Chương 3

Đòn trả đũa đến nhanh như chớp.

Cậu chưa kịp chuẩn bị.

Khương Tảo vội vàng cúp máy, gập laptop lại, nhìn Chu Dục Trì với vẻ mặt tội lỗi trước khi miễn cưỡng thốt ra một câu. “Cậu biết là không được uống rượu rồi lái xe mà.”

“Chưa đụng tới giọt rượu nào,” Chu Dục Trì khẽ cười nhạt. “Tôi cũng không muốn kéo cậu xuống hố sớm thế đâu.”

Khương Tảo: “…”

Hai người đứng trên phố, mắt đối mắt, không ai chịu nhường.

“Không muốn lên xe? Tùy cậu.” Chu Dục Trì ra vẻ thoải mái, mỉm cười với Khương Tảo. “Vậy tự lo đi.”

Nói xong, anh đạp ga, không chút do dự, cứ thế phóng đi.

“Khoan, khoan, khoan!” Khương Tảo vội lao tới, bám chặt vào cửa sổ xe. Đối diện với lựa chọn đi bộ mười cây số hay ngồi xe sang, cậu chọn cái sau. “Lên, lên ngay! Ai mà từ chối chuyến xe miễn phí chứ?”

Muốn thử một chiếc quần lót mỏng manh không? Khụ, tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy chứ! Chắc do bệnh nghề nghiệp thôi.

Khương Tảo đưa tay mở cửa sau, nhưng giọng người lái xe vang lên. “Ngồi ghế trước đi.”

“?” Khương Tảo ngớ người.

“Dễ trêu cậu hơn,” Chu Dục Trì nói.

Khương Tảo: !!!

Trời ạ, đàn ông thẳng đúng là phiền! Tránh xa tui ra!

Cậu chỉ muốn phát điên.

Không nghiêm túc nổi sao? Không nói tử tế được à? “Trêu” cái gì? Muốn đánh nhau thì nói thẳng!

Nhưng cậu nghĩ, chọc giận Chu Dục Trì lúc này chẳng đáng, nên đành ngồi vào ghế trước.

“Haha, tại tôi nghĩ có người không thích người khác ngồi ghế trước,” Khương Tảo nghiến răng, giả vờ lịch sự. “Cậu hào phóng thật đấy.”

Chu Dục Trì liếc cậu một cái, không nói gì, rồi kéo cửa kính lên để chắn gió lạnh.

Trong xe rơi vào tĩnh lặng.

Không có nhạc, cảnh vật ngoài cửa sổ mờ nhòa, ánh sáng lập lòe, vụn vỡ trôi qua.

Khương Tảo liên tục liếc trộm Chu Dục Trì.

Anh tựa vào ghế, một tay đặt hờ trên vô-lăng. Ánh sáng mờ ảo phác họa đường nét khuôn mặt anh, yết hầu sắc nét dưới ánh đèn mờ.

Mùi hương từ anh tỏa ra có mùi hổ phách hòa quyện với gỗ trầm, càng đậm khi hòa vào hơi ấm cơ thể, chiếm lĩnh không gian kín.

Đồ khoe mẽ. Từ bao giờ đàn ông con trai lại xịt nước hoa?

Khương Tảo bực mình.

Nhưng phải công nhận, mùi này dễ chịu thật và không hề có mùi thuốc lá.

Có lẽ vì ác cảm với những gã như Chu Dục Trì, cậu luôn ghét mùi khói thuốc.

Nhưng Chu Dục Trì, kẻ rõ ràng nghiện thuốc, lại chẳng có chút mùi khói nào.

Thật đáng ghét.

“Địa chỉ,” Chu Dục Trì lên tiếng.

Khương Tảo đưa địa chỉ.

Chu Dục Trì cài định vị, rồi sau một thoáng im lặng, hỏi. “Cậu dọn khỏi ký túc khi nào?”

Khương Tảo: “Ờ, chắc một tháng trước?”

Chu Dục Trì: “Sao thế?”

Khương Tảo: “Tôi đi thực tập.”

Chu Dục Trì: “Làm gì?”

Khương Tảo: “…Công ty nhỏ vô danh.”

