Hai năm không gặp, dung mạo của Bùi Cảnh Xuyên cũng chẳng thay đổi là bao.

Vẫn là đôi mày kiếm sắc sảo, khí chất cao quý, phong thái đoan chính. Chỉ là dưới cằm thêm một vết sẹo nhạt khiến gương mặt y tăng thêm vài phần tàn nhẫn, toát ra áp lực nặng nề khiến kẻ đối diện khó thở.

Khương Mị siết chặt khăn lụa trong tay, bước lên nhẹ giọng nói:

"Chúng ta nói chuyện một chút, được không?"

Bùi Cảnh Xuyên chẳng buồn liếc nàng một cái, giọng nói lạnh nhạt:

"Giữa ta và nàng còn gì để nói?"

Năm đó nàng chẳng nói một lời đã bặt vô âm tín, nay tái ngộ lại chủ động tự tiến cống thân mình, lời từ miệng nàng nói ra chẳng có chút gì là đáng tin cả.

Khương Mị hiểu rõ điều này hơn ai hết, nhưng nàng không lùi bước, thẳng thắn nhìn Bùi Cảnh Xuyên:

"Ta tới đây là để cứu phu quân ta. Nếu không thể bảo đảm an toàn cho chàng ấy, ta sẽ không cam tâm tình nguyện. Công tử nếu cưỡng ép ta, e là cũng tổn hại đến thân phận cao quý của mình."

Khương Mị vốn chẳng muốn lại có dây dưa gì với Bùi Cảnh Xuyên nhưng sự việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể cùng y giao dịch.

Bùi Cảnh Xuyên không lên tiếng, sự im lặng nặng nề đến mức khiến nàng nghẹt thở.

Khương Mị không dám lộ vẻ yếu thế, gắng gượng nói tiếp:

"Chỉ cần phu quân ta có thể bình an trở về, ngài muốn ta làm gì cũng được."

Nghe đến đây, cuối cùng Bùi Cảnh Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Đôi mắt y đen láy, sâu thẳm không đáy, không có lấy một tia ấm áp, tựa lưỡi dao băng sắc bén muốn xuyên thấu tâm can nàng.

Một lúc sau, Khương Mị nghe y lạnh giọng hỏi:

"Vậy ra năm đó nàng lừa tiền ta, cũng chỉ để nuôi cái gã chó má kia sao?"

Tim Khương Mị như run rẩy từng hồi, đầu ngón tay siết chặt đến mức in dấu trong lòng bàn tay mới miễn cưỡng không bỏ chạy.

Hôm ấy sau khi lén nghe chuyện ở phủ công chúa, nàng đã dốc hết thủ đoạn để lấy lòng Bùi Cảnh Xuyên, trên giường, trên bàn, bên cửa sổ… tư thế nào nàng cũng chiều theo ý y.

Nàng sẽ gọi tên y trong lúc động tình, sẽ cố tình nói mớ biểu lộ tình ý sâu đậm, khiến y tưởng rằng nàng đã yêu y đến mức không thể sống thiếu y. Bùi Cảnh Xuyên không thể đáp lại thứ tình cảm nồng nhiệt ấy, liền không tiếc tay vung bạc cho nàng tiêu xài.

Nàng dùng số bạc y cho để chuộc thân, rồi ngay lúc y tưởng mình là người duy nhất trong lòng nàng, nàng liền biến mất, sau đó lại đi thành hôn với người khác.

Tam lang Bùi gia là người phong thái ngời ngời, thanh danh rạng rỡ, các tiểu thư đài các ở Kinh Thành đều muốn gả cho y, y sao có thể chịu được việc bị một kỹ nữ đùa cợt, lừa gạt?

Khương Mị quỳ xuống, nét mặt không sợ chết chỉ bình thản nói:

"Là ta lừa ngài, không liên quan đến chàng ấy. Ngài muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, chỉ xin đừng làm hại đến chàng."

