“Phương tiên sinh, xin hỏi những lời Triều Nhiên vừa nói là sự thật sao?”
“Trước kia thật sự là các người đã cố ý bỏ rơi cậu ấy à?”
“Thái nữ sĩ, xin bà quay lại trả lời câu hỏi của chúng tôi được không…”
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa bị đám phóng viên vây chặt đến mức khó lòng nhích nổi một bước.
“Các người định làm gì đây hả?” Phương Kỳ Sơn tức đến mức sắp thổ huyết, trừng mắt quát tháo, “Chúng tôi phải đi, đừng có đứng chặn ở đây nữa!”
“Chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn các người vài câu thôi, mong hai người hãy trả lời chính diện.”
“Tôi không muốn bị phỏng vấn, tôi từ chối trả lời!”
Khó khăn lắm mới chen được tới cửa xe, Phương Kỳ Sơn nhanh tay lẹ mắt mở cửa ghế lái, vội vàng đỡ Thái Liên Hoa lên trước, sau đó lập tức nhảy vào theo.
Vừa vào trong xe, hắn liền khoá kín cửa sổ, giả điếc làm ngơ với âm thanh ầm ĩ bên ngoài.
Nhìn đám người vây kín quanh xe, gương mặt Thái Liên Hoa hiện rõ vẻ lo lắng.
“Giờ phải làm sao? Làm sao mà chúng ta rời khỏi đây được?” Bà ta sốt ruột đến độ luống cuống, lại nhớ đến những lời Diệp Triều Nhiên vừa nói khi nãy, trong lòng càng thêm uất ức. “Vừa rồi tôi không mở miệng bởi vì tôi thật sự không thể tin nổi—Triều Nhiên lại có thể nói ra những lời tổn thương như vậy với tôi! Chúng ta là cha mẹ ruột của nó cơ mà!”
Nghe vậy, sắc mặt Phương Kỳ Sơn cũng trở nên khó coi.
Ngay từ lúc tới Nam thị, hắn đã cho người điều tra thông tin về Diệp Bùi và Tống Nhã.
Theo hồ sơ, Diệp Bùi điều hành một công ty nhỏ với chỉ sáu nhân sự, bao gồm cả ông ta. Còn Tống Nhã thì dạy đàn piano.
Thoạt nhìn qua, đôi vợ chồng đó tuy nghèo nhưng vẫn có công việc đàng hoàng, nghĩ rằng nhân cách chắc cũng không đến nỗi nào.
Ai ngờ lúc thật sự gặp mặt mới phát hiện—hai người đó tâm cơ đầy mình. Không chỉ bịa chuyện với Diệp Triều Nhiên sau lưng hắn, mà còn xúi cậu ấy đứng trước mặt truyền thông tuyên bố rằng chính họ bị bỏ rơi!
Phương Kỳ Sơn bỏ tiền ra thuê cả đám phóng viên tới đây, một là để cho thiên hạ thấy hắn thật lòng vì con cái, hai là nhân cơ hội này đẩy độ nhận diện cho thương hiệu mới vừa khai trương.
Kết quả thì sao? Chuyện chưa đâu vào đâu, không chỉ thất bại trong việc đưa Diệp Triều Nhiên đi, mà còn tự rước đá nện vào chân.
“Cái đôi vợ chồng đó đúng là thứ không ra gì!” Phương Kỳ Sơn nghiến răng mắng một câu, rồi liếc ra ngoài cửa sổ thấy vẫn bị vây kín, trong lòng càng thêm bực bội. “Hay thật, giờ thì về nhà thế nào cũng bị ba chửi cho một trận. Mấy việc công ty coi như khỏi bàn…”
Còn Thái Liên Hoa thì nghĩ đến nhiều chuyện hơn.
Hai bên vừa mới to tiếng đến mức chẳng còn giữ thể diện, sau này Diệp Triều Nhiên liệu còn muốn quay về với bọn họ không?
Nếu cậu không về thì Phương Yến biết làm sao đây?
…
Phóng viên mỗi lúc một đông, chẳng mấy chốc còn kéo luôn bảo vệ khu nhà tới.
Thừa dịp đám người phân tâm, Phương Kỳ Sơn đạp mạnh chân ga, phóng xe rời khỏi hiện trường.
Không ít phóng viên tỏ rõ vẻ tiếc nuối, chỉ có Trương Vĩ là thở phào nhẹ nhõm.
Giờ thì một bên liên quan đã rút, nên các phóng viên bắt đầu chuyển hướng sang phỏng vấn Diệp Bùi.
Riêng Trương Vĩ, nghĩ đến Diệp Bùi và Diệp Triều Nhiên thì máu lại sôi lên. Theo hắn thì chẳng có lý gì phải đi theo đám người đó làm gì.
Lợi dụng lúc đám phóng viên đang lên lầu, hắn quay xe rời đi.
Vừa hay, không phải họ bảo hắn không có đạo đức nghề nghiệp sao?
Vậy thì tốt. Hắn sẽ cho họ thấy thế nào là “đạo đức”. Bây giờ hắn về công ty, chọn ra vài đoạn video đáng giá, cắt ghép khéo léo rồi đăng lên mạng!
Hắn muốn xem rốt cuộc là ai phải cầu ai!
Về đến công ty, Trương Vĩ tháo thiết bị xuống rồi bắt tay vào chỉnh sửa video.
Chẳng ngờ vừa mới ngồi chưa bao lâu, tổng biên tập đã gọi hắn lên văn phòng.
Trương Vĩ lưu tạm phần video chưa cắt xong, vừa lầm bầm chửi vừa đứng dậy: “Mẹ kiếp, toàn mấy việc ngớ ngẩn.”
Vào văn phòng, sắc mặt hắn lập tức chuyển thành tươi rói, cười nịnh nọt: “Tổng biên tìm tôi có chuyện—”
“Sau này cậu khỏi cần tới nữa.” Tổng biên chẳng buồn để hắn nói hết câu, lạnh lùng cắt ngang.
“…Gì cơ ạ?” Trương Vĩ nụ cười cứng đờ, tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn tổng biên.
Tổng biên thản nhiên nhắc lại: “Tôi nói, từ nay cậu không cần tới nữa. Cậu bị đuổi việc.”
Trương Vĩ sững người mấy giây, rồi mới lên tiếng: “Tại sao chứ? Anh cũng phải cho tôi lý do đàng hoàng đi chứ? Tôi có làm gì sai đâu mà đòi đuổi tôi?”
Trước đây từng viết bài giúp mấy công nhân bị công ty sa thải vô cớ đòi lại quyền lợi, Trương Vĩ hiểu rõ luật lao động hơn ai hết.
Thế nên hắn chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn lớn giọng cãi: “Thứ nhất, anh không thông báo cho tôi trước một tháng. Thứ hai, tôi không có sai sót nghiêm trọng trong công việc. Việc anh đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động là trái pháp luật! Công ty không chỉ phải trả đủ lương tháng này cho tôi, mà còn phải bồi thường gấp đôi tiền theo quy định!”
Tổng biên lặng lẽ nghe hắn xong, chậm rãi nhếch môi cười: “Cậu bảo mình không có sai lầm nghiêm trọng trong công việc sao?”
---