Buổi chiều sau khi tan học, trở về căn phòng trọ nhỏ, Tang Lê nhanh chóng pha một bát mì ăn liền, ăn qua loa cho no bụng, rồi vội vã chuẩn bị đến làm thêm tại một nhà hàng món Âu.
 

Từ năm nhất đại học đến giờ, cô đã làm việc ở nhà hàng này gần hai năm. Gần đây, nhờ mấy ngôi sao nổi tiếng tình cờ ghé qua, nhà hàng bỗng dưng trở nên vô cùng nổi tiếng, khách khứa tấp nập, đến mức phải đặt bàn trước mới có chỗ.
 

Nghĩ đến việc lại phải bận rộn suốt tối, Tang Lê cảm thấy cả người ê ẩm.
 

Cô lấy điện thoại ra tính toán thu nhập và chi tiêu trong tháng này, phân vân không biết có nên gửi một ít tiền về cho bố mẹ ở thành phố Tân để phụ giúp gia đình không.
 

Tính toán xong, còn dư lại vài trăm tệ, Tang Lê liền gửi mỗi người một phong bao lì xì nho nhỏ trong nhóm chat ba người nhà cô.
 

Trước khi đi, cô không quên ghé vào nhà vệ sinh xem lại gói băng vệ sinh mà hôm qua Lục Đình Hạc đã mua giúp cô, kiểm tra xem còn bao nhiêu miếng.
 

Không xem thì thôi, vừa nhìn đã thấy có gì đó không đúng.
 

Lạ thật, không hề thiếu một miếng nào, vậy cái miếng băng vệ sinh trong túi giấy đó từ đâu ra?
 

Tự dưng mọc ra chắc? Hay là do tiệm giặt ủi làm rơi vào? Nhưng dù là tiệm giặt đồ, làm sao lại trùng khớp cả nhãn hiệu và loại băng như thế được?
 

Nghĩ một lúc, Tang Lê đành tự thuyết phục bản thân chắc là mình nhớ nhầm. Dù sao cô còn biết bao nhiêu chuyện cần lo, không đáng để phí sức vì chuyện vặt này.
 

Còn chuyện Lục Đình Hạc nói hôm qua, rằng sẽ để tâm có lẽ cũng chỉ là lời nói cho vui mà thôi. Dẫu anh có thật sự để tâm, trên người cô cũng chẳng có gì đáng để lọt vào mắt anh cả.
 


 

Đúng năm giờ chiều, Tang Lê tới nhà hàng nhận ca.
 

Trời vừa sụp tối, đèn đóm khắp nơi sáng rực, nhà hàng cũng bắt đầu náo nhiệt như thường lệ.
 

Tang Lê bưng khay thức ăn, đi đi lại lại không ngơi tay.
 

Vừa mới bưng xong một phần sườn heo nướng mật ong khổng lồ, mỏi nhừ cả cánh tay, đã nghe quản lý gọi: “Tang Lê, bàn số hai muốn gọi món.”
 

“Vâng!”
 

Cô đáp lời, nhanh chân chạy tới bàn số hai cạnh cửa kính lớn, rút cây bút trong túi áo ra, chuẩn bị ghi đơn gọi món.
 

“Chào buổi tối, quý khách muốn dùng gì ạ?” Không ai trả lời.
 

Mãi một lúc sau, một giọng nam trầm ấm vang lên: “Cúc áo sơ mi.”
 

Giọng nói thấp trầm, nhịp điệu thong thả, mang theo vài phần quyến rũ.
 

Tang Lê ngẩn người, ngẩng đầu lên trước mắt là Lục Đình Hạc, đang ngước mắt nhìn cô.
 

Người đàn ông ngồi đó, chân hơi dạng ra, bàn tay thon dài nhịp nhịp trên mặt bàn, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia cười nhàn nhạt.
 

Đối diện anh, một cô gái xinh đẹp chống cằm, giọng ngọt ngào trách móc: “Đình Hạc, anh đừng trêu nữa, cô ấy đỏ mặt rồi kìa.”
 

Tang Lê cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện ra cúc áo đồng phục ngay giữa ngực cô đã bung ra từ lúc nào không hay.
 

Cô vội vàng cài lại, thầm nghĩ có lẽ nên xin đổi cỡ áo, vì chiếc áo này thực sự hơi chật so với vòng ngực của cô.
 

“Xin lỗi quý khách” Tang Lê nói nhỏ, rồi lấy giấy bút ghi chép lại: “Hai vị muốn gọi món gì ạ?”
 

Bên bàn, một nam một nữ — một người khí chất cao quý, tuấn tú xuất chúng, người còn lại thì diễm lệ động lòng người, quả thực là một đôi trời sinh.
 

Tang Lê không kìm được, nhìn họ thêm vài lần, trong lòng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ khó tả.
 

Lục Đình Hạc như không hề quen biết cô, lật lật thực đơn một cách lười nhác: “Ở đây có món gì ngon thì giới thiệu đi.”
 

“Chúng tôi có mì Ý gà tỏi, bánh mì thịt nướng kiểu Mỹ, salad Hawaii và bánh kem phô mai dâu tây đều rất được ưa chuộng.”
 

“Vậy mang hết ra đi.”
 

