Sáng sớm hôm sau, Tang Lê khoác chiếc túi vải rời khỏi căn phòng thuê nhỏ hẹp. Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy dưới lầu một đám đông đang tụ tập.
Dì Vương và bà Trương ở ủy ban khu phố bị cư dân vây quanh ở giữa, ai nấy đều líu ríu thắc mắc.
Dì Vương lớn tiếng trấn an: “Ôi dào, mọi người yên tâm, khu mình vẫn rất an toàn. Cái lão Triệu Mã Tử ấy suốt ngày chỉ biết uống rượu lêu lổng, chắc là tự mình say xỉn trượt ngã thôi mà?”
Có người trong đám đông cãi lại: “Không phải đâu! Nghe nói gáy sau đầu hắn bị đập thủng một lỗ to tướng, sao có thể chỉ do té ngã được?”
Bà Trương cau mày: “Ôi dào, uống say quá, sảy chân ngã đập phải đá cũng nên?”
Lại có người nghi ngờ: “Trùng hợp thế à? Với lại nghe nói tối qua camera khu vực này đều hỏng hết. Thế này cũng kỳ lạ quá rồi đấy!”
Tang Lê chen vào đám đông, nhón người nhìn. Mọi người tự nhiên vây thành một vòng tròn, ở giữa còn hằn lại một vệt máu khô đậm màu đỏ thẫm.
Cô nhẹ nhàng kéo bà Trương ra hỏi nhỏ: “Bà Trương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Bà Trương thấy cô thì khẽ thở dài, mặt nhăn nhó: “Ôi, người đẹp, cháu tới rồi. Là cái lão Triệu Mã Tử đó — cái gã suốt ngày bám theo cháu ấy — tối qua uống say ngã lăn ra, đập đầu chảy máu, vừa được người ta đưa đi rồi.”
Tang Lê khẽ thì thầm: “Thế ạ, nhưng hôm qua ông ta còn…”
Nhưng bà Trương không nghe rõ, tiếp tục lắc đầu thở dài: “Nghe đâu những chuyện xấu xa hắn làm đều đã bị cảnh sát nắm được bằng chứng rồi. Phen này chắc không dễ ra tù đâu.”
Bên cạnh, một người phụ nữ trung niên xen vào: “Là tôi sáng nay phát hiện ra hắn đấy. Cái đầu đó, vừa nhìn đã biết là bị đánh, không thể nào tự ngã được. Lại thêm bằng chứng tới tay cảnh sát, tôi thấy rõ ràng có người cố ý trả thù rồi!”
Dì Vương vội trấn an: “Trả thù ác nhân cũng coi như ác giả ác báo! Tóm lại, khu chúng ta rất an toàn, mọi người tản ra đi, không cần lo lắng!”
Nghe vậy, Tang Lê tuy vẫn còn chút nghi hoặc trong lòng, nhưng nghĩ tới việc từ nay không còn phải lo sợ mỗi khi tan ca khuya về nhà, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vã khoác túi, bước nhanh ra ngoài khu.
…
Khi đi ngang qua cổng Học viện Y, từ xa Tang Lê đã thấy Tần Vi Vi khí thế bừng bừng chặn đường một cô gái xinh đẹp.
Hai người đứng đối mặt, khí thế ngút trời, rõ ràng đang tranh cãi kịch liệt.
Cô gái bị chặn đường trông đầy giận dữ và bất mãn, đôi mày chau lại, dường như định phản bác nhưng lại bị khí thế áp đảo của Tần Vi Vi làm cho do dự.
Tần Vi Vi chống nạnh, người hơi nghiêng về trước, gào lên mà không hề để ý tới ánh mắt kỳ quặc xung quanh: “Cố Uyển Oánh, cô có biết xấu hổ hay không? Ban ngày ban mặt gửi tin nhắn dâm ô cho bạn trai người khác, sao không cởi luôn quần áo leo thẳng lên giường Sở Diễn đi?!”
Cố Uyển Oánh cắn chặt môi, giọng lắp bắp không tự tin: “Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, tôi gửi tin nhắn gì liên quan gì đến cô?!”
Tần Vi Vi suýt nữa tức đến bật cười: “Nghe xem, nghe xem! Cô còn dám nói ra mấy lời này à? Cô đi học bao năm mà chỉ học được mỗi từ vô liêm sỉ thôi hả?!”