Rời khỏi Bùi Cảnh Xuyên, Khương Mị sống cũng chẳng yên ổn gì. Gương mặt này, thân thể này quá mức thu hút, chỉ sơ ý một chút là bị người nhòm ngó. Nếu không nhờ có Chu Hồng Viễn, e là nàng đã không còn mạng sống đến hôm nay.

Kẻ đắc tội với Bùi Cảnh Xuyên là nàng, còn Chu Hồng Viễn thì hoàn toàn vô tội.

Trong phòng rơi vào im lặng, Bùi Cảnh Xuyên không nói đồng ý, cũng không nói từ chối, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Ánh mắt ấy lạnh đến tận xương, dù vậy Khương Mị vẫn cắn răng nhích từng chút đến trước mặt y, đưa tay tháo đai lưng của y.

Tháo được một nửa, cổ tay nàng bị giữ chặt, nàng giật mình ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm, tối tăm khó lường của y.

Y nói:

"Lên đây."

Mãi cho đến khi đèn tàn lửa tắt, Khương Mị mới bước ra khỏi phòng.

Đôi chân mềm nhũn, ra đến cửa còn suýt ngã.

"Phu nhân, cẩn thận."

Bà vú đỡ lấy nàng, thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, mồ hôi còn chưa ráo, trong lòng thầm than: Phu nhân nhà họ Chu này nhìn thì tầm thường, không ngờ nơi khuê phòng lại mê hồn đến vậy. Bảo sao thiếu gia phải dùng đến thủ đoạn như thế, mỹ nhân thế này, ai lại không động lòng?

Có kiệu mềm đưa về, hôm nay Khương Mị về nhà sớm hơn hôm qua.

Lý thị và Chu Lam đã ngủ, trong nhà yên ắng.

Khương Mị vội múc chậu nước lạnh lau qua thân thể, rồi nằm xuống ngủ. Sáng sớm hôm sau lại dậy sớm, đẩy xe đậu hũ ra quán bán.

Vài hôm không mở hàng, khách vắng hẳn, cả buổi sáng cũng chẳng bán được mấy miếng.

Nàng định mang đậu hũ còn dư về làm thành đậu phụ khô, vừa đến cổng thì nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà:

"Tẩu tử cũng bị ép mà, họ Trương kia mặt dày không chịu thả người, tẩu còn biết làm sao?"

"Con thì biết gì, đàn ông trên giường là dễ nói chuyện nhất. Nếu nó chịu chiều chuộng một chút, nói vài lời hay thì ca ca con đã sớm về rồi. Chỉ sợ là trước đây ta cứ ngăn không cho chúng nó gần gũi, bây giờ nó nếm được chút ngọt ngào lại sinh tâm tư với kẻ khác!"

Chu Lam kinh hãi:

"Nương, sao người lại không cho tẩu tẩu và ca ca gần gũi?"

Lý thị lườm nàng:

"Ca ca con năm sau phải vào kinh thi cử, thời điểm quan trọng thế này sao để nó phân tâm vì chuyện nữ nhi thường tình?"

Thế sao lại đồng ý cho ca ca thành thân?

Chu Lam nghĩ vậy trong bụng nhưng không dám nói ra.

Khương Mị đứng ngoài nghe thêm một lúc mới bước vào. Chu Lam giấu không được, ánh mắt lập tức né tránh.

Nàng như không hay biết, nhanh chóng làm cơm trưa rồi lại bắt tay vào làm đậu phụ.

Tối đến ăn mì. Khương Mị cả ngày làm việc, ăn uống khá ngon miệng. Còn Chu Lam thì cứ thấp thỏm không yên, liên tục ngó ra cửa. Nhưng cho đến tận khuya, nhà họ Trương vẫn không có động tĩnh.

Chu Lam luống cuống:

"Tẩu tẩu, Trương gia rốt cuộc có ý gì vậy? Ca ca còn có thể về không?"

Khương Mị khẽ đáp:

"Về được."

Bùi Cảnh Xuyên đã ngầm đồng ý thì sẽ không nuốt lời.

Nàng không muốn nói nhiều, chỉ dỗ dành vài câu rồi đi nghỉ.

