Thế nhưng lời nói ấy vừa tới bên môi, Diệp Triều Nhiên đã nghẹn lại.

Tống Nhã và Diệp Bùi đều đau lòng vì mình như vậy, làm sao họ có thể không khổ sở chứ?

Ngực cậu phập phồng dữ dội, hơi thở tựa như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Chưa kịp cất lời, Diệp Bùi đã nhìn ra cậu muốn hỏi gì.

Bàn tay to lớn ấm áp của ông không khách khí mà đập nhẹ lên đầu Diệp Triều Nhiên một cái.

Cậu không trốn tránh, cũng không phản ứng, cứ ngơ ngác nhận lấy một cái vỗ không nhẹ, nhưng lại chẳng cảm thấy đau, chỉ thấy ấm áp và an tâm.

Diệp Bùi cười nói: “Con không định đi theo họ về nữa à? Mà kể cả con thật sự trở về với họ, thì chẳng lẽ con không còn là con trai của chúng ta sao?”

Ông kéo chăn phủ thêm cho cậu rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Nuôi con mười sáu năm, mẹ con với ba đều rõ con là người thế nào. Cho nên sau này, kể cả vì lý do bất đắc dĩ mà con phải về nhà họ Phương, chúng ta cũng sẽ không ngăn. Chỉ cần con đừng quên hai người già này, lễ Tết gọi một cú điện thoại là chúng ta đã vui lắm rồi.”

Giọng Diệp Bùi rất bình thản, nhưng Diệp Triều Nhiên nghe vào lại nước mắt giàn giụa.

Cậu chôn đầu vào gối, nước mắt nhòe cả một mảng.

“Con sẽ không đi theo họ về đâu.” Diệp Triều Nhiên nghẹn ngào nói, “Dù là lý do gì đi nữa, con cũng sẽ không rời khỏi mọi người.”

Diệp Bùi bật cười.

Phải một lúc lâu sau ông mới nghẹn ngào nói: “Ngủ đi, tiểu tử thúi, đừng khóc nữa, con mà khóc sưng mắt, mai mẹ con lại nghi ba nửa đêm đánh con.”

Một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt Diệp Triều Nhiên.

Cậu nhận lấy, nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng khóc nức nở.

Trong bóng tối, như thể Diệp Bùi khẽ thở dài, rồi xoay người, một bàn tay đặt lên lưng cậu, quen thuộc mà nhẹ nhàng vỗ nhè nhẹ.

Tựa như năm đó, Diệp Triều Nhiên vẫn là đứa trẻ không có cảm giác an toàn, mỗi đêm đều phải có cha mẹ vỗ lưng, khe khẽ hát ru mới ngủ yên được.

Nước mắt Diệp Triều Nhiên càng rơi dữ dội.

May mà cậu đã sống lại, lần này cậu sẽ không để cha mẹ vì mình mà đau lòng nữa.

Đêm càng về khuya, bàn tay vỗ lưng ấy vẫn chưa dừng lại.

……

Hôm sau tỉnh dậy, đôi mắt Diệp Triều Nhiên quả nhiên đã sưng như Diệp Bùi nói.

May mà Tống Nhã không hỏi nhiều, chỉ là khi tiễn cậu cùng Diệp Bùi ra cửa, bà đưa cho cậu một túi chườm lạnh.

Diệp Triều Nhiên hơi ngại ngùng nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”

Tống Nhã cười dịu dàng: “Mau đi đi, đừng để trễ học.”

Tới trường, Diệp Bùi dẫn Diệp Triều Nhiên đến gặp giáo viên chủ nhiệm, cô Vương.

Thành tích Diệp Triều Nhiên luôn đứng đầu khối, học sinh ưu tú như vậy không chuyển trường, cô Vương còn vui hơn ai hết.

Thủ tục cũng không cần Diệp Triều Nhiên tự làm, Thầy Vương nói để Diệp Bùi đi theo thầy là được, còn cậu có thể quay lại lớp học trước.

Nhìn bóng cậu rời đi, lúc này Diệp Bùi mới lên tiếng: “Thầy Vương, tôi có một thỉnh cầu.”

Thầy Vương như đã đoán được, liền đáp: “Tôi hiểu các phụ huynh đang lo gì. Anh có thể yên tâm. Thứ nhất, thành tích của em Diệp Triều Nhiên rất xuất sắc, nhân duyên trong lớp cũng tốt. Thứ hai, học sinh lớp chúng tôi đều rất thân thiện. Tối qua trong nhóm lớp còn có bạn ra mặt nhắc nhở mọi người, hôm nay ai cũng không nên hỏi nhiều chuyện.”

