Chương 2
Tiếng bass của nhạc nền trong quán bar vang lên trầm thấp, hòa quyện với giọng ca sĩ hát live, tạo thành một bầu không khí nặng nề, dày đặc.
Chu Dục Trì đứng sừng sững trước mặt Khương Tảo, mái tóc rối bù xõa xuống trán, đường lông mày sắc nét toát lên vẻ hung hãn. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đè Khương Tảo xuống, gương mặt không chút biểu cảm.
Một lúc sau, không một lời giải thích, anh dùng ngón cái lướt nhẹ qua mu bàn tay của Khương Tảo, rồi chuyển sang dùng một tay giữ chặt cả hai cổ tay cậu, tay còn lại buông thõng bên hông một cách lười biếng cử chỉ khiêu khích, cố tình làm cho có.
Khương Tảo: “...”
Bàn tay của người đàn ông rất lớn, gân guốc nổi rõ dưới làn da, căng lên đầy sức mạnh, vừa đủ để làm nổi bật những đường gân ở mu bàn tay.
Cử chỉ này Khương Tảo chỉ từng thấy trong tiểu thuyết, trong những cảnh giường chiếu giữa "công" và "thụ".
Người "thụ" bị đè xuống dưới lớp đệm mềm mại, cổ tay bị giữ chặt trên đầu bởi người "công", cả cơ thể chìm đắm trong cơn mê.
Khương Tảo cứng đờ người, khi đã hồi phục tinh thần cậu liền tức giận đến tột độ.
Đôi lông mày thanh tú của cậu nhíu chặt, ánh mắt hung dữ nhìn lên. “Thả ra.”
Nhưng với vẻ ngoài vốn dịu dàng của mình, cái nhìn giận dữ của cậu chẳng có chút sát thương nào đôi mắt hạnh trong veo, tròn xoe cùng hai lúm đồng tiền mờ trên má chỉ càng khiến cậu trông vô hại hơn.
Chu Dục Trì nhìn biểu cảm của cậu, ánh mắt lộ vẻ thích thú, đưa tay còn lại ra, như thể tốt bụng mà vuốt phẳng nếp nhăn trên trán Khương Tảo. “Không vui khi gặp tôi à?”
Không chỉ là không vui.
Lúc này, Khương Tảo thật sự muốn đánh anh ta.
Chu Dục Trì là kẻ thù không đội trời chung của Khương Tảo.
Hai người quen nhau từ nhỏ. Không có mâu thuẫn rõ ràng nào giữa họ, nhưng lại là đối thủ trời sinh.
Khương Tảo luôn là học sinh yêu thích của giáo viên ngoan ngoãn, học giỏi, luôn đứng đầu lớp, được mọi người ngưỡng mộ.
Còn Chu Dục Trì thì lại là một danh sách đầy đủ của mọi tật xấu hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, xăm trổ, không thiếu thứ gì. Một kẻ chuyên gây rối, nhưng lại giỏi Khương một cách khó hiểu trong học tập. Mỗi lần giáo viên bị anh ta chọc tức đến phát điên, chỉ cần nhìn bảng điểm gần như hoàn hảo của anh ta là cơn giận lập tức dịu đi.
Khương Tảo không thể chịu nổi kiểu người bất cần, ngỗ ngược nhưng vẫn dám tranh vị trí số một với cậu. Mỗi kỳ thi đều trở thành một cuộc chiến âm thầm, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cậu nghiến răng ken két.
Còn một lý do nữa.
Khương Tảo là gay.
Còn Chu Dục Trì thì thẳng.
Từ khi nhận ra xu hướng tính dục của mình, Khương Tảo càng cảm thấy khó chịu với Chu Dục Trì vì anh ta là kiểu đàn ông thẳng không biết giữ khoảng cách.
