Edit: Pudding
“Xem đủ rồi sao?” Lương Yến cười nói, cúi đầu tìm đôi mắt dưới vành mũ, “Chính cậu đã ngắm đủ rồi, cũng để tôi nhìn một chút chứ?”
Đôi mắt bị che giấu quả nhiên rất đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, tinh tế như thể móc câu, câu lấy lòng người.
Mắt đào hoa vốn mang theo vẻ đa tình, nhưng khi nhìn kỹ lại không có lấy nửa phần dịu dàng hay tình ý.
So với vẻ xinh đẹp, ánh mắt ban đầu còn khiến người ta cảm thấy có tính công kích hơn.
Bị nhận ra, Minh Việt lập tức thu lại suy nghĩ muốn nghỉ ngơi.
“Gương mặt của Lương tổng càng xứng đáng để thưởng thức.” Hắn khen một câu, ngữ khí không lạnh không nóng, ánh mắt liếc nhẹ sang phía Lương Yến.
Người đàn ông cao ráo chân dài, hơi men vương quanh, cổ áo sơ mi đen mở rộng, không biết đã khiến bao nhiêu người phải thất thần.
“Tầm mắt của cậu thật tinh tường.” Lương Yến cười, đón nhận lời khen đó.
Phản ứng của Minh Việt đúng như dự đoán, lạnh nhạt: “Tôi không phải đến để gây phiền phức.”
Trong thỏa thuận giữa họ có ghi rõ, ai muốn chơi thế nào thì chơi, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Minh Việt không muốn để Lương Yến hiểu lầm điểm này, nếu Lương Yến đã đồng ý giao dịch với hắn, thì ít nhất bề ngoài, hắn muốn thể hiện ra dáng vẻ của một đối tượng tuân thủ thỏa thuận, biết an phận.
Dù chỉ là tạm thời.
Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên kết thúc ở đây, Minh Việt hơi nghiêng người, định rời đi.
“Ân.” Lương Yến đáp lại, mỉm cười: “Cậu tới bắt gian à?”
Minh Việt chút nữa thì chân trái dẫm lên chân phải, suýt ngã ra đất, bên hông vươn tới một bàn tay đỡ lấy, vừa chạm vào liền lập tức rút lại.
“Lương tổng hiểu lầm rồi, tôi đi ăn mừng với đoàn phim, tình cờ gặp được…” Minh Việt rũ mắt xuống, lông mi khẽ rung, “Tôi sẽ giữ kín chuyện này.”
Kỳ thực cũng chẳng có gì cần phải giữ bí mật, chuyện Lương Yến thích con trai nhà họ Minh, hầu như tầng lớp thượng lưu trong giới ai cũng biết.
“Không cần giữ bí mật,” Lương Yến nhìn chằm chằm vào vành tai hơi ửng hồng lộ ra ngoài tóc mai của hắn, chậm rãi nói, “Cho cậu một cơ hội để bù đắp… Tôi say rồi, đưa tôi về đi.”
Minh Việt mím môi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vài phần do dự, trông có vẻ không quá tình nguyện.
Lương Yến kiên nhẫn chờ người trước mặt mở miệng, gương mặt hắn đường nét sâu sắc, đuôi mắt bởi men say mà ửng hồng, lúc nhìn người thì chuyên chú, lại như mang theo vài phần thâm tình.
Minh Việt tránh né ánh mắt đối diện, từ chối nói: “Tài xế của ngài hẳn là đang đợi ở ngoài.”
“Tài xế có việc, đi trước rồi.” Lương Yến vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm vài cái, ngay tại chỗ cho tài xế tan ca.
Không vui cũng vô ích, hôm nay, hắn nhất quyết ăn vạ.
Ánh mắt Lương Yến quét qua quét lại trên một bên mặt của Minh Việt, thầm nghĩ, gương mặt này nhìn thế nào cũng vượt mặt nam chính cả tám con phố, thế mà giống như hắn, cũng chỉ là một vai phụ pháo hôi.
Trong truyện, Minh Việt còn ngông nghênh hơn cả hắn, kết cục lại còn thê thảm hơn, phần nhiều cũng là do hắn ban tặng.
Biết được Minh Việt mang lòng độc ác với Minh Đường, trong sách, Lương Yến vì bảo vệ Minh Đường mà ra tay giúp đỡ, vừa động thủ liền cắt đứt hoàn toàn con đường nghệ sĩ của tiểu pháo hôi Minh Việt, lại còn dùng tài nguyên nhỏ để ép buộc, khiến người ta muốn trốn cũng không trốn nổi.
