Khương Mị vẫn đang bệnh, Chu Hồng Viễn không hỏi han quá nhiều, chỉ lặng lẽ đợi nàng thay y phục xong rồi mang thuốc tới.
Khương Mị một hơi uống cạn, vị đắng chát lan tràn khắp miệng, xộc thẳng lên tận đỉnh đầu. Nàng hít sâu định trấn tĩnh lại, liền bị nhét vào miệng một viên ô mai, vị ngọt nhanh chóng át đi cái đắng.
Chu Hồng Viễn có chút bất đắc dĩ: "Lần nào muội muội ta bệnh cũng yếu ớt không chịu nổi, còn nàng thì chỉ lớn hơn nàng có hai tuổi, sao lại mạnh mẽ thế này?"
Chu Lam có người cưng chiều nên mới dám yếu đuối, còn Khương Mị chưa từng được ai thương yêu, tự nhiên không dám làm nũng.
Nàng tỉ mỉ thưởng thức vị ô mai, khẽ cười: "Thiếp không phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, chỉ là không sợ khổ thôi."
Chu Hồng Viễn sững người, sau đó đưa tay xoa nhẹ đầu Khương Mị: "Đừng vì đã chịu khổ nhiều mà nghĩ mình không sợ khổ nữa. Bây giờ nàng có phu quân rồi, có thể yếu đuối một chút."
Bàn tay Chu Hồng Viễn không thô ráp như Bùi Cảnh Xuyên, ngón tay thon dài, đốt tay rõ ràng như những đốt trúc, toát lên vẻ nho nhã như chính con người hắn, dịu dàng và ôn hòa.
Khương Mị cảm thấy mình giống như một con mèo được vuốt ve, rất muốn dụi vào lòng bàn tay ấy nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra trên xe ngựa hôm nọ, nàng lại kìm nén.
Nàng không thể làm bẩn hắn nữa.

Bệnh tình lần này của Khương Mị khá nặng, thuốc uống vào cũng không có tác dụng mấy, cơn sốt liên tục tái phát, dù đắp hai lớp chăn nàng vẫn lạnh run.
Lúc sốt cao nhất, Khương Mị mơ thấy Bùi Cảnh Xuyên.
Vì uống thuốc tránh thai lâu ngày, mỗi lần đến kỳ, Khương Mị đau bụng dữ dội. Có lần, Bùi Cảnh Xuyên đang định "hành sự", chợt phát hiện một vệt đỏ tươi, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Khương Mị gắng chịu đau bụng, định dùng miệng giúp hắn giải tỏa nhưng Bùi Cảnh Xuyên lại lạnh mặt, lấy chăn quấn nàng chặt như con tằm trong kén.
Hắn lạnh lùng ra lệnh người ta nấu nước đường gừng đỏ, tự tay đút nàng uống, rồi cũng lạnh mặt ôm nàng ngủ suốt một đêm.
Giấc mộng ấy tái hiện khiến tim Khương Mị đập loạn, nàng hận không thể đem cả mạng sống giao cho hắn.
Nhưng ngay sau đó, giấc mơ thay đổi, Bùi Cảnh Xuyên cầm dao, lạnh lùng đâm xuyên tim nàng.
Khương Mị hoảng sợ tỉnh giấc, tim đau nhói như thật sự bị đâm một nhát.

"Nàng mơ thấy gì thế? Sao nàng lại khóc?"
Chu Hồng Viễn bưng thuốc bước vào, đầy vẻ xót xa và lo lắng. Khương Mị đưa tay lên, sờ thấy mặt lạnh ngắt đẫm nước mắt, trong lòng hỗn loạn, chẳng rõ là vì sợ chết hay vì sợ Bùi Cảnh Xuyên thật sự sẽ giết mình.

