Chương 1

Thượng Hải, tại một quán bar khuya.

[Máy điều hòa trong căn phòng thuê bị hỏng. Mồ hôi hòa lẫn với cây kem tan chảy, kem đặc sệt chảy xuống lồng ngực đỏ ửng của cậu trai trẻ.]  

[T-từ từ đã!]  

[Chàng trai trẻ che mặt vì ngượng, nhưng vẫn lén nhìn qua kẽ tay. Người đàn ông đang giữ eo cậu trên tấm ga giường nhàu nhĩ, môi anh ta gần đến mức gần như hôn lên đùi cậu.]  

[Đừng có mà làm bộ.]  

[Môi người đàn ông luôn mím thành một đường lạnh lùng, nhưng lời nói của anh ta lại phá vỡ hàng trăm trời kìm nén tình cảm anh em và quyền uy của một người cha.]  

[“Anh nuôi em bao năm nay. Thưởng thức chút thì có gì sai?”]  

Bộp!

Màn hình điện thoại bị úp xuống.  

Chàng trai đứng ngoài cửa khựng lại một giây, cậu thanh niên bên trong mới bình tĩnh lật lại.  

Màn hình đã tối, che đi cảnh tượng đầy kích thích.  

“Sếp!”  

Tề Dĩ Nhiên thở hổn hển chạy tới, hơi khom người. “Thật ngại quá, tôi đến muộn! Tôi thề tôi đã đi đúng giờ, nhưng kẹt xe kinh khủng. Cậu đợi lâu rồi đúng không”  

Đây là phố bar Thượng Hải, nhộn nhịp với đám đông người trẻ, hào nhoáng. Biển neon và tiếng ly rượu chạm nhau tạo nên một bầu không khí xa hoa.  

“Muộn khoảng nửa tiếng.” Khương Tảo nhìn đồng hồ, rồi nhún vai. “Nhưng không sao, tôi tự tìm cách giết thời gian. Không vấn đề gì.”  

Cậu đẹp một cách khó cưỡng mắt hạnh, lông mi dày, làn da trắng trẻo. Mái tóc bồng vừa đủ, toát lên vẻ trẻ trung.  

Giọng cậu mang âm hưởng miền Nam nhẹ nhàng, mềm mại. Kết hợp với gương mặt thanh tú, cậu chẳng giống một ông chủ truyền thống, mà giống một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba hơn.  

“Sếp, cảm ơn lòng tốt của cậu!” Tề Dĩ Nhiên cảm động trước ông chủ nhỏ dễ gần. “Học sinh giỏi quả là khác biệt, tranh thủ cả lúc nghỉ để làm báo cáo. Tôi phải học hỏi nhiều!”  

Khương Tảo: “… “

Haha, thật ra tôi đang đắm mình trong mấy câu chuyện “khụ khụ” tình anh em hơi… nhạy cảm.

Trời mưa vừa tạnh, đêm đen đặc. Những tòa nhà cao tầng phía sau mờ trong làn mưa phùn, dần chìm vào bóng tối.  

Khi Khương Tảo và Tề Dĩ Nhiên bước vào quán bar,  mùi khói thuốc và nước hoa nồng nặc lập tức ập đến.  

Không khí nặng mùi rượu, ánh đèn nhấp nháy làm rối mắt. Nhạc nền dồn dập, ầm ĩ.  

Để định hình hướng đi cho dự án tương lai, đội của Khương Tảo cần khảo sát thị trường và xây dựng chân dung khách hàng.  

Hôm nay là buổi khảo sát thực địa.  

“Nhưng… chỗ này ổn thật không?” Khương Tảo nghi hoặc nhìn quán bar sang chảnh. “Hay là chúng ta…”  

“Yên tâm đi sếp. Cậu tin tôi đi, đây là chỗ ‘chuẩn’ luôn.” Tề Dĩ Nhiên vỗ ngực tự tin. “À, đồ đạc tôi mang đủ đây.”  

Nói rồi, anh ta lôi từ túi ra một món đồ chơi người lớn hình quả chuối.  

Bao bì ngoài đã bị tháo, nhưng lớp màng bên trong còn nguyên, trông vẫn mới tinh.  