Ở trong tay Lương Yến, không trốn thoát thì có thể có kết cục gì tốt?
Minh Việt không nhịn được mà tìm dấu vết say rượu trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, đối diện đôi mắt mỉm cười sáng ngời, rồi bình tĩnh thu lại ánh nhìn.
Trước đây, Lương Yến chưa bao giờ trêu đùa với hắn kiểu này, thậm chí còn chẳng để mắt tới hắn.
Minh Việt cụp mắt, môi khẽ mím.
“Chóng mặt.” Lương Yến không kiên nhẫn chờ, bước lên vài bước, cơ thể hơi nghiêng, cánh tay đặt lên bờ vai gầy gò của thiếu niên.
Hơi ấm từ bả vai xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến, Lương Yến nghiêng đầu.
Cảm giác say khiến giọng nói trầm thấp trở nên giàu từ tính, mang theo vài phần lơ đãng dịu dàng, như thể là một ảo giác.
"Đưa tôi về được không?”
Luồng hơi nóng phả qua bên tai, khiến thân thể Minh Việt khẽ run lên, chiếc cổ trắng nõn thoáng chốc ửng hồng, nhìn thấy rõ bằng mắt thường.
Trong men say mơ hồ, trong đầu Lương Yến bất chợt hiện lên một câu trong sách:
【 Minh Việt bị Lương Yến chơi đến mức không còn gì sót lại 】.
Tới bãi đỗ xe ngầm, Lương Yến đi trước ngồi vào ghế phụ, Minh Việt đứng bên cạnh xe, do dự không bước lên.
Lương Yến liếc nhẹ: “Lâm thời đổi ý à?”
Minh Việt: “Tôi muốn uống trà sữa.”
Lương Yến nhắm mắt cười khẽ: “Đi thôi.”
Ước chừng mấy phút sau, cửa xe lại lần nữa mở ra, ghế lái truyền đến vài tiếng động nhỏ lộn xộn, “phụt” một tiếng vang khẽ, âm thanh của ống hút xuyên qua lớp màng nhựa.
Lương Yến không hề chớp mắt, cả người lười biếng dựa vào ghế, cho đến khi một cảm giác ấm áp từ mu bàn tay truyền đến.
“Nước mật ong.” Chiếc mũ của Minh Việt dường như được hàn chặt vào đầu, vừa đủ để che đi đôi mắt khiến người ta phải ngoái nhìn.
Lương Yến có chút ngứa tay, không uống ly nước mật ong, vươn tay ra, khi Minh Việt vẫn còn trong trạng thái phòng bị, Lương Yến khẽ cười, đồng thời ngón trỏ chọc nhẹ vào chiếc mũ đen.
Trên đỉnh đầu, chiếc mũ lưỡi trai bị chọc lệch, một vài lọn tóc nhỏ lòa xòa ra ngoài, Minh Việt mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt xinh đẹp của hắn vô tình lộ ra sự ngạc nhiên và hoảng loạn.
Bề ngoài thì rất ổn, nhưng thực ra lại không che giấu được sự ngây ngô và non nớt.
Mới 22 tuổi, vẫn còn trẻ con
“Nơi này không có người ngoài.” Lương Yến nói, “Cậu đẹp thế này, sao không cho tôi xem?”
Minh Việt mím môi, không đi chỉnh lại chiếc mũ bị chọc lệch, lấy khẩu trang từ trong túi ra, che gần hết khuôn mặt đẹp đẽ của mình.
Im lặng phản đối.
Lương Yến: “……”
Thật là bướng bỉnh..
Lương Yến một người đàn ông gần ba mươi tuổi, không hề cảm thấy xấu hổ khi trêu chọc một đứa trẻ. Anh ta cầm lấy ly nước mật ong, cắn ống hút và nhấp vài ngụm.
Chiếc xe chạy rất êm, Lương Yến dựa lưng vào ghế ngủ một giấc. Ghế ngồi cũng được Minh Việt chỉnh lại, góc độ vừa phải.
Mặc dù còn trẻ nhưng cậu rất chu đáo.
sau khi uống nước mật ong, dạ dày của Lương Yến thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Một khi cơ thể được thư giãn, tâm trí cũng trở nên thư giãn hơn.