Cậu ghét việc Chu Dục Trì tùy tiện chạm vào mình như thể họ là anh em, ghét cái cách anh ta gọi cậu bằng biệt danh thời thơ ấu với giọng điệu ngọt ngấy đến buồn nôn, ghét những câu đùa không đúng mực của anh ta, ghét cái khả năng xuất hiện khắp mọi nơi, mọi sự kiện, mọi cuộc thi của anh ta, dù họ thậm chí không học cùng ngành. Hễ có Khương Tảo, Chu Dục Trì chắc chắn sẽ xuất hiện, như thể luôn sẵn sàng thách thức cậu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Khương Tảo tin chắc rằng Chu Dục Trì chính là khắc tinh được tạo ra dành riêng cho cậu.
Kẻ đáng ghét nhất trong cuộc đời cậu, không ai sánh bằng.
Khương Tảo giãy giụa thêm lần nữa.
Khi lớn lên, sự khác biệt về thể hình giữa họ càng trở nên rõ rệt. Chu Dục Trì giờ cao hơn Khương Tảo nửa cái đầu và cả một bờ vai, sức mạnh áp đảo. Đôi tay mảnh khảnh của Khương Tảo hoàn toàn không có cửa chống lại.
Nhìn thấy chiều cao và cơ bắp của Chu Dục Trì chỉ càng khiến Khương Tảo thêm tức giận. “Thả tôi ra. Cậu làm tôi đau đấy.”
Tại sao lại giữ tôi trong tư thế nhục nhã thế này?!
Cậu không biết xấu hổ à?!
"Sợ cậu chạy mất" Chu Dục Trì cúi đầu nhìn cậu, siết chặt tay hơn, vẻ thích thú biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị và đe dọa. “Cậu đến đây làm gì?”
Khương Tảo: “Chẳng phải rõ ràng tôi đang…”
Trước khi kịp nói hết, Khương Tảo đột nhiên nhận ra điều gì đó và vội vàng nuốt lời.
Khoan đã, hình như Chu Dục Trì không biết chuyện cậu đang thực tập.
Dù cậu không quan tâm đến việc mình làm ở một công ty đồ chơi người lớn, nhưng không hiểu sao cậu có ý nghĩ nếu Chu Dục Trì biết được sẽ khiến cậu sống không bằng chết.
Ai mà biết được anh ta sẽ có biểu cảm gì?
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cậu nổi da gà.
"...Chỉ... đi dạo thôi." Khương Tảo khô khốc đáp, liếc nhìn Chu Dục Trì từ đầu đến chân, rồi phản pháo, “Còn cậu thì sao? Làm ăn tốt thế à, giờ kiêm luôn người mẫu nam hả?”
Chu Dục Trì không hề chớp mắt, lười biếng đáp, “Muốn qua đêm với tôi thì tôi giảm giá cho.”
“...”
Đồ biến thái.
"Tiệc mừng chiến thắng của đội." Chu Dục Trì trả lời không chút cảm xúc, giải đáp thắc mắc của cậu. “Tôi đã nói rồi.”
Khương Tảo cau mày: “? Khi nào?”
Chu Dục Trì: “Sau khi cậu chặn tôi.”
Khương Tảo ngậm miệng lại.
Ồ tuyệt, lại chuyện này nữa.
Khương Tảo quả thực đã chặn Chu Dục Trì vào một tháng trước.
Cậu thậm chí không nhớ rõ lý do chính xác là gì, nhưng chắc chắn là do tên khốn Chu Dục Trì lại giở trò như mọi khi nên Khương Tảo không nghĩ ngợi mà chặn ngay.
Trước đây, Khương Tảo thường sẽ rộng lượng bỏ chặn sau một thời gian, nhưng gần đây cậu bận rộn với công việc mới ở công ty đồ chơi, nên quên béng mất chuyện đó.
Cậu còn tự hỏi sao dạo này Chu Dục Trì lại im ắng bất thường liệu con chó dại ấy đã thực sự cải tà quy chính?