“Đây là sản phẩm mới nhất của công ty ‘Tiểu Tím Siêu Quậy’. Sản phẩm vệ sinh, dày hơn 1.5 lần, ba chế độ rung, còn có chức năng làm ấm…”  

“Dừng! Dừng! DỪNG LẠI!”  

Khương Tảo lao tới, bịt tay Tề Dĩ Nhiên, nhét món đồ trở lại túi.  

“C-cậu—” Tai Khương Tảo đỏ bừng, lắp bắp vì sốc. “Sao dám lôi cái này ra giữa chốn công cộng?!”  

Tề Dĩ Nhiên: “Có gì đâu?”  

“…” Khương Tảo cứng họng, mặt đỏ như gấc, mãi mới thốt ra: “Không… không phù hợp ở nơi công cộng!”  

Tề Dĩ  Nhiên chớp mắt, tỉnh bơ.  

“Nhưng sếp à, cái này để ở sảnh công ty hàng ngày mà.”  

“…”  

“…”  

“Chúng ta đến đây chẳng phải để khảo sát thị trường đồ chơi người lớn sao?”  

“…”  

…Ờ ha.  

Khương Tảo là thiếu gia của một đế quốc đồ chơi người lớn.  

Sinh viên năm cuối ngành Tâm lý ứng dụng tại Đại học F, sắp tốt nghiệp và chưa có việc làm, một sinh viên bình thường với sở thích duy nhất là ngấu nghiến tiểu thuyết BL.  

Để kiếm tín chỉ thực tập, cậu đã nhảy khắp các công ty, nhưng chẳng nơi nào nhận sinh viên tâm lý. Cuối cùng, công ty gia đình cứu cậu.  

Nhưng mãi đến khi nhận điện thoại từ bố mẹ và bước vào công ty, Khương Tảo mới biết gia đình mình làm gì.  

Chào đón cậu là những chiếc roi da màu rượu vang, vòng cổ ngọc trai, tất lưới, nội y thủng lỗ chỗ, đuôi mèo, tai cáo, găng tay gấu…  

Và ngay giữa sảnh, một món đồ chơi điện tử đang “nhảy nhót” đầy nhiệt tình.  

Khương Tảo: “!!!!!”  

Má ơi.  

Chẳng ai báo trước với cậu cả.  

Gia đình cậu sở hữu công ty đồ chơi người lớn lớn nhất Trung Quốc.  

“Sếp, cậu đeo cái này không?”  

Quán bar tối om, khói thuốc và hơi rượu cay mắt, không khí nóng bức.  

Tề Dĩ  Nhiên lục túi, lôi ra một chiếc vòng cổ đưa cho Khương Tảo, bên dưới treo một thẻ kim loại.  

Thiết kế da được làm tỉ mỉ, lót đệm dày bên trong, không cồng kềnh, loại vừa để lại dấu mà không gây đau.  

Khương Tảo nhìn hai giây, hít một hơi thật sâu.  

Trời ơi…!  

Cái này quá hợp với mấy bé thụ trong truyện BL.  

Thêm dây xích bạc, kéo nhẹ một cái, làn da trắng mịn sẽ ửng hồng như cánh hoa đào, chỉ chờ được ngắm…  

Nhưng sao ‘cậu’ phải đeo?!  

Khương Tảo cắn môi, từ chối: “Không, tuyệt đối không.”  

“Đừng hiểu lầm.” Tề Dĩ Nhiên lật thẻ, chỉ logo và thông tin liên hệ. “Đây là danh thiếp công ty.”  

Khương Tảo: “?”  

Thiên tài nào nghĩ ra cái này vậy?  

Là thương hiệu đồ chơi người lớn cao cấp nổi tiếng ở Trung Quốc, Honey Rabbit luôn cổ vũ giải phóng tình dục, khuyến khích sống thật với bản thân, phá bỏ định kiến truyền thống và từ chối xấu hổ về tình dục.  

Khương Tảo hiện là CEO tập sự của chi nhánh Honey Rabbit, chuyên về dòng sản phẩm queer, một nhánh nhỏ của công ty.  

Để rõ ràng: công ty hoàn toàn hợp pháp, tuân thủ mọi quy định của pháp luật.  

