối với Đế Nhan Ca trong nháy mắt tăng vọt đến mức chưa từng có.

Đế Nhan Ca nhìn ánh mắt giận dữ mà không dám nói gì của đám người, cười càng thêm yêu nghiệt.

Chỉ là nụ cười yêu nghiệt này có chút gượng gạo.

May mà những người này đầu óc ngu si, không chịu nổi sự kích thích của nàng.

Nhưng mà, chuyện Thiên Huyền Tử về sau là một trong những lớp vỏ bọc của nàng, không biết có thể giấu diếm được bao lâu.

Khóe môi nhỏ nhắn chua xót của Đế Nhan Ca vẫn bị người luôn lén nhìn nàng phát hiện, người kia lẫn trong đám đông, dùng ánh mắt oán hận trừng mắt nàng.

Muốn nói những người ở đây đều hận nàng, nhưng còn lâu mới bằng hắn hận nhiều.

Đế Nhan Ca hình như có cảm giác, đột nhiên quay đầu nhìn lại, lại không thấy gì cả, lập tức nàng hướng về phía người kia khiêu khích cười một tiếng, cực kỳ phách lối.

Cái tên trốn trốn tránh tránh này, chắc chắn không phải vật gì tốt.

Nếu không phải nàng bị vây ở đây, không thể vận dụng tu vi, sao lại không nhìn thấy có người ở đó?

Chỉ là dù không nhìn thấy, nàng cũng có thể cảm giác được.

Không còn cách nào, nàng chính là cường đại như vậy.

Người kia nhận được ánh mắt của Đế Nhan Ca, lập tức tức giận đến…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play