Edit: Pudding

Cánh cửa phòng riêng bị người ta nhẹ nhàng mở ra rồi lại khép lại. Mấy người mặc đồ gọn gàng, khí chất phú nhị đại thấp giọng trò chuyện.

“Người ta mới vừa bị đưa lên phòng trên kia, sao đã ngủ mất tiêu rồi?”

“Mày cũng gan thật đấy. Nếu Minh thiếu mà biết Lương tổng đang tìm người thay thế cậu ta, không nổi điên à? Lúc đó Lương tổng còn ôm được mỹ nhân về nhà không?”

“Thời đại này chẳng phải đang thịnh hành mấy kiểu kịch bản thế thân à? Phải gây chuyện, gây xong rồi mới là chân ái. Lần trước tao chính mắt thấy Lương tổng chỉ nhìn đứa con nuôi nhà họ Minh nhiều hơn vài lần thôi mà Minh thiếu đã không vui rồi. Cái này không phải là ghen với chiếm hữu à?”

“Vẫn là mày biết chơi ghê.”

“Biến đi! Lão tử là người dọn sạch chỗ này đấy! Mau đưa người kia xuống dưới đi.”

Một đám người lộn xộn vừa đẩy nhau vừa cười đùa rời khỏi phòng. Trước khi bước ra ngoài, một tiểu minh tinh không nhịn được quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên sô pha.

Bộ âu phục sang trọng vứt tùy ý ở một bên, người đàn ông nhắm mắt tựa vào ghế, hàng mi dài rũ xuống in bóng dưới mắt, khóe môi hơi cong lên, cổ áo sơ mi mở rộng để lộ làn da gợi cảm. Vẻ ngoài ưu tú pha chút phóng túng vì say rượu, khiến người ta không dám rời mắt.

Tiểu minh tinh đứng sững, nuốt nước miếng đầy thèm thuồng.

Người đàn ông ấy chính là Tổng tài của Tập đoàn Lương thị – Lương Yến.

Lương Thị hiện nay đã phát triển mạnh mẽ, không ai dám phủ nhận tài năng lãnh đạo của người đàn ông trẻ tuổi này. Kiêu ngạo và ngang bướng như thế hệ phú nhị đại, nhưng trước mặt Lương Yến lại có cảm giác như bị kiềm chế, như thấy thân cha còn phải nhún nhường.

Ánh mắt của tiểu minh tinh lại lần nữa rơi vào người Lương Yến, mặt đỏ tim đập loạn.

Lúc nãy khi hắn đi lên kính rượu, người đàn ông cười dịu dàng, lịch thiệp tiếp nhận rượu và thuốc lá, không làm hắn cảm thấy khó xử chút nào.

Tiểu minh tinh bị kéo đi, “Tưởng đi hầu hạ à? Người như Lương tổng không ưa ngươi đâu.”

Không lâu sau, cánh cửa phòng lại bị mở ra, một bóng hình mảnh mai nhanh chóng bước vào.

Bước chân nhẹ nhàng đến gần, trong ánh đèn hỗn loạn Lương Yến mở mắt.

Ánh mắt sắc bén quét qua người mới tới, người kia bỗng dừng lại, không thể kiểm soát được bản thân, ngẩn người nói: “Dương thiếu bảo tôi tới, tới hầu ngài.”

Mắt hạnh long lanh, vẻ mặt thanh thuần và tinh khiết.

Lương Yến chỉ liếc một cái rồi thu lại tầm mắt, uống một ngụm rượu, đầu óc hơi mơ màng, khóe miệng nhếch lên một chút, giọng nói ôn hòa đầy quyến rũ: “Đi ra ngoài đi, bảo tôi muốn ở một mình.”

Nhẹ nhàng nói một câu, giải thoát người kia khỏi tình thế bế tắc.

Trương Thiển đứng đực ra, suýt nữa nghĩ rằng cảm giác áp lực từ ánh mắt sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác. Hắn vội vàng nhìn lại người đàn ông, trái tim đập nhanh hơn.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông, hắn mỉm cười phong lưu, nhưng vô tình lại lộ ra vẻ nguy hiểm, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Không phải ảo giác, cũng không phải là người mà hắn có thể trêu chọc.