Việc kết hôn với Minh Việt không phải là bị sự ràng buộc nào, mà là do cả hai đều có nhu cầu riêng. Hắn tìm một người đàn ông để kết hôn nhằm làm cho những người lớn tuổi cảm thấy khó chịu, còn Minh Việt yêu cầu kết hôn với hắn để thoát khỏi nhà họ Minh, để thoát khỏi cuộc sống nương nhờ vào người khác.
Nhà họ Minh sắp đặt một vụ ngoại tình và đưa đứa con nuôi lên giường với hắn. Minh Việt lúc đó thật sự rất đáng thương. Cậu là một đứa trẻ tội nghiệp bị cả thế giới bỏ rơi và phải chịu đựng sự ngược đãi và giả tạo của gia tộc ấy.
Hắn lợi dụng hoàn cảnh để giúp đỡ và kết hôn với Minh Việt, nhưng sự việc không giống như trong sách mô tả mà hắn đồng ý kết hôn vì lời yêu cầu của Minh Đường.
Lúc hai người ở trên giường bị nhà họ Minh vạch trần, ngay cả tay dưới chăn cũng không chạm vào, đừng nói tới việc làm gì.
Lương Yến vuốt ve chiếc cốc nhựa ấm áp, một câu nói đặc biệt đáng nhớ trong cuốn sách cứ quanh quẩn trong đầu.
Cho nên cụ thể là chơi như thế nào?
Minh Việt nắm chặt vô lăng, cố gắng hết sức để lờ đi ánh mắt thính thoáng hướng vế phía mình.
Lương Yến nhìn người như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Minh Việt không uống trà sữa mà để nguyên ở rãnh ghế xe. Lương Yến lấy ra, bắt chước Minh Việt, xé bao bì ống hút, cắm vào, đưa đến miệng cậu.
“ Cậu chủ, cậu lái xe vất vả rồi. Tôi sẽ thưởng cho cậu một ít trà sữa”. Lương Yến mỉm cười, giơ ly trà sữa lên.
Ly trà sữa mà Minh Việt mua cho mình lại chính là phần thưởng mà Lương Yến dành cho cậu. Hắn còn vô liêm sỉ đến mức trêu chọc một người kém mình bảy tuổi, nhưng người bị trêu lại chẳng bận tâm.
Minh Việt không từ chối, cậu tháo khẩu trang ra và nhẹ nhàng đưa ống hút vào miệng. Phía trước có đèn đỏ, cậu cuối đầu để lộ chiếc cổ thon dài và uống nước từ tay Lương Yến.
Nhìn thấy cậu sắp uống hết ly nước trong một hơi, Lương Yến cảm thấy buồn cười.
“Uống chậm thôi. Khi nào muốn uống thì nói cho tôi biết.”
Mặt Minh Việt đỏ lên, cậu buông ống hút ra.
Hôm đó là một ngày tháng ba hơi se lạnh, nhưng một tầng mồ hôi mỏng lại xuất hiện sau lưng.
Trên đường đi hai người cũng không trò chuyện gì với nhau. Dù sao thì họ cũng không thân thiết. Trước khi có giấy chứng nhận kết hôn, Lương yến chỉ gặp Minh Việt vài lần.
Mười mấy năm trước, mẹ của Lương Yến và mẹ của Minh Đường từng có quen biết, qua lại khá thân thiết. Nhờ vậy mà nhà họ Minh mới có cơ hội bám vào nhà họ Lương, được Lương gia cố tình nâng đỡ mà có được địa vị như hiện tại.
Khi còn nhỏ, hắn cũng từng đến nhà họ Minh không ít lần, nhưng người mà hắn thường gặp chỉ có Minh Đường. Minh Việt là con nuôi của nhà họ Minh, rất ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài, những dịp quan trọng lại càng không có tư cách tham dự.
Nói trắng ra, chỉ là một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Những chi tiết này cũng có đề cập trong truyện gốc, và khá trùng khớp với ký ức của Lương Yến.
Còn về chuyện truyện gốc miêu tả tình cảm của Lương Yến dành cho Minh Đường thì cũng chẳng đáng tin cho lắm.
Trong truyện, Lương Yến đã nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình với Minh Đường, nhưng chưa từng có hành động nghiêm túc nào.
