Lúc Khương Mị về đến nhà thì trời đã tối muộn, nàng đi đường vòng nên về trễ hơn thường ngày. Vừa bước chân vào cửa đã nghe thấy Chu Lam đang oán trách:

“Tẩu tẩu, ca ca khó khăn lắm mới được về nhà, sao tỷ lại về muộn thế? Vì đợi tỷ mà cơm canh nguội ngắt cả rồi.”

“Chu Lam!” Chu Hồng Viễn sa sầm mặt, quát lớn “Xin lỗi tẩu tẩu đi! Ai dạy muội ăn nói hỗn lào với tẩu tẩu như thế?”

“Muội chỉ nói sự thật thôi mà, sao huynh lại không phân phải trái thế?” Chu Lam bĩu môi, vẻ mặt uất ức.

Chu Hồng Viễn không chút nhân nhượng, lập tức kéo nàng ta nhốt vào phòng: “Tự mình suy ngẫm đi, khi nào biết sai thì hẵng ra ăn cơm!”

Trong phòng vang lên tiếng khóc om sòm của Chu Lam, nhưng Chu Hồng Viễn chẳng mảy may bận tâm, hắn mang mấy món ăn được hâm nóng trong nồi ra bàn.

Hắn đã làm đến mức này rồi, Khương Mị cũng không giận dỗi thêm nữa, chỉ lặng lẽ lấy thêm một chiếc bát, định chừa phần cơm cho Chu Lam nhưng bị Chu Hồng Viễn ngăn lại:

“Không cần để ý đến nó. Từ sau khi thành thân, việc lớn nhỏ trong nhà đều do nàng quản lý. Nó không biết điều như vậy, không cho nếm chút khổ sở thì làm sao nên người?”

Chu Hồng Viễn vốn luôn là người ôn hòa lễ độ, nhưng chỉ riêng chuyện của Khương Mị là hắn cứng rắn, không hề nhún nhường nửa phần.

Những ngày qua, trái tim thấp thỏm bất an của Khương Mị cuối cùng cũng tìm được cảm giác an toàn nơi hắn.

Dùng bữa xong, Khương Mị giúp Chu Hồng Viễn bôi thuốc.

Vì trên mặt hắn không có vết thương nào, lúc ăn cơm lại vẫn vui vẻ bình thường nên Khương Mị nghĩ thương tích của hắn không nặng. Nhưng đến khi hắn cởi áo, nàng mới thấy cả người hắn chi chít những vết roi.

Người thi hành hình đã ra tay rất nặng, da thịt Chu Hồng Viễn rách toạc, nhiều chỗ còn nứt toác, máu vẫn rỉ ra.

Khương Mị vừa tức vừa đau lòng, mắt ngấn lệ: “Xin lỗi chàng, đều là lỗi của thiếp. Nếu không phải vì thiếp, chàng đâu phải chịu khổ như vậy…”

Lệ rơi lã chã, Chu Hồng Viễn lập tức luống cuống tay chân: “Ta là nam nhi, mấy vết thương nhỏ này có là gì? Nàng không sai gì cả, nếu có trách, thì phải trách ta không có bản lĩnh, khiến nàng phải lo lắng bất an mới đúng.”

Chu Hồng Viễn nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. Khi ánh mắt hắn chạm vào đôi mắt ướt át, đỏ hoe ấy, vành tai liền đỏ ửng.

Hắn là người đọc nhiều sách, không giống những nam tử thô lỗ tầm thường, trước mặt Khương Mị lúc nào cũng nhã nhặn lễ phép. Dù hai người đã thành thân, vì lời dặn của Lý thị rằng không được làm lỡ việc học hành, hắn cũng chưa từng vượt quá giới hạn.

Không khí dần trở nên mờ ám, Khương Mị linh cảm có điều gì đó sắp xảy ra, đang định tránh ra thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Lý thị:
“Khương Mị à, ta thấy ngực hơi tức, con đi đến y quán lấy giúp ta ít thuốc nhé.”

Không khí vừa trở nên ngọt ngào liền bị phá tan. Khương Mị vội vàng nhét bình thuốc vào tay Chu Hồng Viễn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chu Hồng Viễn mặc lại áo, cùng Khương Mị ra ngoài. Vừa thấy Lý thị ôm ngực, mặt mũi nhăn nhó đau đớn, hắn lập tức muốn cõng bà đến y quán nhưng Lý thị xua tay từ chối, thở hổn hển nói:

“Bệnh cũ thôi, uống thuốc là ổn. Con đừng chỉ lo thê tử mình, cũng phải để nương ngắm nhi tử một chút chứ.”

Lý thị vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. Khương Mị sợ Chu Hồng Viễn khó xử, bèn nhanh nhẹn nói: “Phu quân ở nhà chăm sóc mẫu thân, thiếp đi lấy thuốc là được.”

Nói xong, nàng quay người rời khỏi, đi đến khúc quanh thì bất ngờ bị kéo vào một con hẻm hẹp.

Khương Mị theo bản năng đá chân phản kháng, nhưng đối phương như đã đoán trước, cánh tay dài luồn qua đầu gối nàng, nhẹ nhàng nhấc lên khiến nàng không thể động đậy.

“Phản ứng chậm quá, sức cũng yếu nữa, ta dạy nàng như vậy sao?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Khương Mị ngẩng đầu, không ngoài dự đoán, chính là Bùi Cảnh Xuyên.

Hắn không phải đang đi dạo phố sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Con hẻm này không vắng vẻ, có thể có người đi ngang bất cứ lúc nào. Nếu bị phát hiện, nàng lập tức sẽ bị cả khu chợ mắng chửi như chuột chạy qua đường.

“Ta không biết là ngươi… Xin lỗi.”