Dưỡng bệnh thêm hai ngày, tinh thần Khương Mị mới khá hơn chút. Nàng đuổi Chu Hồng Viễn tới thư viện học bài, còn mình thì cũng cố gắng dậy làm việc.
Sáng hôm sau ra cửa bán đậu hủ, vừa đi ra đã gặp Lưu thẩm - người chuẩn bị rời thành thăm người thân.
Lưu thẩm là người nhiệt tình, thường xuyên giúp đỡ Khương Mị trong chuyện buôn bán. Biết nàng mới khỏi bệnh, bà ấy rất quan tâm. Khương Mị vì còn vương vấn chuyện trong ngõ hôm nọ nên tâm trí không yên.
Lưu thẩm bỗng hạ giọng, vẻ mặt thần thần bí bí ghé sát vào tai Khương Mị: "Ta nói cho ngươi nghe, mấy hôm trước ta thấy một đôi cẩu nam cẩu nữ trong ngõ, giữa ban ngày ban mặt còn ôm ấp nhau, thật chẳng biết xấu hổ!"
Hô hấp Khương Mị khựng lại, mặt nóng bừng, đầu óc trống rỗng.
Chẳng lẽ Lưu thẩm đã nhìn thấy nàng và Bùi Cảnh Xuyên?
Trời còn chưa sáng hẳn, Lưu thẩm không nhận ra vẻ khác thường của nàng, vẫn tiếp tục: "Tiếc là lúc đó ta đứng xa quá, chưa nhìn rõ. Khi đi tới gần thì người đã biến mất rồi."
Khương Mị thở phào, nhưng lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay chân cũng mềm nhũn.
Dù lần đó Lưu thẩm không nhìn rõ, nhưng bộ y phục hôm đó nàng tuyệt đối không thể mặc lại. Thời gian tới cũng phải cẩn thận tránh mặt bà ấy mới được.

Mấy ngày sau, quán đậu hủ vẫn ế ẩm. Khương Mị nhìn những miếng đậu còn lại mà lòng nặng trĩu.
Nàng đã lừa Bùi Cảnh Xuyên, chắc chắn hắn sẽ không để nàng yên. Lần trước không bị phát hiện là may mắn, nhưng chẳng ai may mắn mãi được.
Sau chuyện đó, nàng cũng chẳng còn mặt mũi ở bên Chu Hồng Viễn nữa. Thế nhưng kỳ thi mùa xuân đang tới gần, nàng không muốn làm ảnh hưởng tới hắn. Ít nhất phải đợi hết kỳ thi rồi mới có thể giải quyết.
Trước mắt, nàng cần tìm cách làm dịu Bùi Cảnh Xuyên, chỉ cần hắn không nổi điên, bí mật sẽ dễ giữ hơn nhiều.
Chỉ là trước đây nàng đã dùng chiêu nịnh nọt để lừa hắn, giờ muốn lấy lòng lại thì biết làm sao cho không bị hắn chán ghét?
Khương Mị đang rối bời thì một người bước vào quán, đặt mạnh thỏi bạc xuống bàn: "Một bát đậu hũ, nhiều đường."

"Ngươi là Bạch hộ vệ?"
Bạch Dật là tâm phúc của Bùi Cảnh Xuyên, Khương Mị từng gặp vài lần nhưng chưa nói chuyện nhiều. Thấy hắn xuất hiện, nàng hơi ngập ngừng.
Bạch Dật không xác nhận, chỉ lạnh lùng vỗ chuôi kiếm lên bàn: "Mau trả tiền thừa."
Tính khí lạnh lùng y hệt chủ nhân của mình, Khương Mị càng chắc chắn thân phận của hắn.
Bình thường Bạch Dật chỉ âm thầm bảo vệ Bùi Cảnh Xuyên, hôm nay tự nhiên xuất hiện, tám phần là Bùi Cảnh Xuyên có chuyện. Nghĩ tới kế hoạch ban nãy, nàng lấy hết can đảm hỏi: "Ta có chuyện muốn gặp hắn, ngươi có thể đưa ta đi không?"
Giờ còn sớm, quán cũng chẳng có khách, đi một lúc chắc không sao.
Nhưng Bạch Dật lại lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
"..."