Chu Dục Trì, ngậm kẹo mút, nói bằng giọng hơi ngọng, pha chút chế giễu: “Ồ, ngành cậu mà cũng kiếm được việc à?”

Khương Tảo: “…”

Hỏi gì mà như tra khảo? Không tìm được việc thì đã sao? Ngành tâm lý học thì làm sao? Giờ tôi mới là người cầm lương!

Khương Tảo hậm hực quay mặt đi, trong đầu tưởng tượng bóp cổ Chu Dục Trì.

Chu Dục Trì liếc sang người bên cạnh.

Cậu nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, thân hình mảnh khảnh, cảm xúc hiện rõ trên mặt, như thể nghĩ rằng chẳng ai đọc được cậu.

Chu Dục Trì thấy tâm trạng mình khá tốt.

Ánh sáng và bóng tối phủ lên anh, ánh đèn đường kéo dài rồi co lại. Anh gõ nhẹ ngón tay lên vô-lăng, rồi cắn vỡ viên kẹo trong miệng.

Khương Tảo chỉ ngồi đó thôi mà đã tức đến bốc khói.

Nhưng chuyến xe về nhà mất ít nhất nửa tiếng, cậu cũng không dám nhảy xuống nhưng may thay, Chu Dục Trì cũng không đuổi cậu giữa đường.

Cậu chuẩn bị tinh thần cho câu châm chọc tiếp theo, nhưng đúng lúc đó, một cuộc gọi đến.

Màn hình xe hiện số lạ.

Chu Dục Trì từ chối mà không thèm nhìn.

“Nghe đi,” Khương Tảo nắm cơ hội chọc lại. “Sao, có gì mờ ám à?”

Chu Dục Trì nhún vai. “Ai rảnh nghe số lạ?”

Ngay lúc đó, cuộc gọi thứ hai đến.

Khương Tảo thúc: “Nghe đi, ngại gì.”

Chu Dục Trì chịu thua, bấm nghe.

“Alo, có phải anh Chu không ạ?”

Giọng một cô gái ngọt ngào vang lên.

Khương Tảo rõ ràng bất ngờ khi nghe giọng nữ.

Chu Dục Trì lạnh lùng đáp: “Ai đấy?”

“Em là Cố Đình, cùng nhóm dự án với anh,” cô gái nói. “Thật ra em có gửi anh bài luận em viết rồi, không biết anh đã đọc chưa ạ.”

Chu Dục Trì ngừng một lát trước khi đáp: “Ờ, anh nhớ rồi. Cũng được.”

“Thật ạ?!” Cô gái phấn khích, lập tức nhân cơ hội nói ý định thật: “Vậy em có thể mời anh đi ăn để trao đổi thêm không? Em biết một quán lẩu nấm Vân Nam ngon lắm. Thật ra, em…”

Chưa kịp nói hết, Chu Dục Trì cắt ngang, thẳng thừng. “Em định nộp bài cho ‘Tạp chí Câu chuyện’ hay ‘Cảm hứng’?”

Cô gái: “?”

Giọng Chu Dục Trì đều đều, nhưng lời nói sắc như dao: “Ồ, xin lỗi. Anh tưởng em gửi anh truyện ngắn. Hóa ra là luận văn.”

Cô gái: “??”

“Lỗi của anh. Nhưng đột nhiên anh hiểu sao ngay cả người bản xứ cũng không hiểu nổi bài của em,” Chu Dục Trì nói, giọng giả vờ lịch sự. “Nấm thì bớt ăn lại, ăn sống dễ ngộ độc lắm.”

Cô gái: “…”

Khương Tảo: “…”

Mười giây im lặng trôi qua trước khi cuộc gọi kết thúc với một tiếng, cạch.

Khương Tảo sốc.

Đồ vô duyên!

“Sao cậu nói chuyện với con gái kiểu đó?” Khương Tảo rít lên.

Chu Dục Trì vẫn lái xe bình thản, trả lời kiên nhẫn: “Cô ta là kiểu dựa hơi, không thành thật, học thuật thì dối trá. Chẳng cần phải nhẹ nhàng.”

Khương Tảo nuốt lại bài Khương định tuôn ra.

