Cậu với Khương Tầm Mặc đâu có giao tình gì, vậy mà Khương Tầm Mặc lại gọi cậu bằng cái biệt danh “thiên tài bảo bối” đầy thân thiết kia là sao?
Diệp Triều Nhiên quyết định đợi Khương Tầm Mặc ngủ dậy rồi hỏi cho ra nhẽ.
Không ngờ lần đợi này lại kéo dài đến tận trưa, đúng giờ tan học.
Suốt khoảng thời gian đó, Khương Tầm Mặc chỉ thay đổi vài tư thế cho giấc ngủ thêm dễ chịu, đến cả mí mắt cũng chẳng thèm hé ra lấy một lần.
Thế mà khi chuông tan học vang lên, hắn liền mở mắt ngay lập tức. Nghe thấy thầy giáo nói “tan học”, hắn không chần chừ lấy một giây, lập tức đứng dậy rời khỏi lớp.
Diệp Triều Nhiên thậm chí còn chưa kịp mở miệng.
Trương Tề đến gọi Diệp Triều Nhiên đi ăn, vừa thấy nét mặt cậu là lạ liền không nhịn được cười toe toét, trêu:
“Thế nào? Ngắm trọn bộ phong cảnh cuối cùng rồi chứ?”
Diệp Triều Nhiên nhớ đến đường nét cằm hoàn mỹ lộ ra lúc Khương Tầm Mặc ngủ, gật đầu đáp:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT