Tang Lê quay đầu lại, người đàn ông trước mặt đã bước lên vài bậc thềm.
Ánh đèn đường lờ mờ chiếu xuống, phác họa bờ vai rộng eo thon trong chiếc áo sơ mi trắng, những sợi tóc lòa xòa trước trán, ngũ quan tuấn tú khiến người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Phản xạ đầu tiên của Tang Lê là xoay người bỏ chạy, ai ngờ giây tiếp theo đã bị Lục Đình Hạc túm lấy cổ áo.
“Em làm sao vậy? Tôi có bệnh truyền nhiễm chắc? Thấy tôi là chạy?”
Bên cạnh, Tiểu Lâm tròn mắt nhìn hai người, kinh ngạc hỏi: “Hai người… quen nhau à?”
Ánh mắt Lục Đình Hạc trầm xuống: “Sao vậy? Tang Lê bảo không quen tôi à?”
Tiểu Lâm buột miệng: “Không phải, Tang Lê nói anh đẹp trai quá…”
Chữ “quá” còn chưa kịp thốt ra, Tang Lê đã vội vã bịt miệng cô bạn, kéo đi ra cách đó hai mét.
“Em... em đâu có nói gì đâu, là cô ấy nhận nhầm người đó!”
Tiểu Lâm: “???”
Chỉ đến khi Tang Lê âm thầm hứa mời Tiểu Lâm một bữa ăn, cô bạn mới chịu rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời.
Suốt quá trình đó, Lục Đình Hạc vẫn thản nhiên đứng nhìn, khóe môi vương một nụ cười như có như không, vẻ mặt đầy thú vị.
Đợi Tiểu Lâm rời đi, Tang Lê ôm chặt túi vải, bước nhanh tới trước mặt Lục Đình Hạc, nhỏ giọng hỏi: “Anh tìm em có việc gì?”
“Không có việc thì không thể tìm em à?”
Tang Lê phồng má, đôi mắt ngơ ngác chớp chớp, rõ ràng không hiểu hàm ý trong lời anh.
Lục Đình Hạc hai tay đút túi quần, đôi chân dài tùy ý bắt chéo, dáng vẻ lười biếng nhưng lại vô cùng hấp dẫn: “Tôi đợi em bốn tiếng đồng hồ.”
“Hả?” Tang Lê ngơ ngác, “Đợi em làm gì?”
“Đợi em đi ăn cơm” - Lục Đình Hạc nghiêng đầu cười - “em quên chuyện ban ngày rồi sao?”
Nghe đến đây, Tang Lê lập tức nhớ đến chiếc băng vệ sinh lúc sáng, khuôn mặt bỗng đỏ bừng.
Thì ra câu “anh để bụng” của Lục Đình Hạc, là có ý bắt cô mời ăn cơm bù?
Tang Lê cẩn thận hỏi: “Anh chưa ăn cơm à?”
Lục Đình Hạc bật cười khẽ: “Đồng nghiệp của em không nói sao? Tôi chỉ uống nước thôi.”
Tang Lê nghẹn lời, càng không hiểu nổi ý đồ của anh.
Bỏ mặc bạn gái không đi ăn chung, lại chạy tới tìm cô, chẳng lẽ vì hồi cấp ba cô hay quấy rầy anh nên giờ anh nhớ thù?
Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra, cúi đầu hỏi:
“Anh muốn ăn gì, khoảng bao nhiêu tiền, em chuyển khoản cho anh nhé?”
Lần này, sắc mặt Lục Đình Hạc thực sự trầm xuống.
“Tang Lê, dù sao cũng từng ngồi cùng bàn một năm trời, ăn với nhau một bữa cơm ôn lại chuyện cũ không được à? Tôi là em khó chịu đến vậy sao?”
Tang Lê bất giác lùi lại một bước nhỏ, lí nhí: “Không phải em không muốn…”
Trong lòng cô hiểu rất rõ, cô sợ tiếp xúc quá nhiều sẽ khiến mình một lần nữa mở lòng, để cho những cảm xúc cuồn cuộn như sóng trào ấy dâng lên, cuốn cô chìm sâu, đến mức không thể thở nổi, không thể tự cứu lấy mình.
Cảm giác ấy như một thứ nghiện, rõ biết sẽ đau đớn, sẽ tổn thương, nhưng lại không tài nào cưỡng nổi sức hút trí mạng.
“Không phải thì tốt” - Lục Đình Hạc nhàn nhã nói - “Tôi có lái xe, đi thôi.”
“À… được.”
Tang Lê lẽo đẽo theo anh tới bên một chiếc xe màu xanh lam không xa. Cô không rành về xe, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết đây là một chiếc siêu xe cực kỳ đắt đỏ.
Cửa xe bật mở, vút lên như cánh chim, khiến Tang Lê hoảng hốt lùi lại một bước.
Bên kia, Lục Đình Hạc chống hai khuỷu tay lên nóc xe, ánh mắt mang theo ý cười, không phải chế nhạo, mà là sự dung túng rõ rệt.
“Quên nói với em, xe này là kiểu cửa kéo lên, nếu không quen thì lần sau tôi đổi sang xe bình thường.”
Trái tim Tang Lê khẽ run.
Lần sau? Còn có lần sau à?
Chỉ vì lỡ để quên một miếng băng vệ sinh thôi mà, phải mời anh ăn bao nhiêu bữa mới xong đây…
“Hay là…” - Lục Đình Hạc chậm rãi nói tiếp - “Em vẫn thích chiếc xe đạp leo núi trông xập xệ kia của tôi hơn?”
Lời này vừa dứt, Tang Lê lập tức hiểu anh đang trêu chọc mình không biết nhìn hàng hiệu, cô bĩu môi không đáp, chui tọt vào ghế phụ.
Cô đặt túi vải lên đùi, vừa ngồi vững, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại.
Lục Đình Hạc bất ngờ cúi người sát lại, thân hình cao lớn che mất ánh sáng ngoài kính chắn gió, ngay cả nốt ruồi lệ dưới khóe mắt anh cũng hiện rõ trước mắt.
Khoảnh khắc ấy, Tang Lê căng cứng người, ngồi sát vào lưng ghế, hít thở cũng không dám mạnh.
“Anh… anh làm gì vậy…” cô lắp bắp.
“Thắt dây an toàn.”
Lục Đình Hạc vừa nói vừa kéo dây an toàn giúp cô cài chốt - “Sợ em tìm không ra.”
Dây an toàn vừa được cài xong, anh vẫn chưa rời đi ngay, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Tang Lê cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một lúc lâu sau, Lục Đình Hạc lên tiếng: “Tang Lê, sao em lại khác xưa nhiều vậy?”
Tang Lê ngẩng đôi mắt trong veo lên, giọng mềm mại: “Em khác chỗ nào?”
Lục Đình Hạc cong môi cười: “Ngốc hơn rồi.”
Tang Lê: “…”
Chiếc McLaren lao vút trên đường, Tang Lê nhìn cảnh đêm Bắc Kinh lùi nhanh ngoài cửa sổ, trong lòng ngổn ngang lo lắng.
Không lâu trước cô vừa chuyển khoản mừng tuổi cho bố mẹ, giờ tài khoản chỉ còn hơn một, hai nghìn tệ tiền sinh hoạt.
Cô không biết Lục Đình Hạc muốn ăn ở đâu, lỡ như vào nhà hàng cao cấp, chẳng lẽ cô phải ở lại rửa bát trả nợ?
Cắn môi hồi lâu, cô rốt cuộc quay đầu hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn vậy?”
Giờ này phần lớn nhà hàng đã đóng cửa, chẳng lẽ anh định dẫn cô đi ăn đồ ăn cao cấp tư nhân?
Lục Đình Hạc tay nắm vô lăng, ánh đèn neon của Bắc Kinh chiếu sáng góc nghiêng hoàn hảo của anh.
“Muốn ăn bánh trứng.”
Tang Lê tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm: “Hả? Bánh trứng? Là loại bán ngoài lề đường đó sao?”
“Ừ.”
“Anh cũng ăn quán lề đường sao?”
Lục Đình Hạc liếc cô, cười như không cười: “Cái bánh trứng em mua hồi xưa là đồ Michelin chắc?”
Một câu nói khiến Tang Lê nghẹn họng, không cãi nổi.
Hồi ức năm lớp 12 lại ùa về.
Ngày đó, đồ ăn căng tin trường rất đắt, Tang Lê thường lén ra ngoài mua đồ ăn sáng, tiện thể mua cho Lục Đình Hạc một cái bánh trứng.
Lục Đình Hạc cũng không từ chối, lần nào cũng ăn sạch, khiến cô tin chắc rằng anh nhà nghèo, không có tiền ăn sáng.
Nghĩ vậy, Tang Lê nhịn không được hỏi: “Ngày đó… thật ra anh ăn sáng rồi phải không?”
“Ừ, vừa ăn xong bàn tiệc Mãn Hán ở nhà, tới trường còn bị người ta nhét cho cái bánh trứng.”
Tang Lê xấu hổ cúi gằm đầu: “Vậy sao anh không nói…”
“Lười nói.”
“Ồ…”
Cô siết chặt góc túi vải, trong lòng từng đợt hối hận dâng lên.
May mà Lục Đình Hạc là người tốt, nếu là kiểu con nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, chắc đã ném bánh vào mặt cô từ lâu rồi.
Hai người im lặng suốt quãng đường. Chẳng bao lâu sau, chiếc McLaren dừng lại bên một con phố quen thuộc.
Lục Đình Hạc tắt máy, nghiêng đầu mỉm cười hỏi: “Hồi đó, cái bánh trứng em hay mua, có phải ở chỗ này không?”