Ở Kỳ Châu, Bùi Cảnh Xuyên thuê một căn viện nhỏ, chỉ cách tiệm đậu hũ của Khương Mị một con phố.

Viện này không lớn, giống như nhà họ Chu, chỉ có hai phòng ngủ, phòng chính nằm ở giữa, sau bếp còn chừa ra một khoảng đất nhỏ làm nhà xí. Tổng thể viện này thậm chí còn không lớn bằng căn phòng của Bùi Cảnh Xuyên ở Bùi gia.

Khi bước chân vào đó, cả người Khương Mị cứng đờ.

Nàng vốn tưởng Bùi Cảnh Xuyên chỉ tạm thời đến đây vì có việc, không lâu nữa sẽ quay về kinh thành. Nhưng giờ nhìn lại, dường như hắn định ở đây một thời gian.

Hắn thuê viện này từ lúc nào? Hắn có biết tiệm đậu hũ của nàng nằm ở con phố bên kia đường không? Chuyện xảy ra đêm đó rốt cuộc là tình cờ, hay đã được hắn sắp đặt từ trước?

Trong đầu Khương Mị rối như tơ vò, không sao nghĩ ra được manh mối, chỉ lặng lẽ đi theo sau Bùi Cảnh Xuyên. Đến gần cửa, Bạch Dật giơ tay cản nàng lại: “Chủ nhân muốn nghỉ ngơi, nhà bếp ở phía kia.”

Khương Mị lúc này mới hoàn hồn, đúng rồi, nàng tới đây là để nấu cơm cho Bùi Cảnh Xuyên.

Nàng đi theo hướng Bạch Dật chỉ, đẩy cửa bếp ra thì choáng váng toàn tập, cả gian bếp là một mớ hỗn độn. Tường bị khói đen ám đến đen sì, trên bếp toàn rau vãi, cơm rơi, trong nồi còn một đống gì đó cháy đen đến chẳng nhìn ra nguyên hình.

Khương Mị giật mình quay đầu nhìn Bạch Dật. Hắn ưỡn cổ, mặt cứng như đá, lạnh giọng bảo: “Chủ nhân mấy ngày nay hầu như không ăn gì cả, ngươi nhanh tay lên đi.”

Khương Mị: “……”

May mà hắn không ăn, chứ nếu ăn rồi thì chắc đã trúng độc mà chết.

Chu Hồng Viễn sẽ còn quay lại tiệm đậu hũ, Khương Mị không dám trì hoãn, vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp nhà bếp. Nguyên liệu còn lại chẳng có bao nhiêu, nàng liếc sơ một vòng rồi hỏi: “Chén tàu hũ đó, hắn ăn chưa?”

“Chỉ ăn hai miếng.”

Nói đến đây, giọng điệu và ánh mắt Bạch Dật đều mang theo u oán, nếu không phải tại nàng nói muốn gặp chủ nhân, chủ nhân cũng chẳng vội ra ngoài mà quên ăn cơm như vậy.

Khương Mị bị ánh nhìn đó nhìn đến chột dạ. Suy nghĩ một chút, nàng bảo Bạch Dật đi mua ít dưa muối về.

Bạch Dật cau mày: “Thứ thô tục đó sao có thể đưa vào miệng chủ nhân?”

Khương Mị không khách sáo: “Thô tục cũng còn hơn thứ ngươi nấu.”

“……”

Bạch Dật không nói gì được nữa, lặng lẽ rời đi.

Khương Mị dọn dẹp xong thì chuẩn bị nhóm lửa, phát hiện củi quá to, bèn tìm rìu ra sân để bổ nhỏ. Vừa định vung rìu thì nghe tiếng Bùi Cảnh Xuyên vang lên: “Nàng đang làm gì?”

Hắn không phải đang nghỉ trong phòng sao? Ra đây từ khi nào vậy?

Khương Mị giật nảy mình, suýt trẹo tay. Nàng xoay người, cúi đầu lễ phép đáp: “Củi này quá to, khó nhóm lửa nên ta đành chẻ nhỏ một chút để nấu cơm.”

Vì cú hôn thô bạo trong xe ngựa khi nãy, môi Khương Mị bị rách, giờ vẫn còn đau.

Sau khi hôn xong, Bùi Cảnh Xuyên lại lạnh nhạt như cũ. Khương Mị không dám nghĩ nhiều, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an.

“Bạch Dật đâu?”

Hắn vừa hỏi vừa bước đến gần.

Dù có bệnh trong người, khí thế trên người hắn vẫn không giảm chút nào, càng đến gần càng áp lực khiến người ta nghẹt thở. Khương Mị cúi đầu thấp hơn: “Ta đã nhờ Bạch hộ vệ đi mua ít đồ.”

Vừa dứt lời, trong tay bỗng nhẹ bẫng, chiếc rìu đã bị hắn giật lấy.

Khương Mị vội ngẩng đầu, chưa kịp mở miệng thì Bùi Cảnh Xuyên đã vung rìu chém xuống, một khúc gỗ to bị chẻ đôi.

Hắn dựng một nửa khúc gỗ còn lại lên, liếc nhìn Khương Mị: “Muốn chẻ nhỏ cỡ nào?”

Khương Mị nuốt xuống câu “người bệnh nên nghỉ ngơi nhiều”, dùng tay ước lượng: “Cỡ này là được rồi.”