Mấy ngày sau, nhà họ Trương không đến gây sự, cuộc sống Khương Mị dần trở lại bình thường. Hôm đó, nàng lại dậy sớm đến quán đậu hũ, vừa mở cửa thì thấy Chu Hồng Viễn đứng sững ngoài cửa như cột trụ.

Khương Mị vội vàng đỡ lấy hắn.

Tay chân hắn đã tê cóng, không biết đứng ở đó bao lâu rồi.

Nàng nhíu mày:

"Trời lạnh thế này, sao chàng về mà không gõ cửa?"

Ánh mắt Chu Hồng Viễn dán chặt lên người nàng, không nỡ rời đi, giọng khàn khàn:

“Ta sợ, đẩy cửa ra lại không thấy nàng đâu nữa."

Hắn thà hủy cả tiền đồ, thà vào ngục cũng không muốn để nàng chịu nhục.

Khương Mị cổ họng nghẹn lại, thấp giọng hỏi:

"Nếu thiếp không còn ở đây nữa, chàng sẽ làm gì?"

"Ta sẽ liều cả mạng này thay nàng đòi lại công bằng!"

Chu Hồng Viễn không chút do dự. Mắt Khương Mị tức khắc đỏ bừng, nàng cúi đầu không dám nhìn chàng, giọng nhẹ như gió:

"Chàng đừng lúc nào cũng liều mạng như vậy… Khi thành thân chẳng phải đã nói, sẽ cùng thiếp đầu bạc răng long hay sao?"

"Ừ."

Trời dần sáng, sương sớm lại giăng mờ, Khương Mị cúi đầu, dáng vẻ mảnh mai yếu ớt, Chu Hồng Viễn muốn ôm lấy nàng nhưng tay vừa nâng lên thì Lý thị đã chạy ra:

"Con ơi, con khổ quá rồi!"

Chu Lam cũng chạy ra, nước mắt đầm đìa.

Khương Mị nhìn cảnh ấy, lòng dâng đủ vị chua xót.

Mới chỉ vài ngày không gặp, vậy mà nay thấy lại Chu Hồng Viễn, nàng như có cảm giác cách cả một kiếp người. Sau cảm động là nỗi khó xử khó nói thành lời, an ủi một hồi rồi nàng lại đến quán đậu hũ.

Bán hết đậu hũ, nàng ghé y quán mua thuốc trị thương ngoài da, rồi ra chợ mua nửa con gà, nửa cân thịt lợn.

Trên đường về, nàng bắt gặp Bùi Cảnh Xuyên.

Y cũng vừa từ y quán đi ra.

Thân vận trường bào gấm màu đen, giống hệt như bộ đêm ấy, Khương Mị cảm thấy da mình dường như vẫn còn lưu lại cảm giác cọ xát với lớp vải ấy, bất giác siết chặt lòng bàn tay.

Gần như cùng lúc đó, Bùi Cảnh Xuyên cũng nhìn thấy nàng.

Rõ ràng giữa hai người còn cách một đoạn dài, rõ ràng đường phố người qua kẻ lại, thế nhưng Khương Mị vẫn cảm nhận được ánh mắt y như lưỡi dao sắc bén xuyên qua đám đông mà phủ lên người nàng.

Nàng giật mình, lập tức thu lại ánh nhìn, lẩn nhanh vào một ngõ nhỏ bên cạnh, biến mất không thấy đâu.

"Công tử, thuốc mỡ này bôi xong tốt nhất là kiêng khem vài ngày, bằng không rất dễ khiến vết thương chồng vết thương đó."

Tiểu đồng y quán đuổi theo, nhắc lại lời dặn của đại phu.

Bùi Cảnh Xuyên thu ánh mắt lại, nhìn hộp thuốc mỡ trong tay, môi khẽ nhếch, lạnh lùng.

Hừ. Y còn lo làm đau nàng, vậy mà nàng vừa thấy y đã tránh như tránh tà.

Y muốn xem thử, nàng có thể trốn đến nơi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play