Lương Yến hiểu rất rõ bản thân mình. Nếu hắn thật sự để tâm đến ai, kiểu gì cũng sẽ tìm cách nắm lấy người đó trong tay. Trừ khi đầu óc có vấn đề, bằng không thì tuyệt đối không thể nào rộng lượng để người mình thích lên chương trình tình cảm thân mật với một nam nhân khác.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào khu biệt thự rồi dừng lại.
Lương Yến liếc mắt: "Vào ngồi một lát nhé?"
Đêm hôm khuya khoắt mà rủ người vào nhà ngồi một lát, nếu không phải có dụng ý riêng thì cũng là lời khách sáo nói miệng.
Người nói tùy tiện, nhưng người nghe đâu thể không cân nhắc.
Minh Việt lễ phép từ chối: "Không cần đâu, Lương tổng nghỉ ngơi sớm một chút."
Lời mời ban nãy của Lương Yến đúng thật là khách sáo, cũng không miễn cưỡng giữ lại. Thế nhưng ngay sau đó, Minh Việt ở phía bên kia cũng bước xuống xe.
Lương Yến nghiêng đầu, khẽ cười: "Đổi ý rồi? Muốn theo tôi vào nhà à?"
Lời nói mập mờ không rõ, lại khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên đặc quánh, khiến bầu không khí trở nên khó tả.
Đèn khu biệt thự tuy sáng, nhưng không thể chiếu rõ được biểu cảm trên gương mặt Minh Việt. Chỉ thấy cậu lắc đầu, nói nhỏ:
“Tôi về nhà, không có lái xe.”
Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc.
“Cứ lấy xe đi, hôm khác để tôi cho người mang về.” Lương Yến.
Minh Việt không đáp lại.
“Cũng gần hai giờ rồi, cậu còn định đi bộ về à?”
Lương Yến bật điện thoại xem giờ, rồi tắt màn hình, chậm rãi nói tiếp:
“Ban đêm đường xá không an toàn. Tối om như thế mà bị người ta túm cổ, cậu định để tôi thành kẻ goá vợ à?”
Ban đầu chỉ định gọi xe công nghệ về thôi, Minh Việt: “……”
Hắn là đàn ông con trai, sao có thể dễ dàng bị “bắt cóc” như vậy?
Huống chi giữa hai người đâu thật sự có quan hệ gì, còn nói cái gì mà "goá vợ"... thì thật là không may.
Nếu từ chối nữa thì lại giống như không biết điều, Minh Việt đành đồng ý, nhưng giọng điệu nhạt nhẽo, khẽ bồi thêm một câu:
“Dù có goá vợ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hàng tá người xếp hàng muốn nhào vào lòng ngài đâu.”
Biết cậu nói vậy cho đỡ thẹn, nhưng lời nói nghe thế nào cũng khiến người ta khó mà thấy dễ chịu.
Lương Yến nhướng mày, ánh mắt mang chút ý cười đảo qua xương quai xanh lộ ra một nửa cùng gương mặt trắng trẻo của Minh Việt:
“Cậu đúng là đang ỷ vào tình cảnh hiện tại không tiện, nên tôi mới không thể xác thực quan hệ có đúng không?”
Xác thực quan hệ? Quan hệ gì?
Lương Yến thản nhiên nhắc nhở:
“Quan hệ vợ chồng, vô cùng hòa hợp.”
Minh Việt khẽ nuốt nước bọt, cổ họng cứng lại, nói có chút mất tự nhiên:
“Ngài cũng không đến nỗi mất liêm sỉ đến mức dựa vào chuyện này.”
Lương Yến bật cười vì tức. Tự dưng lại mời đúng người giỏi làm nghẹn họng người khác đưa về, đúng là tự rước họa.
Lương Yến cười nhẹ, giọng điệu mang chút trêu chọc:
“Việc này đâu có liên quan đến chuyện có phẩm hạnh hay không.”
Nói xong, hắn suy nghĩ một chút, nhận ra đã là khuya rồi, không muốn làm Minh Việt khó chịu nữa.
Lương Yến quyết định không tiếp tục trêu chọc, quay người đi ra ngoài. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn dừng lại, quay đầu lại và nghiêm túc nói:
“Có gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi một tiếng.”
Dù là không xét đến sự phát triển trong tương lai, chỉ dựa vào những ký ức đã qua, Lương Yến cũng biết Minh Việt không dễ dàng thành công trong giới giải trí.
