Tang Lê vẫn còn chìm đắm trong hồi ức, mãi đến khi bị giọng nói trầm thấp, dễ nghe của người đàn ông kéo trở về thực tại. Cô giật mình quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này mới phát hiện chiếc McLaren đã dừng lại trên con phố nơi trường Trung học Đế Kinh tọa lạc.
 

Cuối hạ, không khí dày đặc như mật ong vừa mới ủ, bên những gánh hàng nhỏ ven đường lác đác vài thực khách tụ tập.
 

Trở về nơi quen thuộc, hàng mi dài của Tang Lê khẽ rung động, lúm đồng tiền bên má nở rộ, nụ cười ngọt ngào bừng lên tự nhiên.
 

“Anh muốn em mời anh ăn bánh trứng ở quán này sao?”
 

“Tôi có nói để em mời đâu?” - Lục Đình Hạc vừa cười, vừa va chạm ánh mắt với cô - “Tôi còn nhớ, suốt năm cuối cấp, em đã mua cho tôi tổng cộng chín mươi tám cái bánh trứng. Giờ tôi trả lại cho em.”
 

Tang Lê: “…”
 

Trong lúc trò chuyện, Lục Đình Hạc đã sải bước dài đến bên quầy hàng.

“Ông chủ, cho tôi chín mươi tám cái bánh trứng.”
 

Những thực khách bên cạnh: “…”
 

Sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi, nụ cười cứng đờ rồi hóa thành biểu cảm không thể tin nổi, nhìn Lục Đình Hạc như thể đang nghi ngờ anh đến gây chuyện.
 

“Cậu trai trẻ à, chỗ tôi còn không đủ chín mươi tám quả trứng, làm sao làm đủ bánh cho cậu được?”
 

Tang Lê không ngờ Lục Đình Hạc lại bốc đồng đến vậy, cô vội vã lao đến, chắn trước mặt anh, lấy điện thoại ra: “Ông chủ, lấy hai cái thôi, bao nhiêu tiền, tôi quét mã.”
 

Chẳng mấy chốc, hai chiếc bánh trứng thơm ngào ngạt, nóng hổi được giao tận tayTang Lê. Cô đưa một cái cho Lục Đình Hạc: “Hồi cấp ba là em không phải, nhưng lúc đó em chỉ có ý tốt thôi. Nếu ăn nhiều bánh trứng khiến anh khó chịu, thì em xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh.”
 

Lục Đình Hạc cho tay vào túi, khóe môi nhếch lên, nụ cười thoáng vẻ gian tà.
 

Tang Lê khựng tay lại, chiếc bánh trứng lơ lửng giữa không trung.
 

Anh không nhận lấy, chẳng lẽ không định tha thứ sao? Hay là thật sự muốn cô ăn hết chín mươi tám cái bánh đó?
 

Chín mươi tám cái… chắc ăn xong cũng không cần đưa đi cấp cứu mà trực tiếp “bay màu” luôn quá.
 

Đột nhiên, anh lên tiếng: “Tang Lê, hôm nay đánh bóng rổ, tay tôi hơi mỏi.”
 

Tang Lê ngơ ngác “ừm” một tiếng, giọng nhỏ xíu, như không hiểu rõ ý anh.
 

“Tay tôi mỏi, không cầm được bánh… Hay là em đút cho tôi?”
 

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Đình Hạc như chứa cả bầu trời sao lấp lánh, một cái nhìn cũng đủ khiến người ta đắm chìm.

Tang Lê theo bản năng lùi một bước, mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy dọc sống lưng. Dưới ánh đèn mờ, ánh mắt anh như phủ kín lấy cô, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy nguy hiểm.
 

Lục Đình Hạc: “Không được hả? Vậy thì tôi lại đi mua tiếp chín mươi tám cái vậy.”
 

Chưa kịp quay lưng, Tang Lê đã cắn răng, kéo nhẹ vạt áo sơ mi của anh, cẩn thận đưa bánh trứng lên miệng anh: “Cẩn thận nóng đấy.”
 

Lục Đình Hạc cúi đầu, ánh mắt khóa chặt cô. Trong vài giây ngắn ngủi của sự im lặng ấy, Tang Lê cảm giác như cả không gian xung quanh đều đông cứng lại.
 

Tay cô siết chặt chiếc bánh, nhịp tim đập loạn lên từng hồi. Ngay lúc cô định rụt tay lại, Lục Đình Hạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, cúi xuống cắn một miếng bánh.
 

Cú chạm bất ngờ khiến Tang Lê nghẹt thở, trong đôi mắt đẹp của cô, từng vòng sóng nước lăn tăn cuộn trào.
 

Anh khẽ cười: “Vẫn là vị ngày ấy.”
 

Tang Lê vội vàng đáp: “Quán này từ trước giờ vẫn vậy mà.”
 

Cô sốt ruột muốn rút tay về. “Tang Lê, tôi mới cắn được có một miếng.”
 

“Anh buông tay trước đi, em xé bớt giấy gói.”
 

“Được.”
 

Thế là, mấy phút sau, hai người cứ thế đứng bên vệ đường, một người cầm bánh, một người từ tốn ăn từng miếng.
 

Tang Lê cảm thấy cơn gió đêm mùa hạ cũng mang theo hương vị sạch sẽ, mát lành, giống hệt đôi tay của Lục Đình Hạc.
 

Giá như… Lục Đình Hạc cũng thích cô thì tốt biết mấy.
 

Mỗi lần tiến gần thêm một bước, hàng rào phòng vệ cô gắng dựng lên trong tim lại lung lay, tan chảy thêm một phần.
 

Tang Lê cúi đầu, ngắm đôi giày vải bạc màu dưới chân mình, rồi lại nhìn đôi giày thể thao hàng hiệu trên chân anh, niềm hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm lập tức bị dập tắt.
 

Cái thói quen mơ mộng viển vông này… không biết đến bao giờ mới bỏ được.
 


 

Ăn xong bánh trứng, Tang Lê lại ngồi vào chiếc McLaren của Lục Đình Hạc.

“Em ở đâu? Tôi đưa em về.”
 

“Tiểu khu Phượng Hoàng, cảm ơn anh.”
 

Tang Lê cúi đầu, không dám nhìn anh thêm lần nào nữa, sợ ánh mắt sẽ vô tình để lộ tình cảm ngây ngốc bấy lâu.
 

Lục Đình Hạc khởi động xe, ngón tay thon dài gõ nhịp nhè nhẹ lên vô lăng, thần sắc dần lạnh đi.

“Trị an của Tiểu khu Phượng Hoàng không tốt.”
 

Đó là khu chung cư cũ gần Đại học Kinh Đô, quanh đó công trình xây dựng ngổn ngang, dân cư phức tạp.
 

Nhưng Tang Lê cũng chẳng để tâm, miễn là giá thuê rẻ, đi lại tiện lợi là được.
 

Cô cười hờ hững: “Em ở từ năm nhất đại học cũng quen rồi. Mà em cũng chẳng có gì giá trị để mất cả.”
 

Tang Lê không kể, mỗi lần tan ca về khuya, luôn có vài tên say xỉn đi theo, thậm chí có lần gõ cửa phòng cô.
 

May mà cô không lên tiếng, chúng mới bỏ đi.

Cố chịu đựng thêm một hai năm nữa thôi, sau này ra trường kiếm được việc, cô sẽ thuê chỗ ở tốt hơn.
 

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc McLaren dừng lại trước cổng khu Phượng Hoàng.
 

Bên trong chất đầy phế liệu xây dựng, vốn đã chật hẹp nay lại càng thêm bức bối, rõ ràng không phù hợp để một chiếc siêu xe đi vào.
 

Tang Lê tháo dây an toàn: “Em đi trước đây, anh lái xe cẩn thận nhé.”
 

Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng hai người bọn họ ở riêng cùng nhau. Cũng tốt, xem như kết thúc ba năm đơn phương thầm lặng của cô.
 

“Ừm.”
 

Lục Đình Hạc hờ hững đáp, trong bóng tối mịt mờ, không rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
 

Tang Lê mở cửa bước xuống, rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phía căn phòng thuê của mình.
 

Cô chạy thật nhanh, như muốn thoát khỏi bóng đêm vô tận này.
 

Đúng lúc ấy, một cảm giác lạnh sống lưng ập đến, Tang Lê nhạy bén phát hiện có tiếng bước chân đang gấp gáp đuổi theo từ phía sau, mỗi lúc một gần hơn, âm thanh càng thêm rõ rệt.
 

Một giọng nói lè nhè, dơ bẩn, phá tan sự tĩnh lặng của đêm khuya: “Em gái xinh đẹp! Chờ anh với!”
 

Âm thanh đó, vừa dâm ô vừa nồng nặc hơi men, như thể con quỷ từ địa ngục bò lên.
 

Tim Tang Lê đập thình thịch, nỗi sợ tràn ngập từng tế bào.
 

Chết rồi, lại là tên say rượu đó.
 

Cô siết chặt điện thoại, chạy thục mạng không dám ngoái đầu lại.
 

“Ê! Đừng chạy mà! Anh có lời muốn nói!”
 

Tang Lê cắn chặt răng, vận hết sức lực lao về phía trước, hai tai chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù và tiếng tim đập như trống trận.
 

Chạy mãi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy lối vào cầu thang mờ tối.
 

Không do dự, Tang Lê lao thẳng vào, mùi ẩm mốc và cũ kỹ phả vào mặt. Chỉ mong tìm được một nơi an toàn để trốn.
 

Cô chạy vội lên phòng, tay run lẩy bẩy móc chìa khóa từ túi quần ra, loay hoay tra vào ổ khóa.
 

“Cạch” — khóa cửa mở ra.

Tang Lê vội vã đẩy cửa vào, dốc hết sức đóng sầm cửa lại, phát ra tiếng “rầm” chua chát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play