“Tôi cũng đã trao đổi với các giáo viên khác, dù chuyện này có lan truyền thì trong trường có bàn tán đôi chút cũng là chuyện thường, nhưng anh làm phụ huynh hoàn toàn có thể yên tâm.”

Nghe xong, Diệp Bùi như trút được gánh nặng, cảm kích nói: “Cảm ơn thầy, thầy Vương.”

Thầy Vương mỉm cười: “Đây là việc tôi nên làm.”

……

Chia tay Diệp Bùi xong, Diệp Triều Nhiên một mình quay lại lớp.

Cậu cùng Diệp Bùi tới trường không muộn, cách giờ vào học còn hơn mười phút, nhưng hành lang dưới bóng cây lại chẳng có mấy học sinh.

Lại một lần bước vào khuôn viên trường, cảm giác lạ lẫm xen lẫn quen thuộc khiến Diệp Triều Nhiên không kìm được mà chậm rãi bước đi, vừa đi vừa ngắm nhìn. Cảnh vật chân thực dần trùng khớp với ký ức mơ hồ.

Cậu đi rất chậm, lúc tới cửa lớp 11A1 thì tiếng chuông chuẩn bị học vừa vang lên.

Hít sâu một hơi, Diệp Triều Nhiên lấy hết dũng khí bước vào.

Đột nhiên cậu thấy thật may mắn. May mà hôm qua lúc sống lại, cậu đang ở trong lớp, còn nhớ rõ chỗ ngồi của mình.

Không ngoảnh lại nhìn xung quanh, Diệp Triều Nhiên lập tức đi về phía Trương Tề.

Thế nhưng chưa kịp tới nơi, Trương Tề đã gọi: “Diệp Triều Nhiên, đi nhầm rồi!”

Cậu khựng lại, ngơ ngác nhìn Trương Tề.

Cậu ta chỉ vào một chỗ ngồi gần cửa sổ: “Chỗ của cậu là ở bên kia.”

Dường như nhìn ra sự bối rối trong mắt cậu, Trương Tề giải thích: “Hôm qua cậu đi rồi, lớp tụi này đổi chỗ ngồi. Lão Vương sắp xếp cho cậu ngồi hàng cuối.”

Chẳng lẽ kéo nguyên bàn của cậu xuống cuối luôn?!

Diệp Triều Nhiên từ nhỏ đến lớn chưa từng ngồi cuối lớp bao giờ!

Trương Tề như đoán được cậu đang nghĩ gì, bật cười: “Hắc hắc, lần này thành tích cậu không phải là đệ nhất từ dưới lên à? Ngồi cuối cũng hợp lý quá còn gì.”

Diệp Triều Nhiên: “……”

Đúng là… cậu quên mất.

Kiếp trước vì muốn đi theo Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa, cậu xin nghỉ học, hôm đó lại đúng lúc kiểm tra tháng, cậu không tham gia, toàn bài đều 0 điểm. Nếu cậu không đứng bét thì ai đứng?

Từ thủ khoa thành học sinh đội sổ trong chớp mắt, Diệp Triều Nhiên sững sờ thật lâu, chưa kịp hoàn hồn.

Chắc vẻ mặt cậu lúc đó quá buồn cười, một nam sinh không nhịn được bật cười: “Diệp Triều Nhiên, đỉnh cao ngồi đủ rồi, xuống phàm gian trải nghiệm gió mưa cuối lớp đi!”

Không ít bạn trong lớp bị chọc cười, tiếng cười vang lên khắp nơi.

Sự căng thẳng và lo lắng trong lòng Diệp Triều Nhiên cũng nhờ tiếng cười ấy mà tiêu tan.

Cậu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nói cũng có lý, tôi nên trải nghiệm một chút thật.”

Nói rồi, cậu đi về phía hàng cuối.

Không sao, kỳ kiểm tra tháng sau cậu sẽ thi lại được thôi.

Người ngồi cùng bàn với cậu sau này, hiện đang là học sinh đứng thứ hai từ dưới lên, đang nằm gục trên bàn ngủ. Nghe tiếng bước chân, nam sinh lười biếng ngẩng đầu.

Diệp Triều Nhiên đối diện với khuôn mặt vô cùng đẹp trai nhưng thảm hại của cậu ta, rất nhanh liền nhớ ra tên trong trí nhớ ——

Khương Tầm Mặc, ban thảo* của lớp bọn họ.

(*Ban thảo: người đẹp trai nhất lớp)

Cậu đang định chào hỏi trước, liền thấy Khương Tầm Mặc ngáp một cái, đôi mắt còn vương buồn ngủ nhìn cậu: “Thiên tài bảo bối cũng chịu đi học rồi à.”

Diệp Triều Nhiên: “?”

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play