Hóa ra chỉ là cậu vẫn chưa bỏ chặn.
Cậu có thể tưởng tượng trạng thái hiện tại của Chu Dục Trì.
Đôi mắt anh ta nhìn cậu từ đầu đến chân, lười biếng, hờ hững.
Giống như một con mèo lớn đang đánh giá con mồi, bình tĩnh và tính toán, tận hưởng khung cảnh trước khi lao vào cắn xé.
Khương Tảo cứng người.
Sao cậu lại bất cẩn thế chứ?
Và lại còn phải ở một quán bar.
Đây là trả thù sao?
Trời ạ, nếu biết Chu Dục Trì đến quán bar này để ăn mừng, cậu đã chẳng bao giờ đi theo Tề Dĩ Nhiên đến đây để làm cái nghiên cứu chết tiệt đó.
“Tảo Tảo.”
Lại cái biệt danh đó.
Thân mật, mập mờ hơi lạc quẻ khi phát ra từ một người đàn ông cao 1m9. Nghe vừa vui đùa, vừa mang theo một âm điệu trầm thấp, đầy uy quyền.
Chu Dục Trì ngẩng mắt nhìn Khương Tảo, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Nhạc nền u ám của quán bar trùm lên không gian, khiến giọng anh ta nghe chậm rãi và cố ý. “Cậu đi cùng ai?”
Âm cuối khẽ kéo dài, mang theo giọng điệu lười biếng, trêu chọc, quấn quanh cậu.
Tai Khương Tảo nóng lên, đỏ ửng.
Đi cùng ai?
Cùng với nhân viên của tôi, rõ ràng rồi.
Nghiêm túc mà nói anh ta lại định đùa cậu nữa à? Cái giọng điệu đó nghe như thể đang bắt quả tang cậu ngoại tình.
Khương Tảo nghiến răng, đẩy mạnh Chu Dục Trì ra. “Biến đi. Không liên quan đến cậu.”
Như thể lâu rồi không nghe câu chửi đó, Chu Dục Trì dường như lại thấy vui. “Chửi bậy hợp với cậu đấy.”
“...”
Chu Dục Trì đúng là đồ rác rưởi. Đồ khốn.
Khương Tảo cảm thấy ở lại thêm nửa phút nữa đúng là ý tồi, dù là để tránh bị đánh vì đã bơ anh ta suốt một tháng, hay để ngăn anh ta phát hiện ra cậu là ông chủ của một công ty đồ chơi người lớn.
Cậu liếc nhìn cánh tay để lộ của Chu Dục Trì. Chết tiệt, cánh tay cơ bắp của tên cuồng gym này dày gấp đôi tay cậu.
Khương Tảo khôn ngoan rút lui.
"Nếu muốn đánh nhau, tôi không chơi đâu. Tôi là người yêu hòa bình," Khương Tảo nghiến răng nói.
Chu Dục Trì cười khẩy. “Với cái thân hình cò hương đó, cậu thực sự nghĩ đến chuyện đánh tôi sao?”
Khương Tảo: “...”
Tên khốn này nghĩ mình là ai chứ?
Quán bar đông đúc và hỗn loạn, cuộc đối đầu của họ cũng chẳng giúp thu hút gì nhưng gương mặt họ lại đẹp nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Khương Tảo nặn ra một nụ cười giả tạo, nghiến răng đề nghị, “Chúng ta có thể tạm dừng chuyện này lại không? Chọn thời gian khác để giải quyết tử tế, được không?”
Chu Dục Trì nhướng mày.
Sau một thoáng, anh ta thả cổ tay Khương Tảo ra.
Được tự do, Khương Tảo thở phào nhẹ nhõm, lắc cổ tay đỏ ửng của mình trước khi vớ lấy túi và chuồn mất. “Tạm biệt!”
Phải chạy đây! Gặp lại sau, đồ khốn!