“Dù sao tôi cũng lịch sự lắm rồi. Kiến thức chẳng truyền qua ôm hôn hay tình dục được, nhưng một bài SCI đứng tên đầu thì có đấy,” anh nhún vai. “Trong học thuật, chẳng cần phân biệt giới tính. Khi nào cô ta làm ra nghiên cứu xuất sắc, tôi sẽ tôn trọng tương xứng.”

-((SCI là viết tắt của Science Citation Index, một cơ sở dữ liệu học thuật uy tín do Clarivate Analytics quản lý. Nó bao gồm các bài báo khoa học từ các tạp chí có chất lượng cao, được đánh giá qua chỉ số trích dẫn. Trong giới học thuật, việc có bài báo được đăng trên tạp chí thuộc SCI (đặc biệt là đứng tên đầu – first author) là một thành tựu lớn, thể hiện uy tín và năng lực nghiên cứu.))

Khương Tảo không nói thêm.

Dù Chu Dục Trì tự cao và coi thường người khác, thái độ của anh với học thuật luôn nghiêm túc và chuẩn mực.

Quan hệ trong giới học thuật đúng là phức tạp, và một gã kiêu ngạo, lập dị như Chu Dục Trì, theo một cách nào đó, lại có nguyên tắc đúng đắn tới lạ lùng.

…Sao tự nhiên lại khen anh ta?

Tại ngã tư, đèn đỏ bật lên.

Xe chậm lại, dừng hẳn. Khu vực này toàn nhà dân, yên ắng.

Con đường vắng tanh trải dài phía trước, chỉ có ánh đèn đỏ rực phía trên. Không xe cộ, không người qua lại, không nhạc, khiến không gian trong xe càng tĩnh lặng.

“Vậy.”

Giọng Chu Dục Trì phá vỡ sự im lặng.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn Khương Tảo.

Khoảnh khắc ấy, giọng anh là âm thanh duy nhất mệt mỏi xen chút thích thú, vừa đùa cợt vừa nghiêm túc: “Cậu không muốn biết gì về tôi sao?”

Ánh mắt họ chạm nhau bất ngờ. Đôi mắt anh đen thẳm, sâu không thấy đáy, ánh đèn đường lấp lóe bên ngoài, cách nhau một khoảng không quá gần cũng chẳng quá xa.

Khương Tảo bị anh chọc tức cả tối, không muốn bị khích nữa, buột miệng: “Tôi không phải kẻ tự ngược, quan tâm chuyện của cậu làm gì?”

“Ồ.” Đèn chuyển xanh, Chu Dục Trì quay lại tập trung lái xe. “Đau lòng ghê.”

Cả hai không nói gì thêm.

Chẳng mấy chốc, họ đến nơi.

Cả chuyến xe đối với Khương Tảo kỳ lạ đến mức quái gở. Chẳng phải đáng lẽ đây là màn thanh toán nợ nần sao?

Cậu tự thấy cạn lời, hoàn toàn mù mờ về suy nghĩ của Chu Dục Trì, hay liệu anh ta có đang âm mưu trò đùa nào để chơi cậu không.

Để đề phòng, Khương Tảo quyết định chơi an toàn, chọn cách cư xử đàng hoàng nhất. “Thôi, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”

Rồi cậu nhớ lại chuyện trước đó, thêm vào: “Nếu cậu không muốn ăn, tôi chuyển khoản cũng được.”

Chu Dục Trì không đáp, chỉ nhìn cậu tháo dây an toàn.

Khương Tảo chán ngấy trò của anh, mở cửa bước xuống.

Cậu định nói cảm ơn thì anh ta lại lên tiếng: “Đừng đa cảm quá. Rồi cậu sẽ phải trả hết thôi.”

Khương Tảo: “…”

“Tên khốn là tôi mà,” Chu Dục Trì nói, “ Cậu dám lên giọng dạy tôi tránh xa bar đúng là lạ đó.”

Cậu đóng sầm cửa xe, mặc kệ đó là xe tiền tỷ.

Nhưng cửa kính lại hạ xuống.

Chu Dục Trì dường như quên dặn gì đó, liếc cậu lần cuối trước khi đi.

“Về nhà, tắm, uống sữa, ngủ.” Anh ta đúng là biết cách chọc tức người, còn nói thêm. “Cố mơ về tôi tối nay nhé.”