Chỉ là thị trường ngách thôi.  

Khương Tảo kéo cổ áo cho mát.  

Mặt cậu vẫn đỏ vì phấn khích cũng có thể là ngại ngùng, trông cậu trẻ trung, sáng sủa, cao gầy nhưng lại lạc lõng giữa không khí quán bar.  

Tiếng guitar điện ré lên, ánh đèn chớp nháy cắt qua tiếng ly rượu, nhạc heavy metal tạo nên một bầu không khí nóng bỏng, đầy năng lượng.  

“Nhanh bắt đầu thôi. Cậu phụ trách khu này, tôi qua bên kia,” Khương Tảo nói với Tề Dĩ Nhiên.  

Sau khi phân công ngắn gọn, cậu đeo túi lên vai, len qua đám đông đến một khu khác.  

Quán bar chật kín, nhóm nam nữ lắc lư theo nhạc trên sàn nhảy nhỏ.  

Cậu khẽ vỗ vai một anh chàng đang uống rượu một mình với chiếc iPad.  

“Xin lỗi, anh đi một mình tối nay à?” Khương Tảo hỏi.  

Anh chàng quay lại. Gương mặt điển trai, trang điểm đậm, đeo tai mèo, mi giả dài như quạt, áo thun bó với phần ngực trong suốt.  

Khương Tảo nghĩ thầm: Quyến rũ chết người.

“Ôi, darling~” Anh chàng tai mèo ngắm Khương Tảo từ đầu đến chân, giơ móng tay sơn lấp lánh, kéo cậu lại với nụ cười mèo con. “Cưng dễ thương thật, nhưng không phải gu của anh.”  

Vừa nói, anh vừa lướt ngón tay dọc hàm Khương Tảo, từ gáy đến môi, rồi giữ cằm cậu bằng ngón cái. Kề sát tai, anh ta thì thầm: “Chúng ta cùng vai mà~”  

Dù Khương Tảo đọc nhiều và giàu trí tưởng tượng, ngoài đời cậu chỉ là một tay mơ tình trường. Bị chạm thế này, cậu vẫn lúng túng, mặt đỏ như cà chua.  

Cứ cho là tại cậu nhạy cảm, hay suy diễn lung tung nhưng câu vừa rồi nghe giống tỏ tình thật.  

“Không, không, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi. Tôi đang khảo sát cho công ty,” Khương Tảo cười gượng.  

Anh chàng tai mèo: “Được thôi, hỏi gì? Ngồi đi.”  

Khương Tảo ngồi xuống, đưa anh xem một bức ảnh. “Anh có biết cái này không?”  

Anh chàng liếc qua, mắt nheo lại, cười đầy ẩn ý. “Chà, cưng táo bạo ghê~”  

Khương Tảo: “…”  

“Tôi đến từ công ty đồ chơi người lớn. Nếu tiện, anh điền khảo sát giúp tôi được không?” Khương Tảo đưa iPad với bảng câu hỏi.  

Anh chàng tai mèo cầm lấy, lướt qua. “Tần suất quan hệ? Có muốn thêm kích thích và lãng mạn không? Những yếu tố nào được ưu tiên khi chăm sóc bản thân…”  

“Anh ơi!” Khương Tảo ngắt lời, đỏ mặt. “Anh… không cần đọc to thế đâu.”  

Anh chàng tai mèo cười khúc khích, vừa điền vừa nói: “Cưng khác với người trong ngành này. Thích thật. Đây, cho anh số cưng đi, lúc nào rảnh gặp nhau~”  

“À, còn mấy câu này?” Anh chỉ vào một phần khác. “Đừng hỏi anh. Cưng nên tìm một anh top mạnh mẽ.”  

Chưa kịp trả lời, anh chàng tai mèo nhướn mày, kéo ghế Khương Tảo sát lại, vòng tay qua eo cậu, thì thầm: “Thấy anh chàng kia không? Hợp để hỏi đấy.”  

Khương Tảo nhìn theo.  

Ánh sáng mờ ảo chuyển sang tông ấm khi ca sĩ trực tiếp lên sân khấu, làm không khí thêm phần gợi cảm.  