Chu Dục Trì nhìn theo Khương Tảo lao vào đám đông, biết rằng tối nay sẽ không thể bắt kịp cậu nữa.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng cậu biến mất trong bóng tối, rồi lấy ra một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ, Chu Dục Trì ngậm điếu thuốc giữa môi. Anh ta quay sang anh chàng tai mèo đã đứng nhìn nãy giờ và nói, “Tính tiền đồ uống bị đổ của cậu ấy vào hóa đơn của tôi.”
Anh chàng tai mèo không kìm được mà tiến đến gần người đàn ông cao lớn, cơ bắp và bắt đầu tán tỉnh, “Không cần đâu, anh đẹp trai cho tôi số điện thoại của anh là được rồi~”
Chu Dục Trì lạnh lùng liếc nhìn anh chàng tai mèo, gương mặt ẩn sau làn khói xanh nhạt, không chút biểu cảm, ánh mắt băng giá. “Chúng ta quen nhau à?”
Tai mèo: “?”
Tai mèo: “Ờ... không?”
"Đúng thế." Anh ta rít một hơi thuốc, giọng điệu giờ đã hoàn toàn khác, tỏa ra sự thù địch rõ rệt. “Và tôi cũng không muốn quen.”
…
Khương Tảo vội vã quay lại khu vực chính của quán bar.
Phần này của quán bar ồn ào hơn hẳn khu bên cạnh, khói thuốc và mùi rượu nồng nặc, tiếng nhạc dồn dập trong khi mọi người nhảy nhót theo.
Sau khi đảo mắt nhìn quanh, Khương Tảo cuối cùng cũng phát hiện Tề Dĩ Nhiên ngồi ở một góc bàn.
Cậu ta đã thân thiết với khách hàng và đang ra sức chào bán sản phẩm của công ty.
"Sản phẩm của chúng tôi có chức năng ba trong một, bạn có thể chọn chế độ thủ công hoặc tự động." Tề Dĩ Nhiên đưa bao bì cho khách xem.
“Nếu bạn mua, chúng tôi sẽ cử chuyên gia sản phẩm đến giải thích thêm, nhưng hôm nay ở đây không tiện, nên tạm bỏ qua phần đó...”
"Xin lỗi vì ngắt lời." Khương Tảo vội chạy tới, tựa vào lan can ghế và vỗ vai Tề Dĩ Nhiên.
"Sếp." Tề Dĩ Nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng và hơi thở dồn dập của Khương Tảo, cười toe toét. “Ôi, cậu muốn tự mình giới thiệu sản phẩm à?”
"?" Khương Tảo ổn định lại nhịp thở. “Không, không, chỉ là tạm dừng việc bán hàng một chút thôi.”
"Có việc đột xuất, tôi phải về sớm. Phần còn lại giao cho cậu nhé," Khương Tảo nói. “Tôi sẽ lo phần báo cáo và phân tích dữ liệu. Xin lỗi vì làm phiền cậu.”
"Không vấn đề gì, sếp. Cứ giao cho tôi," Tề Dĩ Nhiên mỉm cười. “Nghiêm túc mà nói, sếp không cần phải đi cùng đâu. Sếp là ông chủ, với lại dạo này sếp làm việc không ngừng nghỉ rồi.”
Khương Tảo cảm động, nhưng rồi giọng điệu của Tề Dĩ Nhiên thay đổi. “Nhưng mà thật có việc đột xuất à? Hay là sếp gặp người yêu cũ ở đây? Hoặc là người quen khi đang khảo sát?”
Khương Tảo: …
Tên này cần phải im miệng lại.
Nói đến chuyện này, Khương Tảo nhanh chóng lấy điện thoại ra và mở danh sách liên lạc bị chặn.
Tên liên lạc của Chu Dục Trì được lưu là "Chu Chó", vì Chu Dục Trì thực sự không phải người.