Là mấy lời sến súa mà chẳng tiện nhờ người khác truyền hộ.
Khương Mị đành lặng lẽ múc một bát đậu hũ cho hắn.
"Quán ta không có đủ tiền lẻ trả lại, hay để ghi nợ, sau này ngươi đến ăn bù?"
Chưa dứt lời, Bạch Dật đã nói: "Không cần thối." Cảnh giác đầy mình như thể sợ nàng nhân cơ hội bám lấy Bùi Cảnh Xuyên vậy.
Khương Mị cười khổ.
Nếu không phải Bùi Cảnh Xuyên không chịu buông tha, thì có cho nàng mười lá gan nàng cũng chẳng dám dây dưa với hắn đâu.

Bạch Dật đi rồi thì trời trở gió, lạnh buốt như sắp có tuyết rơi, đường phố càng vắng vẻ, buôn bán chẳng được gì, Khương Mị đành sớm dọn hàng về.
Vừa thu dọn xong, Chu Hồng Viễn đã tới.
Hắn mặc bộ học bào trắng xanh của thư viện, gấu áo và dây mũ bị gió cuốn bay, trông vừa thư sinh vừa phong nhã.
Khương Mị giật mình, rồi thầm nghĩ may mắn, may mà nàng không đi theo Bạch Dật, nếu không Chu Hồng Viễn tới sẽ không thấy nàng.

"Phu quân, sao chàng lại tới đây?"
"Ngày mai được nghỉ, bên phía thư viện thấy nay trời xấu nên cho nghỉ sớm," Chu Hồng Viễn nói rồi nắm lấy tay Khương Mị, "Không phải nàng đã hứa với ta là sẽ dưỡng bệnh cho tốt, chờ khỏe hẳn mới ra ngoài sao?"
Bàn tay hắn ấm áp, khiến ngón tay Khương Mị cũng co rút lại, muốn rút về nhưng lại luyến tiếc.
"Ta chỉ ra ngoài hít thở một chút thôi, không làm gì cả."
Nàng nói dối mà mặt không đỏ, mắt không chớp.
Chu Hồng Viễn thở dài bất lực, giúp nàng đóng cửa tiệm lại.

Vừa ra khỏi cửa thì tuyết bắt đầu rơi.
Tuyết chưa dày, lất phất như cánh liễu bay.
Chu Hồng Viễn mở ô, nghiêng hẳn về phía Khương Mị, nửa người mình ướt sũng.
Khương Mị thấy vậy liền chủ động khoác tay hắn, dán sát vào: "Bị bệnh tốn tiền lắm, chúng ta không được để bị ướt tuyết đâu."
Giữa trời đất âm u lạnh lẽo, dưới tán ô vàng cũ kỹ, Khương Mị mỉm cười dịu dàng, trở thành sắc màu duy nhất trong mắt Chu Hồng Viễn.
Hắn vô thức nuốt nước bọt, đầu cũng dần cúi sát về phía nàng.

Khương Mị không nhận ra cảm xúc của hắn.
Khi nàng khoác tay Chu Hoành Viễn, qua mép ô thấp thấp, nàng nhìn thấy Bạch Dật quay lại.
Hắn đang đánh xe ngựa tới.
Rèm xe buông kín, không thấy bên trong, nhưng Khương Mị biết chắc Bùi Cảnh Xuyên đang ở đó.
Hắn tới vì nàng.
Chính nàng đã nhờ Bạch Dật chuyển lời, nếu giờ nàng theo Chu Hồng Viễn đi mất, e rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội xin được hắn tha thứ.
Chu Hồng Viễn cũng sẽ bị liên lụy.

Chỉ trong khoảnh khắc, Khương Mị đã hạ quyết tâm.
Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Hồng Viễn, nhưng không biết từ lúc nào hắn đã áp sát đến mức, đầu mũi nàng chạm phải môi hắn.
Đầu óc nàng "bùm" một tiếng nổ tung, vội vã lùi về sau.
Tuyết trắng lả tả rơi xuống đầu xuống cổ, lạnh thấu xương.

Chiếc ô vừa rồi hạ thấp như thế, chắc Bùi Cảnh Xuyên sẽ không nhìn thấy cảnh này đó đâu nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play