Khương Mị lập tức mềm người, hy vọng Bùi Cảnh Xuyên buông tha cho mình nhưng hắn vẫn không buông, chỉ nhìn nàng chằm chằm: “Trốn cái gì?”

Hắn đang nói đến chuyện nàng quay đầu bỏ chạy khi thấy hắn trên phố.

Hai người vốn không phải quan hệ có thể công khai, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ nàng còn nên chạy tới bắt chuyện với hắn?

“Trên phố đông người quá, ta sợ làm phiền ngài, nên mới tránh đi.”

Khương Mị cố gắng xoa dịu tình hình nhưng Bùi Cảnh Xuyên rõ ràng không tin, hắn bật cười lạnh, ánh mắt u tối như biển đen không đáy, muốn nhấn chìm nàng trong đó.

Hắn vừa thả Chu Hồng Viễn ra, nàng liền lập tức tránh mặt hắn. Thế chẳng phải xem hắn là kẻ ngốc sao?

“Ra chỗ khác nói chuyện được không?”

Khương Mị nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, giọng nhỏ nhẹ, có phần lấy lòng và cầu xin.

Bùi Cảnh Xuyên chẳng chút lay động: “Sợ gì? Đừng nói với ta là tên phế vật kia của nàng không biết gì nhé?”

“Chàng ấy thực sự không biết.”

Khương Mị đáp, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn đầy sợ hãi.

Nàng vừa mới khóc xong.

Bùi Cảnh Xuyên dễ dàng nhận ra điều đó, nhưng không phải khóc vì hắn.

Trước mặt hắn, nàng chỉ toàn sợ hãi và bất an.

Cơn giận như dây leo quấn lấy tim Bùi Cảnh Xuyên.

Hắn sinh ra đã cao quý, bao nhiêu nữ nhân muốn leo lên giường hắn còn không được. Tự tôn của hắn khiến hắn chưa từng chủ động dây dưa với ai. Là Khương Mị tự tìm đến hắn trước, vậy mà dù nàng đã nằm trong lòng hắn, tâm trí lại vẫn hướng về người khác.

Khương Mị không biết Bùi Cảnh Xuyên đang nghĩ gì, chỉ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, tay siết chặt vòng eo nàng mỗi lúc một mạnh.

Đúng lúc ấy, nàng nghe thấy tiếng người trò chuyện gần đó.

Là Lưu thẩm và con dâu bà ta!

Nếu không rời đi ngay, thể nào cũng bị phát hiện.

Khương Mị cuống lên, cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức nàng quá yếu, không lay chuyển nổi hắn chút nào. Nghe tiếng trò chuyện mỗi lúc một gần, nàng đành liều mình kiễng chân hôn hắn.

Nàng thật sự bị dọa đến phát run, đôi môi lạnh buốt, run rẩy chạm vào cằm hắn.

Ngay khoảnh khắc ấy, Bùi Cảnh Xuyên cuối cùng cũng vận khinh công, mang nàng đến chiếc xe ngựa gần đó.

Trong không gian chật hẹp tối tăm, hơi thở của hắn dữ dội như muốn khắc dấu ấn của hắn lên tận linh hồn nàng.

Kết thúc, Bùi Cảnh Xuyên đưa cho nàng một lọ thuốc.

Hắn vừa nãy còn thô bạo dữ dằn như muốn lột da nàng, Khương Mị thực không ngờ hắn còn chuẩn bị thuốc, ngẩn ra một lúc rồi nhỏ giọng: “Cảm ơn…”

Đợi đến khi bóng lưng Khương Mị khuất hẳn sau góc phố, Bùi Cảnh Xuyên mới lên xe ngựa rời đi.

Gió lạnh thổi tung rèm xe, cuốn theo dư vị của cuộc hoan ái trong không khí. Bùi Cảnh Xuyên ngồi trong xe, sắc mặt lạnh lẽo, tay không ngừng mân mê chiếc nhẫn ngọc.

Tiếng rên rỉ mềm mại và giả dối của nàng vẫn còn văng vẳng bên tai.

Thích người kia đến thế sao?

Thích đến mức sẵn sàng lần nữa bán đứng thân thể mình, cam tâm tình nguyện dấn thân vào vũng bùn?

Ở chỗ Bùi Cảnh Xuyên vừa bị dọa sợ, lại bị hắn hành hạ một trận tơi tả, về nhà còn phải giả vờ không có chuyện gì mà sắc thuốc cho Lý thị, Khương Mị gắng gượng đến mức kiệt sức, hôm sau thì phát sốt nặng.

Mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy có người đang cởi quần áo mình, liền giật mình tỉnh dậy.

Cơ thể yếu ớt không có chút sức lực, ánh mắt Khương Mị hoảng loạn và sợ hãi.

Chu Hồng Viễn lập tức lên tiếng trấn an: “Mị Nương, là ta, đừng sợ. Nàng ra nhiều mồ hôi quá, ta bảo Lam nhi giúp nàng lau người, thay quần áo sạch rồi ngủ tiếp.”

Ánh mắt Chu Hồng Viễn sáng rõ, chứa đầy quan tâm.

Dù là thế, tim Khương Mị vẫn nghẹn lại đầy đau đớn.

Trên người nàng còn dấu vết do Bùi Cảnh Xuyên để lại, sơ sẩy một chút là sẽ bị phát hiện.

Nàng vội nói: “Không cần, để thiếp tự làm.”

Phản ứng quá nhanh khiến ánh mắt Chu Hồng Viễn thoáng qua một tia nghi hoặc, Khương Mị cắn môi, trong lòng tràn đầy tủi hổ.

(Tủi hổ*: Tủi thân và xấu hổ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play