Từ lúc tiến vào đến lúc rời đi, Trương Thiển chỉ mất chưa đến một phút.

Lương Yến tửu lượng không tốt, ba ly rượu đã khiến hắn cảm thấy choáng váng đầu óc, hắn không muốn uống tiếp, không ai dám tự tiện rót cho hắn, ngoài xã giao ra, không có chỗ nào có thể làm hắn yên tâm để say rượu và ngủ qua đêm.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng riêng đột nhiên bị đá văng, một bóng dáng thanh mảnh lao vào.

“Lương Yến! Sao anh có thể làm nhục tôi như vậy?”

Lương Yến híp mắt lại, đôi chân dài vắt chéo, thay đổi tư thế, nhìn người đang đứng trước mặt.

Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt người kia, khẩu trang che gần hết khuôn mặt, nhưng đôi mắt lớn chứa đầy hơi nước, thanh âm chất vấn mang theo khóc nức nở, tràn đầy sự uất ức.

Tuy vậy, dù có khẩu trang, hắn vẫn có thể nhận ra người kia là ai.

“Làm sao vậy? Sao lại tức giận như vậy.” Lương Yến cười nhẹ, đẩy chén rượu đến trước mặt người kia, “Uống chút rượu đi, đừng nóng giận.”

Minh Đường: “……”

Hắn nghẹn lại, bình tĩnh một chút rồi nhìn quanh phòng bao.

Ngoài mấy chiếc ly rượu vương vãi, sô pha sạch sẽ, chiếc áo tây trang bên cạnh, không có dấu vết dơ bẩn nào như hắn tưởng tượng.

Minh Đường hồ nghi, “Người đâu? Anh giấu hắn ở đâu?”

Lương Yến mỉm cười, nụ cười của hắn có chút mơ hồ: “Người nào? Cho dù có người, cũng không đến lượt Đường Đường tới bắt gian đâu.”

Giọng nói lười biếng của nam nhân như thể tình nhân thì thầm, Minh Đường hạ nét mặt, khuôn mặt đỏ lên, khí thế giảm đi vài phần.

“Anh không thể vì em không đồng ý với anh mà đi tìm một người thay thế như vậy.”

Minh Đường không ghét Lương Yến, thậm chí còn không chỉ là không ghét, khi đối diện với Lương Yến, cậu thường xuyên không chịu nổi, chỉ cần hắn nói một câu là mặt Minh Đường đã đỏ bừng lên.

Nhưng cậu ta vẫn giữ được sự tỉnh táo trong lòng, không thể để cho người đàn ông đa tình này muốn làm gì thì làm, giống như lúc này, tuy thích mình nhưng lại đi tìm người thay thế.

Lương Yến không nói gì, Minh Đường tức giận hừ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Lương Yến, chỉ trích: “Anh không thể học theo mấy người khác, chơi những trò bẩn thỉu như vậy, Trương Thiển và em có chút giống nhau, nếu anh chơi hắn, chính là”

Nói đến đây cậu ta có chút xấu hổ và tức giận, không thể nói ra lời.

“Dù sao anh không được tìm Trương Thiển!”

Giọng nói của Minh Đường lúc lên lúc xuống, khiến người ta có chút choáng váng.

“Im miệng.” Lương Yến cau mày, liếc mắt nhìn hắn.

Minh Đường trong lòng thắt lại, theo bản năng nuốt nước miếng, cảm giác áp bức đột ngột từ Lương Yến khiến hắn gần như không thể thở được, hoàn toàn khác với sự ôn nhu thường ngày.

Hắn đầu óc hỗn loạn, không hiểu vì sao Lương Yến lại nổi giận như vậy, Minh Đường lại vừa tức vừa thẹn, nhưng trong lòng lại không nhịn được dâng lên một cảm giác khó tả.