Bốp! Bốp! Bốp!

Chớp mắt vài cái, khúc gỗ to đã biến thành những thanh củi đều tăm tắp dưới tay Bùi Cảnh Xuyên.

Khương Mị nhịn không được muốn giơ ngón cái khen hắn, nhưng lại cúi người định nhặt củi, ai ngờ Bùi Cảnh Xuyên đã nhanh tay hơn.

“Ở nhà nàng cũng làm mấy việc này sao?”

Bùi Cảnh Xuyên bất ngờ hỏi, Khương Mị khựng lại, những vết chai trong tay không thể giấu nổi ánh mắt hắn.

Chu Hồng Viễn phải lo việc học, bà Chu xưa nay không để nhi tử động tay vào việc nhà. Chu Lam thì theo mẫu thân làm thêu để phụ giúp gia đình, những việc nặng như chẻ củi, nấu cơm, giặt đồ đúng là đều do Khương Mị làm.

Khương Mị lúng túng rụt tay lại.

Khi còn bên Bùi Cảnh Xuyên, thân phận nàng tuy là kỹ nữ nhưng chưa từng chịu khổ, không cần dậy sớm làm việc, vì muốn giữ cây hái ra tiền này, bà chủ kỹ viện luôn sắm cho nàng váy áo thời thượng, son phấn thơm nức. Thậm chí khi được sủng ái nhất, nước tắm của nàng cũng là sữa bò.

Khi ấy, tay nàng mềm như bông, người nàng mềm mại ngọt ngào.

Giờ không còn được sủng ái, nàng đã khác xưa một trời một vực.

“Phu quân cần chuyên tâm học hành, mẹ chồng tuổi cao làm không nổi việc nặng, muội phu còn đang tuổi lớn, ta làm nhiều chút cũng là nên.”

Khương Mị thành thật trả lời.

Nàng nghĩ, Bùi Cảnh Xuyên ghét nàng đến vậy, biết nàng sống khổ chắc sẽ thấy vui lòng hơn đôi chút.

Quả nhiên, giây tiếp theo hắn lạnh giọng: “Sao, trước khi nàng gả vào nhà họ, bọn họ sống nhờ ăn xin à?”

Cổ họng Khương Mị nghẹn lại, như bị kim đâm.

Khá là nhục nhã.

Nàng tốn bao công sức chuộc thân, lại còn đi lấy chồng, vậy mà cuộc sống vẫn chẳng khá hơn là bao.

Khương Mị không cãi lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Ừm, những điều này là do ta đáng phải chịu.”

Sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên vốn vừa dịu đi một chút, lập tức lại trầm xuống.

Đúng là một người đàn bà không có trái tim, hắn nói với nàng những lời này để làm gì?

Bùi Cảnh Xuyên mặt lạnh ôm đống củi vào bếp rồi quay về phòng. Khương Mị nhóm lửa nấu cháo, đợi Bạch Dật mang dưa muối về rồi xào thêm chút thịt.

Nửa canh giờ sau, Khương Mị đem cháo nóng và thức ăn dọn lên cho Bùi Cảnh Xuyên.

Cháo được nấu nhừ thơm lừng, dưa muối xào thịt hơi chua chua, rất kích thích vị giác.

Bùi Cảnh Xuyên ăn thử một thìa cháo, lông mày giãn ra đôi chút. Thấy Khương Mị vẫn đứng im không nhúc nhích, hắn thản nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Ý tống khách đã quá rõ.

Ngoài trời tuyết lớn, Khương Mị không có dù, quay lại tiệm đậu hũ thế này e rằng sẽ lạnh chết.

Nàng không sợ rét, chỉ sợ Bùi Cảnh Xuyên đột nhiên nổi hứng lại đến tìm nàng gây sự.

Khương Mị chớp mắt, cố làm ra vẻ thành khẩn: “Người bệnh cần có người chăm sóc, ta thấy trong nhà còn thiếu đầu bếp, có thể để ta ở lại.”

Bùi Cảnh Xuyên đang gắp thức ăn thì khựng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo đầy ngờ vực.

Khương Mị quỳ xuống: “Ta biết tội mình không thể tha, nguyện làm trâu làm ngựa để chuộc lỗi. Chỉ là phu quân ta vô tội, lúc mới đến Kỳ Châu, ta từng bị bệnh nặng, suýt chút nữa chết đi, là phu quân cứu ta. Giờ khoa thi mùa xuân sắp đến, ta không muốn khiến chàng ấy phải phân tâm. Chờ thi xong, ta sẽ tự nguyện xin từ hôn, đến lúc đó công tử muốn xử trí ta thế nào cũng được.”

Đây là cách toàn vẹn nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

Bùi Cảnh Xuyên không nói gì, vừa nhai thức ăn vừa như đang cân nhắc lời nàng.

Khương Mị trong lòng thầm mừng, thì bên ngoài viện bỗng vang lên giọng một thiếu nữ lanh lảnh: “Bùi đại ca, huynh có nhà không?”

Cửa viện không khóa, thiếu nữ kia trực tiếp đẩy cửa bước vào. Khương Mị hoảng hốt, chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã hành động trước, vén khăn bàn chui tọt xuống gầm bàn.

Dưới bàn, hai chân Bùi Cảnh Xuyên hơi mở, Khương Mị chui vào đúng ngay giữa hai chân hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play