Trước kia, Lương Yến chú ý đến Minh Đường nhiều hơn, nắm bắt được không ít những nhân vật trong giới giải trí, nhưng đối với Minh Việt, hắn lại không nghe thấy nhiều tin đồn. Điều này cũng đủ cho thấy sự vô danh của cậu trong giới.
Có lẽ vì đã uống rượu, hoặc cũng có thể là vì ảnh hưởng từ thế giới trong sách, Lương Yến hiếm khi có chút thiện tâm, cảm thấy nếu như không có ai kéo Minh Việt lại, cậu ta sau này chắc chắn sẽ chẳng có gì. Điều này thật đáng tiếc.
Lương Yến không nỡ, cậu đưa hắn về, thậm chí còn mau cho hắn một ly nước mật ong. Chỉ cần Minh Việt mở miệng, bất kỳ phiền phức nào sau này đều sẽ được giải quyết.
Đêm khuya yên tĩnh, không gian xung quanh tối, tiếng côn trùng kêu rỉ rả phá vỡ sự im lặng. Nhưng trong lòng Minh Việt lại rất bình tĩnh.
Cậu nhìn theo bóng lưng Lương Yến, nhẹ nhàng nói một tiếng “ừm”.
Khi bóng dáng của Lương Yến dần khuất, Minh Việt quay lại xe, mở điện thoại nhìn thời gian, chỉ còn vài phút nữa là 12 giờ đêm.
Minh Việt: “……”
Hắn do dự một lúc, rồi lái xe đến chỗ đỗ chuyên dụng,sau khi xuống xe, anh không gọi taxi như dự định ban đầu mà mở ghế phụ ngồi vào.
Trên ghế không còn mùi thuốc lá hay rượu, chỉ còn thoang thoảng mùi nước hoa nhẹ của Lương Yến, cùng mùi hương từ chiếc áo khoác, rất sạch sẽ. Mùi này lạ lẫm, khác biệt, và cũng không phù hợp với hình ảnh phóng đãng của hắn với ba nút áo mở ra, để lộ ra phần nhỏ xương quai xanh và ngực.
Minh Việt ngồi ở ghế phụ, chợp mắt một lúc.
Điện thoại reo lên một hồi, hắn không để ý.
Hai phút sau, cuộc gọi được kết nối.
Người đại diện Dương Thịnh bực bội chất vấn: "Sao không bắt máy, cũng chẳng thấy người đâu! Nếu không muốn làm thì nói thẳng, đám nhỏ chờ tôi mang theo, ai còn vội vàng nâng đỡ cậu nữa!"
“Có việc.” Minh Việt thần sắc uể oải, không muốn đối diện với việc bị trách móc.
Dương Thịnh tức giận, giọng điệu đè nặng. Hắn đã quản lý Minh Việt được một năm, nếu không phải vì Minh Việt có ngoại hình thật xuất sắc, lại được giới giải trí công nhận, người khác cũng coi như là ngoan ngoãn, thì loại nghệ sĩ nhỏ này hắn đã từ bỏ lâu rồi.
Minh Việt cũng không phải hoàn toàn nghe lời. Trong công việc, Dương Thịnh nói gì thì là cái đó, nhưng khi đề cập đến những điểm quan trọng, Minh Việt lại không dễ dàng nhả lời.
“Thẩm Quyến nói sáng nay cậu bỏ đi, nhà đầu tư dẫn cậu đến câu lạc bộ uống vài ly rượu thì có vấn đề gì? Nơi đó là nơi người bình thường có thể đến sao? Cậu không nhìn xem tình huống như thế nào, uống mấy ly rượu, rồi tài nguyên liền đến, Tại sao cậu vẫn phải sống trong căn nhà thuê tồi tàn đó? Cậu không thể học theo Thẩm Quyến sao?" ”
Minh Việt lơ đãng nghĩ về lần gặp Lương Yến hôm nay, đột nhiên lên tiếng: “Nơi đó không bình thường.”
Nếu không, cậu cũng không thể gặp Lương Yến, vô tình phá hỏng chuyện tốt của đối phương.
Dương Thịnh cứng họng, nghe ra có vài phần buông lỏng, thử nói: "Hiện tại còn chưa tan cuộc, nhanh chóng trở về bồi chơi đi."
"Bồi chơi" có ý gì, Minh Việt rõ ràng.
Ngôi sao nhỏ phải hạ thấp bản thân để bồi rượu, khi bị chiếm chút tiện nghi thì không tính là gì, nhưng nếu cố tình, cuối cùng "bồi chơi" có thể kết thúc trên giường.