Ngay khi mở vào, toàn bộ là thông báo lỗi màu đỏ. Khương Tảo lướt xuống, lướt mãi, dạ dày cậu như chìm xuống càng lướt, ngực cậu càng thắt lại, cảm giác như ngày tàn đã đến.
Trời đất, tên điên này đã làm nổ tung điện thoại của cậu ngay cả khi bị chặn.
[Chu Chó: Lại chặn tôi nữa hả (Không gửi được)]
[Chu Chó: Tùy cậu (Đã đọc)]
[Chu Chó: Ngày mai cậu sẽ bỏ chặn tôi thôi (Không gửi được)]
…
[Chu Chó: Đi công tác (Đã đọc)]
[Chu Chó: Đừng nhớ tôi quá nhé]
…
[Chu Chó: Vẫn còn giận à?]
[Chu Chó: Một tuần]
…
[Chu Chó: Hai tuần]
[Chu Chó: Cậu đang ở đâu?]
…
[Chu Chó: Cậu không ở trường]
[Chu Chó: Không muốn gặp tôi à?]
…
[Chu Chó: Ba tuần]
[Chu Chó: Để xem cậu nhớ ra tôi trong bao lâu.]
…
[Chu Chó: 30 ngày, 11 giờ, 23 phút, 04 giây.]
Rồi đến tin nhắn gửi hôm qua, kèm theo dấu chấm than đỏ, thật sự đáng sợ.
[Chu Chó: Tảo Tảo]
(Ghi chú: "Tảo Tảo" là biệt danh.)
[Chu Chó: Cậu đừng để tôi bắt được.]
Khương Tảo toát mồ hôi lạnh.
Đồ điên, tên ác quỷ này anh ta định giết cậu sao?
Mơ màng, Khương Tảo như nhớ lại vô số mùa hè ở Nhung Thành.
Gió hè nóng bức, bầu trời xanh không một gợn mây.
Thiếu niên ngỗ ngược bị lôi vào văn phòng hiệu trưởng để chịu phạt, trên người đầy vết bầm tím, khớp tay vẫn còn dính máu, mồ hôi đọng trên hàng mi, đồng phục bẩn thỉu, nhưng không gì có thể dập tắt sự bất khuất của anh ta.
Đôi mắt anh ta đờ đẫn, gần như không tập trung, lặng lẽ chịu đựng cơn thịnh nộ của hiệu trưởng, như thể chẳng có gì quan trọng.
Chu Dục Trì dường như có thể làm bất cứ điều gì. Anh ta ở ngay đó, nhưng lại không thể hiểu anh ta đang nghĩ gì được.
Khương Tảo giật mình trở lại hiện tại.
Ừm, cậu cũng có phần trách nhiệm. Có lẽ dỗ dành con chó điên này, coi như làm việc tốt với động vật cũng không phải ý tồi.
Nghĩ vậy, Khương Tảo bỏ chặn liên lạc của Chu Dục Trì, chọn một sticker dễ thương và gửi đi.
Đường phố ban đêm nhộn nhịp. Mùa thu lạnh giá đã đến, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn. Vào giờ này, gió thổi qua lạnh buốt. Khương Tảo bước ra khỏi quán bar, đến bên đường, chọn địa chỉ nhà và gọi xe.
Sau khi đợi gần một phút, ứng dụng không phân xe cho cậu, thay vào đó đưa cậu vào hàng chờ.
Cậu kiểm tra: Vẫn còn 100 người phía trước.
Khương Tảo câm nín.
Hôm nay mình quên xem ngày khi ra đường à?
Chu Dục Trì thực sự là điềm xui của cậu.
Đúng lúc đó, một cuộc gọi đến.
"Sếp nhỏ, mọi người vẫn đang nghiên cứu à?" Là Trình Giai Mẫn, nhà thiết kế mỹ thuật của công ty đồ chơi.
"Tôi về sớm rồi, Giai Mẫn. Trời ạ, hôm nay đúng là thảm họa," Khương Tảo thở dài.
