“Xin lỗi, ta… ta làm nàng sợ rồi phải không?”
Sau khi bị Khương Mị né tránh, Chu Hồng Viễn cũng lập tức tỉnh táo lại. Hắn hít sâu mấy hơi, nén lại dục vọng đang trào dâng, rồi áy náy đưa ô cho Khương Mị.
Họ là phu thê, hắn muốn gần gũi thê tử mình vốn là chuyện đương nhiên, đâu cần phải xin lỗi.
Nhưng xe ngựa của Bùi Cảnh Xuyên đang đỗ cách đó không xa, Khương Mị không kịp giải thích nhiều, vội vã tìm cớ:
“Phu quân, thiếp muốn ăn hạt dẻ rang đường của Lý Ký, chàng có thể đi mua giúp thiếp không?”
Lý Ký nằm ở phía tây thành, cách cửa tiệm đậu hũ rất xa, đi lại cũng phải mất gần hai canh giờ.
Chu Hồng Viễn vốn chưa từng từ chối yêu cầu nào của Khương Mị, huống chi bây giờ càng lập tức đồng ý:
“Được, nàng về nhà trước đi, ta sẽ đi mua.”
Khương Mị vội nói:
“Hạt dẻ của Lý Ký khá đắt, nếu để mẹ chồng thấy e là sẽ không vui, chi bằng thiếp cứ ở tiệm đợi chàng về.”
Chu Hồng Viễn hiểu tính tình của Lý thị, không nghi ngờ gì, liền đưa nàng trở về tiệm, rồi nhanh chóng đi mua hạt dẻ.
Chu Hồng Viễn vừa đi khuất, Khương Mị lập tức nhấc váy chạy về phía xe ngựa của Bùi Cảnh Xuyên.
Gió tuyết mỗi lúc một lớn, khắp trời đất chỉ còn một màu trắng xóa. Bạch Dật khoác áo tơi, khoanh chân ngồi cạnh xe, mặt lạnh như băng, nhìn Khương Mị như không tồn tại.
Bạch Dật biết rất rõ năm đó Bùi Cảnh Xuyên đối với Khương Mị thế nào. Theo lý, nàng được một người yêu thương như vậy, phải biết cảm kích mới đúng, ai ngờ lại lừa tiền rồi trốn mất.
Chạy trốn thì thôi, nàng còn thành hôn!
Vừa rồi nàng còn thỏ thẻ nói muốn gặp Bùi Cảnh Xuyên, Bạch Dật dù không hứa nhưng vẫn bẩm báo lại. Kết quả vừa quay về thì bắt gặp cảnh nàng tình tứ với kẻ khác.
Dù không phải là Bùi Cảnh Xuyên, Bạch Dật cũng thấy mình như bị trêu đùa.
Khương Mị biết mình lần này đúng là cửu tử nhất sinh, nhưng nàng không muốn buông xuôi.
Thấy Bạch Dật không buồn để ý đến mình, nàng đành hướng về xe ngựa lên tiếng:
“Bên ngoài lạnh lắm, ta có thể lên xe nói chuyện được không?”
Trong xe im lặng, chỉ có tiếng gió rít vang vọng đáp lại nàng.
Khương Mị cắn răng, nhấc váy trèo lên.
Bạch Dật cau mày bất mãn, nhưng Bùi Cảnh Xuyên không mở miệng đuổi nàng đi, hắn cũng đành mặc kệ.
Mặc áo đông dày cộm, lại không có bệ để chân, Khương Mị phải vất vả lắm mới leo được lên xe.
Bùi Cảnh Xuyên từng tôi luyện nơi quân doanh, không như công tử thế gia mảnh mai yếu đuối, xe ngựa của hắn không đốt lò than, bên trong cũng lạnh chẳng kém bên ngoài.
Hắn khoác áo choàng lông chồn óng mượt, ngồi thản nhiên tự tại như một vị thần cai quản thiên hạ, còn Khương Mị chỉ như một con sâu bọ nhỏ bé dưới chân.
Khương Mị căng thẳng đến mức tim đập loạn, tuy mặt dày trèo lên xe, nhưng nàng hoàn toàn không đoán nổi tâm tình của hắn.
Càng chần chừ, nàng càng cảm thấy áp lực nặng nề.
Sau cùng, nàng quyết định chủ động khai báo:
“Vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi, hắn chưa hôn được ta, sau này ta cũng sẽ không để hắn hôn đâu.”
Bùi Cảnh Xuyên vốn chiếm hữu rất mạnh. Năm xưa, chỉ vì bà mối lén lút muốn sắp xếp Khương Mị tiếp khách khác, hắn đã đánh gã khách đó thừa sống thiếu chết, còn chặt luôn một ngón tay của bà mối.
Khương Mị biết rõ nếu để hắn bắt gặp chuyện vừa rồi, người bị liên lụy e là Chu Hồng Viễn.
Nàng cúi gằm đầu, không dám nhìn thẳng hắn, nín thở chờ phán xét.
Nhưng một lúc lâu trôi qua, trong xe vẫn im lặng đáng sợ.
Khương Mị càng bất an. Thời thế đã khác xưa, nàng hoàn toàn không đoán nổi Bùi Cảnh Xuyên nghĩ gì, sự im lặng này chỉ khiến hắn trở nên nguy hiểm hơn.
Tuyết đã phủ kín áo và hàng mi, bệnh cũ của Khương Mị còn chưa khỏi hẳn, tuyết tan ra khiến hàn khí thấm ướt áo quần, cổ họng nàng ngứa ran, suýt nữa bật ho.
Nàng cố nén cơn ho, nhưng chợt nghe một tiếng ho khẽ nén nhịn từ trước mặt.
Khương Mị kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Bùi Cảnh Xuyên:
“Nói xong rồi?”
Giọng hắn cực kỳ khàn đục, dù cố gắng giữ vẻ lãnh đạm, vẫn không giấu được vẻ yếu ớt bệnh tật.
Khương Mị lập tức nhận ra:
“Công tử cũng bị bệnh rồi?”
Bùi Cảnh Xuyên cau mày, không hài lòng vì nàng lảng sang chuyện khác, càng không muốn bị nàng nhìn ra điểm yếu. Đang định đuổi nàng xuống xe thì Khương Mị đã đưa tay chạm lên trán hắn.
Cơ thể Bùi Cảnh Xuyên xưa nay luôn khỏe mạnh, chút bệnh vặt chỉ cần nghỉ ngơi là khỏi. Nhưng lần này, chẳng biết là bị Khương Mị khắc hay do khí hậu không hợp, hắn sốt cao liền mấy ngày, người yếu đến mức ăn gì cũng chẳng vô.
Bạch Dật tự tiện đi mua đậu hủ, còn nói Khương Mị muốn gặp hắn.
Bùi Cảnh Xuyên không tin, vì rõ ràng nàng vừa thấy hắn đã vội vàng trốn tránh.
Nhưng hắn vẫn tới.
Để rồi tận mắt nhìn thấy nàng chủ động ôm lấy tên thư sinh vô dụng kia, nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.