Khương Tảo về nhà.

Tắm, uống sữa, ngủ. Quy trình trước giờ đi ngủ của cậu khớp y xì lời Chu Dục Trì.

Chỉ nghĩ đến việc có thể mơ về gã điên ấy thôi đã khiến cậu nổi da gà.

Trước đây, Khương Tảo sống ở ký túc xá trường, nhưng vì thực tập, cậu chuyển đến gần chỗ làm cho tiện.

Căn nhà này là của bố mẹ cậu, để trống, nên cậu dọn vào luôn.

Thật ra, sống một mình bên ngoài không chỉ vì tiện cho công việc còn một lý do lớn khác. Công việc của cậu… cần rất nhiều dụng cụ.

Sau khi tắm, Khương Tảo đẩy cửa phòng ngủ, thấy căn phòng rộng đã chất đầy đủ thứ đồ kỳ lạ.

Như mẫu ren mới, sản phẩm mùa tới, búp bê đa chức năng và vài công cụ tay cao cấp đáng ngờ… biến phòng cậu thành kho chứa.

Nhìn thôi đã thấy đau lưng.

Khương Tảo là một ông chủ thực thụ. Để làm việc hiệu quả, cậu giữ nhiều mẫu tham khảo ở nhà, dù có là trời cũng không biết vì sao cậu không muốn để chúng ở phòng khách hay chỗ khác.

Cậu theo bản năng tin rằng đây là đồ cá nhân, và nó phải ở trong phòng mình.

Khương Tảo ngã xuống giường, lấy điện thoại, định đọc truyện để thư giãn trước khi ngủ.

Gu đọc của cậu rất rộng gần như không kén chọn và cậu thích tất cả. Truyện vừa ngọt vừa cay, đáng yêu không cưỡng nổi là sở thích nhất mới nhất của cậu.

Rất ít người biết cậu là gay. Chu Dục Trì dĩ nhiên là không biết. Ngoài đồng nghiệp, người duy nhất biết là bạn đọc truyện của cậu, Bạch Vân Phàm.

Bạch Vân Phàm là bạn cậu quen ở đại học một gã cực kỳ lầy lội. Hai người rảnh rỗi là cùng nhau bàn luận truyện.

Điện thoại rung liên tục.

Khương Tảo nhấc lên, thấy Bạch Vân Phàm nhắn WeChat tới tấp.

[Bạch Vân Phàm: “Khương Tảo TRỜI ƠI XEM NÀY x3!!!”]

[Bạch Vân Phàm: [Ảnh chụp màn hình]]

[Bạch Vân Phàm: [Ảnh chụp màn hình]]

Khương Tảo mở ảnh có cảnh nóng, bức ảnh này đúng là nóng bỏng mức NSFW.

-(( NSFW là viết tắt của Not Safe For Work, nghĩa là "Không an toàn khi xem tại nơi làm việc". Thuật ngữ này thường được dùng để chỉ nội dung (hình ảnh, video, văn bản, v.v.) có tính chất nhạy cảm, như cảnh khiêu dâm, bạo lực, hoặc bất kỳ thứ gì không phù hợp để xem ở môi trường công sở hoặc nơi công cộng.))

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: “Trời ơi NÓNG QUÁ [mắt lấp lánh.JPG]”]

[Tảo Tảo Ngủ Sớm: “Truyện nào đây?”]

[Bạch Vân Phàm: “Tớ giới thiệu cho cậu trước đó rồi mà!”]

[Bạch Vân Phàm: “Ngủ Với Sếp [Đam mỹ]!!”]

[Bạch Vân Phàm: “GÀO THÉT LUÔN OMG!!”]

[Bạch Vân Phàm: “Thằng công này CHẤT! Sao mà dâm đãng thế?! Nó với sếp…! AHHH sếp phá tui đi! Bố mẹ ơi, tui chết rồi!!”]

[Bạch Vân Phàm: “Công ngầu lòi, mày PHẢI đè sếp trong bí mật!!”]

Khương Tảo: …Cái quái gì?

Sao cứ phải là sếp? Sếp làm gì sai?

Khương Tảo sẵn sàng bảo vệ danh dự của các sếp trên toàn thế giới.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play