"Để tôi đoán, cậu gặp bạn học à?" Trình Giai Mẫn cười lớn. “Hahaha, đó là chuyện thường tình trong ngành của chúng ta. Đừng lo, cậu sẽ quen thôi!”
"Không phải bạn học. Kẻ thù!" Khương Tảo rên rỉ. “Thôi, kệ đi. Vấn đề thật sự là tôi không gọi được xe, còn hơn trăm người phía trước, tàu cuối cùng cũng đi mất rồi, nhà tôi cách đây mười cây số. Không đời nào tôi đi bộ về.”
"Ồ," Trình Giai Mẫn nói. “Vậy thì đúng lúc lắm. Sếp, trong lúc chờ, cậu xem bản nháp tôi gửi được không? Khách hàng yêu cầu mẫu vào ngày mai.”
Khương Tảo: “...”
Đúng thế. Trong cái vòng toàn là kẻ cuồng công việc này, chẳng ai thực sự quan tâm đến cậu.
Khương Tảo muốn khóc. Dù là sếp, cậu vẫn phải làm thêm giờ. Thế giới này đúng là điên rồi.
Cậu ngồi xuống đất, mở laptop để xem bản nháp mà Trình Giai Mẫn gửi, một thiết kế đồ lót gợi cảm cho một anh chàng cơ bắp siêu nam tính.
Nhân vật được vẽ với đường nét rõ ràng vai rộng, eo thon, thân hình mạnh mẽ. Bối cảnh là sau khi tắm, những giọt nước vẫn lấp lánh trên cơ ngực săn chắc, chiếc quần short rộng thùng thình treo thấp trên hông.
Người trong hình đang có tư thế quỳ, mặc bộ đồ thiết kế đồ lót gợi cảm với một tư thế hở hang. Tư thế quỳ, phong cách thật sự rất bá đạo, hoang dại.
Trình Giai Mẫn: “Đẹp chứ? Thật ra tôi đã vẽ một phiên bản táo bạo hơn, nhưng tôi nghĩ thêm vài yếu tố kiềm chế sẽ tăng phần hấp dẫn.”
Khương Tảo hoàn toàn không hứng thú. Kẹp điện thoại dưới tai, mặt không cảm xúc xem xét bản nháp. "Nghiêm túc mà nói," cậu nói đều đều, “Nếu bây giờ có ai đó tốt bụng xuất hiện và chở tôi về nhà, tôi sẽ tặng họ nguyên mẫu đầu tiên của bộ đồ này.”
Cậu ngừng một chút, rồi tuyên bố táo bạo hơn: “Và tôi sẽ tặng thêm sản phẩm chủ lực của cửa hàng chúng ta phiên bản đặc biệt “Tím Quỷ” với nơ, loại có độ nhạy áp suất và kiểm soát nhiệt độ cao nhất. Thêm cả...”
Trước khi cậu kịp nói hết, một chiếc Maybach đột nhiên dừng lại trước mặt cậu.
Khương Tảo: “?”
Khoan đã, điều ước của cậu được thực hiện nhanh thế sao? Cậu chỉ nói đùa thôi mà! cậu nghĩ.
Khương Tảo ngẩng đầu lên, không tin nổi, khi cửa sổ xe hạ xuống.
Nụ cười của cậu lập tức biến mất.
Biểu cảm của tài xế không mấy dễ chịu. Anh ta ngồi tựa lưng một cách lười biếng, mũi cao, môi mỏng, ngậm một cây kẹo mút trong miệng.
Chu Dục Trì nhìn chằm chằm người đang ngồi trên mặt đất, ôm laptop, đầu nghiêng nghiêng. Gương mặt anh vốn không chút cảm xúc, hiếm hoi thể hiện sự quan tâm.
"Lên xe," anh khẽ gật đầu, giọng nói trầm nhưng rõ ràng. "Đến lúc giải quyết nợ nần của chúng ta rồi.”