Gần quầy bar, một bóng người cao lớn đứng ngược sáng, tựa hờ vào quầy.  

Anh hơi cúi đầu, đường nét sắc sảo được bóng tối tôn lên, như được vẽ bằng mực. Vẻ mặt lười biếng, điếu thuốc kẹp giữa môi.  

Trong ánh sáng mờ, anh ta nghịch bật lửa, bật mở rồi đóng lại bằng những ngón tay dài.  

Hai ngón tay mạnh mẽ ấn xuống, ngón trỏ cong nhẹ, nắp kim loại bật lên cạch. Anh xoay một vòng rồi đóng lại, lặp lại với khí chất bad boy ngút trời.  

Mắt Khương Tảo mở to.  

???  

Sao tên điên này ở đây??  

Nhưng giây sau, cậu cảm nhận ánh mắt anh ta ngước lên.  

Mắt họ chạm nhau.  

Một cái nhìn lười nhác, như đang xác nhận điều gì.  

Khương Tảo vội ngoảnh đi.  

‘Chết rồi.’

‘Tiêu đời rồi.’

“Chà, nhìn thân hình kia ngực, bụng, eo săn chắc,” anh chàng tai mèo xuýt xoa. “Cá là lên giường với anh ta phê lắm.”  

Anh quay sang hỏi ý Khương Tảo, nhưng thấy cậu giơ túi che kín mặt.  

“Sao thế? Ngại à…?” Anh chàng tai mèo thật sự thích Khương Tảo, muốn cậu bỏ túi xuống để lộ gương mặt xinh đẹp. “Hợp gu cưng à? Cần anh làm may cho không?”  

“Không, không, tuyệt đối không!” Khương Tảo cố thủ sau chiếc túi, không dám để kẽ hở, đứng bật dậy định chạy. “Tôi phải đi đây, cảm ơn anh nhé!”  

Chưa kịp để anh chàng tai mèo nói gì, Khương Tảo đã lao về phía cửa.  

Nhưng trong lúc vội, túi cậu va phải ly cocktail trên bàn.  

Choang—

Cốc thép không vỡ, nhưng kêu to.  

“Xin lỗi, để tôi đền hoặc lấy ly mới cho anh,” Khương Tảo vội nhặt lên, nói với anh chàng trai tai mèo.  

“Không sao, cưng à,” anh đáp. “Nhưng cưng ướt hết rồi, này lau đi.”  

Khương Tảo nhìn xuống, áo dính chặt vào eo, gần như trong suốt.  

Nhưng cậu chẳng còn tâm trí để ý. “Tôi phải đi…”  

“Này.”  

Một giọng nói lạnh lùng, chán chường, đầy thờ ơ vang lên sau lưng.  

Khương Tảo khựng lại.  

Cậu nhận ra giọng nói đó, tên bạn thanh mai trúc mã đáng ghét của cậu.  

Chu Dục Trì.  

Chu Dục Trì, không biết từ lúc nào, đã rời quầy bar, đứng ngay sau Khương Tảo.  

Đôi mắt đen nhìn xuống, vai rộng và đôi chân dài gần như bao bọc cậu hoàn toàn.  

Chết rồi, còn chạy được không?  

Khương Tảo nuốt khan, lúng túng không nói nên lời, ôm chặt túi như phao cứu sinh, cố lách đi.  

Nhưng vừa bước được hai bước, một bàn tay rắn chắc đã vòng qua eo cậu.  

Khương Tảo: !  

Chu Dục Trì đoán trước được. Dễ dàng kéo cậu lại.  

“Nhớ tôi không, Tảo Tảo?”  

Giọng điệu trêu chọc, lười biếng, lạnh lùng, đáng ghét.

Chu Dục Trì khẽ cúi xuống, nhét khăn giấy vào tay Khương Tảo để lau áo, nhưng không buông, ép cậu đối diện với nụ cười nửa miệng, thản nhiên nhưng không tha người ta.  

Khương Tảo toát mồ hôi lạnh trước nụ cười ấy, bị kẹt, không lối thoát.  

Mùi gỗ trầm thoảng quanh, làm không khí thêm ngột ngạt.  

Rồi, như một quả bom:  “Chắc là chẳng nhớ tôi chút nào rồi.”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play