Cố Uyển Oánh trừng mắt: “Cô nói cái gì?!”
Tần Vi Vi không hề e ngại, cười lạnh: “Cô hét to hơn nữa đi, để toàn bộ trường biết cô là loại con gái chuyên đi cướp bạn trai người khác! Thật nhục nhã cho tiêu chuẩn tuyển sinh của Đại học Kinh Bắc, bị cô kéo tụt xuống không ít đấy!”
Người vây xem mỗi lúc một đông, lời bàn tán ầm ĩ như nổ tung.
Tang Lê vội chen lên kéo Tần Vi Vi: “Vi Vi, đừng nói nữa, có người đang quay video đấy!”
Tần Vi Vi bực bội hất tay: “Quay thì quay! Có phải lỗi của tớ đâu, là con trà xanh này tự rước lấy!”
Đúng lúc đó, Ninh Mặc từ góc hành lang đi tới.
Cô ta cao ngạo liếc nhìn Tần Vi Vi, vẫn khách khí mà nói: “Bạn học, có chuyện gì cũng nên nói cho tử tế. Dù Uyển Oánh có sai, bạn làm ầm lên thế này, có nghĩ tới việc mọi người sẽ nhìn bạn thế nào không?”
Tần Vi Vi trừng mắt, lạnh lùng: “Tôi không cần biết người ta nhìn tôi thế nào! Là con trà xanh này đụng tới tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
Xong Cố Uyển Oánh cũng không nhịn nổi nữa, bước lên nắm lấy cổ áo Tần Vi Vi: “Cô câm miệng lại cho tôi!”
Tần Vi Vi xưa nay chẳng phải dạng dễ bắt nạt, bị động tay động chân càng không thể nhịn. Cô lập tức nắm lấy tóc Cố Uyển Oánh, kéo mạnh về phía mình.
“A a a!”
Cố Uyển Oánh bị đau kêu lên.
“Tôi đánh chết cái đồ không biết xấu hổ này!”
“A a a!!”
Trong nháy mắt, hai cô gái đã lao vào nhau, đánh đấm túi bụi, không ai nhường ai. Sinh viên các khoa vây kín ba vòng trong, ba vòng ngoài, người quay video, người đăng tin lên nhóm lớp, kêu gọi cả trường tới xem.
Tang Lê hoảng hốt vội lao lên chắn trước mặt bạn thân, sợ rằng quần áo cô sẽ bị giằng xé tơi tả.
“Vi Vi, cẩn thận!”
Đúng lúc đó, từ phía sau, một lực mạnh mẽ không báo trước ập tới, đẩy mạnh vào người Tang Lê.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô hoàn toàn mất đi thăng bằng. Theo tiếng hét kinh hoàng, thân thể mảnh mai của cô ngã nhào về phía trước.
Trong cơn hoảng loạn, cô cố gắng chống tay xuống đất để tự đỡ, may mắn thoát khỏi việc đập đầu xuống nền xi măng lạnh lẽo.
Dây buộc tóc bung ra, mái tóc dài tới eo xõa tung.
Bên kia, hai cô gái vẫn tiếp tục vật lộn dữ dội.
“Đó chẳng phải hai hoa khôi của khoa Thiết kế sao? Sao lại đánh nhau với sinh viên Học viện Y vậy?”
“Nhanh, quay video! Đăng lên diễn đàn trường!”
“Up lên Douyin đi!”
Tang Lê vội vã đứng dậy, tay chống đất bỗng thấy đau nhói — chẳng lẽ bị trật khớp rồi sao?
Ngay lúc cô còn hoang mang, bỗng nhiên có ai đó phía sau vén gọn mái tóc dài của cô, buộc thành một chiếc đuôi ngựa thấp.
Ngón tay ấm nóng khẽ lướt qua sau gáy lạnh buốt, khiến cô như ngừng thở trong một khắc.
Lục Đình Hạc đứng sau lưng cô, nhanh chóng buộc gọn tóc, rồi nhẹ kéo về phía mình.
Lưng cô lập tức dựa vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông.
Anh liếc mắt nhìn hai cô gái đang hỗn chiến, cười khẩy: “Hay đấy, chẳng khác nào đấu trường. Cứ đánh đi, đánh xong mai cũng khỏi phải tới trường nữa.”