“Vâng”
 

Tang Lê vừa ghi chép, cô gái bên cạnh Lục Đình Hạc chu môi, giọng nũng nịu: “Ăn nhiều vậy, toàn đồ béo, em sợ mập mất~”
 

Ngòi bút trên tay Tang Lê khựng lại một chút, vậy rốt cuộc có gọi hay không đây?
 

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lục Đình Hạc đang nhìn mình. Tim Tang Lê khẽ run lên, vội đưa tay sờ mặt, cô sợ mình bị dính thứ gì bẩn trên mặt.
 

Ánh mắt hai người cứ thế giao nhau mấy giây.
 

Cho tới khi cô gái kia nhíu mày gọi: “Đình Hạc? Lục Đình Hạc?”
 

Lục Đình Hạc mới thu lại ánh nhìn, giọng thản nhiên: “Em sợ mập à? Vậy muốn ăn gì?”
 

“Để em coi thêm đã” - Cô gái nũng nịu cười, lật tiếp thực đơn.
 

Tang Lê lễ phép nói: “Vậy hai vị cứ xem thêm, cần gì cứ gọi tôi.”
 

“Ừ.”
 

Sau khi rời đi, Tang Lê nhanh chóng tìm đồng nghiệp Tiểu Lâm nhờ vả: “Lát nữa nếu bàn số hai gọi thêm món, cậu giúp tớ nhận nhé, tớ sẽ chịu phần khu vực của cậu luôn.”
 

Tiểu Lâm tò mò nhìn về phía bàn số hai, mắt sáng rực: “Wow, trai xinh gái đẹp đấy nha, đúng là trời sinh một cặp!”
 

Tang Lê cười gượng: “Ừ, đẹp đôi thật.”
 

Nói xong, cô quay người đi thật nhanh.
 

Chỉ mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Lục Đình Hạc lại lần nữa xuất hiện trong thế giới của cô, làm mọi thứ trong lòng cô đảo lộn.
 

Một câu nói, một hành động của anh, thậm chí chỉ cần một cái tên đã như một câu thần chú, khiến Tang Lê rối loạn cả tâm trí.
 

Cô quá ngốc, thật sự ngốc đến mức hết thuốc chữa.

Tang Lê khẽ thở dài, gạt bỏ suy nghĩ, tập trung hết mình vào công việc.
 

Suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó, cô không hề bước chân đến gần khu vực bàn số hai.
 

Đến mười giờ, khi tan ca, trong phòng thay đồ, Tiểu Lâm vừa dọn túi vừa than: “Ông chủ thật keo kiệt, lẽ ra nên bao tụi mình bữa tối mới phải. Toàn nghe khách khen đồ ăn ngon này nọ, vậy mà tụi mình làm ở đây còn chưa được ăn một miếng.”
 

Tang Lê cười: “Cậu tự bỏ tiền ra ăn cũng được mà.”
 

“Thôi đi, một đĩa salad hơn cả trăm tệ, chắc chi phí chưa tới hai chục đâu.”
 

Tang Lê bất giác cảm khái, những người như cô và Tiểu Lâm không ăn được những món đó vì không đủ tiền, còn những người như cô gái kia thì vì sợ béo mà không ăn.
 

Cái lý thuyết của Hobbes nói rằng con người sinh ra ai cũng bình đẳng, thật đúng là chuyện nực cười.
 

Thấy Tang Lê thất thần, Tiểu Lâm huých khuỷu tay vào cô: “À đúng rồi, cái bàn hai cậu nhờ mình trông đó, bọn họ cuối cùng cũng chẳng gọi thêm gì cả, uống hai ly nước rồi đi luôn. Anh chàng kia còn để lại tiền boa.”
 

Tang Lê gật đầu lơ đãng: “Ừm…”
 

Trong lòng nghĩ, chắc là cô gái sợ béo nên không ăn, Lục Đình Hạc liền chiều theo cô ấy đi ăn gì đó nhẹ nhàng hơn.
 

Nghe cô gái gọi “Đình Hạc” thân mật như vậy, chắc chắn hai người đang yêu nhau rồi.
 

Thì ra, mẫu người Lục Đình Hạc thích là loại con gái hoàn hảo như thế vừa xinh đẹp, thông minh, lại gia cảnh tốt.
 

Tang Lê thầm cảm thấy may mắn vì ngày đó cô đã không đem bức thư tỏ tình kia cho anh. Nếu không, chắc hẳn cô đã bị bẽ mặt đến mức chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn rồi.
 

Tiểu Lâm lại hiếu kỳ hỏi: “Tang Lê, tại sao cậu không muốn phục vụ bàn đó? Anh chàng kia nhìn quen lắm nha, hình như mình thấy ở đâu rồi ấy.”
 

Lông mi Tang Lê khẽ rung, rồi trong đáy mắt chợt bừng sáng, cô mỉm cười, giọng mềm mại: “Anh ấy đẹp trai quá, tớ không dám nhìn.”
 

Tiểu Lâm: “…”
 

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, thu dọn đồ đạc xong, cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.
 

Vừa bước chân ra cửa, liền nghe thấy một giọng nam trầm ấm quen thuộc gọi tên cô: “Tang Lê.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play