Lương Yến, thế nhưng mà không những tìm thế thân mà còn đối với hắn tức giận. Minh Đường vừa tức lại vừa thẹn, đáy lòng lại nhịn không được dâng lên một ý niệm.

Người như Lương Yến, thân phận cao quý, trước giờ đều là người mà cậu ta chỉ có thể thầm thích, muốn cũng không có được. Vậy mà bây giờ lại vì không có được mình mà đi tìm thế thân... Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hư vinh méo mó

Lương Yến khẽ nhấc mí mắt, châm một điếu thuốc, kẹp hờ giữa hai ngón tay, rồi thản nhiên nói:

“Nghe nói người đại diện của cậu nhận cho cậu một show hẹn hò?”

Từ khi Minh Đường bước chân vào giới giải trí, Lương Yến đã bỏ không ít tiền đầu tư cho cậu ta. Gần đây, một bộ phim thần tượng do cậu tham gia bất ngờ nổi tiếng. Nhân vật nam phụ Bạch Nguyệt Quang mà Minh Đường đảm nhận cũng nhờ vậy mà được chú ý, khiến danh tiếng và tài nguyên liên tục đổ về.

Người đại diện đã kể hết mọi chuyện cho Lương Yến.

Minh Đường vốn rất ghét mùi thuốc lá, liền nghiêng người tránh khỏi Lương Yến. Nhưng lại bị câu nói của hắn làm phân tâm, trong lòng không khỏi bực bội. Thế nhưng vẫn e ngại tính chiếm hữu của Lương Yến sẽ nổi lên mà ngăn cản không cho mình tham gia.

Lương Yến căn bản chẳng cần tự mình ra tay, chỉ hời hợt buông một câu nhẹ tênh, thế là cái chương trình kia của hắn coi như xong, phải “ngâm nước nóng” rồi.

Minh Đường lúng túng chống chế:

“Cũng đâu phải yêu đương thật, tất cả đều là theo kịch bản, chỉ là làm mấy trò chơi, diễn diễn cho có thôi… Bây giờ mọi người đều thích ‘đẩy thuyền’, có thể tăng không ít fan nữa đấy.”

“Cái người ảnh đế gì gì trong giới các cậu ấy, tên là Cố Thần, cũng tham gia à?”Lương Yến hỏi, giọng điệu như vô tình nhưng ánh mắt lại hơi sắc.

Minh Đường hơi đỏ mặt dưới lớp khẩu trang, lí nhí đáp như muỗi kêu: “Ừ…”

Lương Yến khẽ bật cười.

Minh Đường không phục, lầm bầm:

“Lương Yến ca ca, anh đừng suy nghĩ lung tung nha. Cố Thần là tiền bối, em lên chương trình có thể tiện thể học hỏi kỹ năng diễn xuất thôi, không có gì đặc biệt cả.”

Lương Yến hỏi thẳng:

“Vậy cậu chột dạ cái gì?”

Câu nói quá trực diện khiến Minh Đường nhíu mày, định cãi lại thì đã thấy Lương Yến dập tắt điếu thuốc, xách áo khoác tây trang lên, sải bước dài đi ra ngoài.

“Cậu ở lại chơi đi, tôi đi trước.”

Minh Đường sợ hắn ngoài mặt không nói, sau lưng lại làm chuyện gì đó nên liền luống cuống đuổi theo, hai ba bước đã giữ lấy tay Lương Yến:

“Lương Yến ca ca ——”

Đúng lúc này, cửa bị mở ra từ bên ngoài.

Một chàng trai đội mũ lưỡi trai bước vào, vành mũ che gần nửa gương mặt, bóng tối hắt xuống khiến làn da trắng trẻo càng nổi bật.

Lương Yến dừng bước, quay đầu nhìn đối phương.

Minh Đường theo bản năng nhìn theo ánh mắt của anh.

Hai người đang kéo kéo lôi lôi trông chẳng sạch sẽ gì.

Thanh niên kia bình tĩnh nhìn vài giây, như bị xúc phạm mà dời mắt đi, kéo vành mũ thấp xuống, môi mím lại đầy lạnh lùng.

“Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Rầm!

Cửa bị đóng lại.

Minh Đường sửng sốt:

“Sao Minh Việt lại đến đây?”

Lương Yến cúi đầu nhìn cánh tay Minh Đường vẫn còn bám trên người mình:

“Buông tay.”

Anh giật tay ra khỏi sự níu kéo của cậu ta, đẩy mạnh một cái, ép Minh Đường ngồi trở lại ghế, ánh mắt cậu ta đầy vẻ khó tin.

Cuối hành lang, bóng dáng gầy gò ấy đã khuất sau chỗ rẽ.

Trong đầu Lương Yến bỗng hiện lại toàn bộ đoạn đối thoại chưa tới mười phút trước, cùng với cốt truyện một cuốn tiểu thuyết mà anh từng đọc.

Nhân vật chính trong truyện, thân phận và hoàn cảnh, giống y như những gì đang xảy ra ngoài đời thật.

Chương trình hẹn hò sắp tới kia, cũng chính là bước ngoặt quan trọng trong truyện dẫn tới mối quan hệ giữa các nhân vật.

Đáng tiếc, Lương Yến không phải nam chính.

Minh Đường mới là nhân vật chính.

Minh Đường xuất thân từ một gia đình khá giả, nhà họ Minh, được quý nhân nâng đỡ, việc làm ăn ngày một phát đạt. Khi trưởng thành, Minh Đường bước chân vào giới giải trí, được người chống lưng, sự nghiệp thăng tiến thuận buồm xuôi gió.

Cho đến khi gặp ảnh đế Cố Thần - người yêu định mệnh của cậu ta.

Từ đây, cốt truyện bắt đầu sóng gió.

Cậu ta bị tiểu nghệ sĩ vô danh chèn ép, scandal liên tục nổ ra, bị người thầm mến hiểu lầm, bị người cướp mất cơ hội đến gần Cố Thần…

Còn kẻ nhiều lần khiến nam chính rơi vào khốn đốn, chính là phản diện trong truyện – Minh Việt, anh trai nuôi của Minh Đường, một nhân vật mờ nhạt trong giới giải trí.

Hắn ghen tị với ánh hào quang của Minh Đường, sự yêu thương của cha mẹ, sự ưu ái của Cố Thần, nên đã âm thầm phá hoại tất cả.

Và Lương Yến… chính là người luôn âm thầm bảo vệ Minh Đường, cuối cùng lại đẩy người mình yêu vào vòng tay kẻ khác.

Mà người vừa rồi đội mũ bỏ đi, chính là Minh Việt – anh trai nuôi của Minh Đường, đồng thời cũng là người mà Lương Yến đã từng ký giấy kết hôn làm vợ chồng giả.

Trong nhà vệ sinh, tiếng nước nhỏ từng giọt lách tách vang lên.

Trong gương là khuôn mặt trắng bệch của Minh Việt, một giọt nước trượt xuống trán, lăn qua gò má rồi rơi xuống cằm gầy gò.

Lạch cạch.

Minh Việt chống tay lên thành bồn rửa, khẽ ngẩng đầu.

Vành mũ che ánh đèn, đôi mắt nâu nhạt như bị phủ một lớp u ám, sâu thẳm như chất chứa nỗi buồn.

Cậu nhìn chằm chằm vào gương, hơi kéo khóe môi như cười.

Gặp Lương Yến và Minh Đường trong hoàn cảnh này, dường như… cũng không có gì bất ngờ cả.

Sau lưng vang lên giọng đàn ông trầm khàn như lưu manh đứng gác:

“Tình cờ quá.”

Minh Việt giật mình nhìn lại trong gương.

Phía sau là Lương Yến, tay khoanh trước ngực, không rõ đã đứng đó bao lâu.

Đáy mắt Minh Việt trầm xuống, cúi đầu, bước nhanh rời đi.

Cửa bị thân hình cao lớn của Lương Yến chắn ngang.

Một mùi rượu nhàn nhạt lan ra không đến nỗi khó chịu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play