"Tôi không đi được, bên cạnh có người cần chăm sóc." Minh Việt bước ra khỏi xe, vòng ra phía trước xe tùy ý tìm một chỗ để dựa vào.
Dương Thịnh mặt tối sầm lại, "Đừng nói với tôi là cậu yêu đương! Mới vào nghề bao lâu, đã lén lút cùng người khác qua lại rồi?"
Minh Việt không đáp lại, Dương Thịnh tức giận cúp điện thoại, giây tiếp theo liền gọi video đến.
Minh Việt giơ di động, nghiêng người nhẹ nhàng che cửa sổ xe, khiến phần lớn hình ảnh chiếc xe sang trọng phía sau đều có thể nhìn thấy.
Dương Thịnh không thể phát ra tiếng mắng, tự động im lặng.
"Anh ta là ai? Đừng nghĩ tới việc nói gì đó với người trong xe."
"Ở câu lạc bộ gặp được ông chủ, anh ấy giúp đỡ một chút." Minh Việt mặt không đổi sắc, nói dối, "Anh ây uống say, nghỉ ngơi trong xe, đừng làm ồn."
Dương Thịnh: "......"
Minh Việt trên mặt không lộ ra một chút manh mối nào. Nếu là Thẩm Quyến, Dương Thịnh chắc chắn sẽ tin ngay lập tức. Nhưng Minh Việt thì không thể làm được việc này. Nếu thật sự gặp được một ông chủ trong câu lạc bộ, cậu cũng không thể bị đưa đi như vậy, tài nguyên của cậu trong năm nay cũng không đến mức quá tệ. Nếu không, hoặc là sẽ chỉ đóng vai phụ không có đất diễn, hoặc là một vai hề không có tiếng nói.
Dương Thịnh nửa tin nửa ngờ, "Xe đỗ ở đâu? Cho tôi xem xung quanh."
Minh Việt cầm điện thoại, xoay một vòng, màn hình hiển thị chính là khu nhà cao cấp nhất trong nội thành. Một cái nhìn là có thể nhận ra được. Dương Thịnh trong lòng hiểu rõ, nơi này là một khu biệt thự, không phải ai có tiền là có thể mua được. Những hộ gia đình xung quanh đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới.
Dương Thịnh: “Đêm nay không về nhà sao?”
Minh Việt: “Đợi người tỉnh lại rồi tôi về.”
Minh Việt không có ý định ở lại, cũng không có ý định đi khách sạn, Dương Thịnh lại tin lời hắn, vui vẻ nói: “Thật tốt, nếu đã như vậy, tôi sẽ không làm phiền nữa…”
“Không còn gì nữa, tôi cúp máy đây.”
“Này, lại chê tôi phiền phức.” Dương Thịnh vội vàng nói: “Tôi có một suất cho cậu trong một show hẹn hò. , chuyện này chúng ta đã bàn trước, tôi liên hệ giúp cậu, cậu nghe theo tôi. Nhưng lần này là Tổng giám đốc Lưu bỏ vốn ra để đẩy cậu lên, đến lúc đó cậu cũng phải thể hiện một chút cho ra dáng."
Dương Thịnh có mưu kế khôn khéo, vốn không định dùng chiêu này để khống chế Minh Việt, thậm chí không định lãng phí tâm tư vào chuyện này. Tuy nhiên, sau khi tính toán một lần nữa, Dương Thịnh nghĩ tới việc giúp Minh Việt một lần, cho hắn một lần ân huệ. Lúc trước, tổ tiết mục từ chối, nhưng sau mấy ngày họ lại tự gọi lại đồng ý cho Minh Việt một suất.
Dương Thịnh không tìm gặp Lưu tổng, cũng không quan tâm trung gian là ai đã giúp, không nhắc đến vấn đề thù lao và điều kiện, công lao này liền thuộc về hắn.
“Chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Minh Việt đứng quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt xinh đẹp trên màn hình chìm trong bóng tối, trông có phần u ám và rùng rợn. Dương Thịnh đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, vội vàng cúp máy.
Màn hình điện thoại sáng lên, Minh Việt nhấn vào một tin nhắn được gửi đến cách đây hai giờ.
Minh Đường: [Ca, em thấy không khỏe, có một vai diễn dưới nước vào hai ngày nữa, anh đến thay em được không?]