Tổng biên yên lặng nghe hắn nói xong, mỉm cười:
“Cậu nói cậu không có phạm sai lầm nghiêm trọng trong công việc?”
Trương Vĩ nhìn nụ cười nơi khóe môi tổng biên, chẳng hiểu sao lại thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, phản bác:
“Chẳng lẽ tôi có? Nếu anh không làm theo quy định, tôi nhất định sẽ mang hồ sơ đến Cục Lao động...”
“Thế thì tốt.” Tổng biên cắt ngang lời hắn bằng giọng điềm nhiên, đưa tay lấy ra một xấp tài liệu trong ngăn kéo, nặng nề đập lên bàn:
“Cậu tính hôm nào đến Cục Lao động kiện tôi? Vừa hay tôi cũng rảnh, đến tòa án khởi tố cậu một thể.”
Trương Vĩ bị nụ cười như không cười kia làm cho hốt hoảng, hắn không nhịn được đưa tay cầm tập tài liệu lên.
Vừa mở trang đầu tiên, sắc mặt hắn đã tái nhợt.
Trên đó lại là toàn bộ bằng chứng hắn nhận hối lộ sau khi vào công ty!
Cả người Trương Vĩ như bị rút sạch máu, đứng tại chỗ run rẩy.
Hắn há miệng, bối rối nhìn về phía tổng biên:
“Tổng biên, cái này... cái này nhất định là hiểu lầm gì đó...”
“Hiểu lầm?” Tổng biên lạnh nhạt nhìn hắn, mở iPad, đặt ngay trước mặt Trương Vĩ, phát hai đoạn video:
“Thế còn hai đoạn video này, cậu tính giải thích ra sao?”
Trương Vĩ cứng ngắc nhìn vào màn hình, chính là đoạn video cắt ghép hắn mới đăng vài ngày trước, mang tính định hướng dư luận!
“Một phóng viên không thể giữ được nguyên tắc trung thực, cậu nghĩ sau khi chuyện này bị công bố, còn có tòa soạn nào dám nhận cậu?” Giọng tổng biên vô cùng bình thản.
Chính giọng điệu bình thản ấy lại khiến Trương Vĩ lạnh toát cả sống lưng.
“Mang đồ của cậu rời khỏi đây. Không cần đến phòng nhân sự. Nể tình cậu đã làm nhiều năm, tôi để cho cậu một con đường sống.” Tổng biên nói.
Trương Vĩ còn dám nói gì nữa?
Hắn như kẻ mất hồn bước ra khỏi văn phòng tổng biên, vội vã thu dọn đồ đạc rồi rời đi trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
Vừa ra khỏi toà nhà, hắn còn chưa hiểu nổi vì sao lại mất việc, đã bị hai gã đàn ông to lớn chặn đường.
Trong lòng đang đầy bực tức, thấy hai người không rõ lai lịch, hắn cũng không nhịn nổi:
“Đồ điên từ đâu tới vậy, không thấy đường rộng còn chen vào tôi?”
Trương Vĩ vừa định bước tránh, không ngờ một bàn tay to khoẻ đã nắm chặt vai hắn:
“Anh là Trương Vĩ?”
Linh cảm không lành khiến Trương Vĩ muốn giãy khỏi tay đối phương, nhưng không thoát được:
“Sao vậy?”
Gã đàn ông cao lớn cười, nụ cười khiến Trương Vĩ phát lạnh sống lưng:
“Không có gì. Chỉ là muốn mời anh đi uống chén trà.”
Dứt lời, một người bịt miệng Trương Vĩ, người còn lại kéo hắn vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Ánh đèn đường vừa lên, người qua lại bước chân vội vã, chỉ mong bắt kịp chuyến xe cuối cùng về nhà, chẳng ai để ý góc phố vẫn vang lên những tiếng rên rỉ khe khẽ.
Trương Vĩ quỳ rạp trên mặt đất, bụng đau quặn khiến hắn không chịu nổi phải co mình lại.
Dù vậy, hắn vẫn không ngừng gào lên đe doạ:
“Các người... Các người chết chắc rồi! Biết tôi là ai không? Tôi là phóng viên đấy! Mấy người chạy không thoát đâu! Tôi sẽ phơi bày chuyện này ra ánh sáng! Dù các người là ai, tôi cũng khiến các người đẹp mặt!”
Một gã nghe vậy bật cười, ngồi xổm xuống nhìn Trương Vĩ như đang nhìn một con kiến:
“Thế nào? Muốn phơi bày bọn tôi?”
“Xin lỗi nhé.” Gã kia lấy ra vài lon rượu, cùng bạn uống hết, rồi lôi điện thoại ra, một người gọi 120, người còn lại gọi 110.
Trương Vĩ trố mắt nhìn bọn họ gọi xong, vừa muốn ngồi dậy đã bị một cú đá giáng thẳng vào chân khiến hắn lại rú lên một tiếng thảm thiết.
“Nằm im đi.” Gã đàn ông nói lạnh nhạt.
Tận đến lúc này, Trương Vĩ mới cảm nhận được mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hắn vừa bị đuổi việc đã bị kéo ra ngõ đánh một trận, mà hai kẻ kia không những không bỏ chạy, còn ngang nhiên uống rượu trước mặt hắn, gọi cảnh sát và xe cấp cứu!
Trương Vĩ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, và hiểu ra—
Hắn bị người ta gài bẫy!
“Ai sai các người tới?!” Trương Vĩ bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, chảy xuống mắt, nước mắt nước mũi cùng trào ra.
Hai gã không trả lời, chỉ ngồi xuống, cười híp mắt nhìn hắn:
“Bọn tôi uống say rồi, nghe không hiểu cậu nói gì.”
Trương Vĩ lại run lên bần bật.
…
Phóng viên thật sự quá dai dẳng, phải mất cả giờ đồng hồ, Diệp Bùi mới tiễn hết được, rồi xoay người trở vào nhà.
Vừa mở cửa, mùi thức ăn thơm lừng ập tới.
Tống Nhã đã nấu xong bữa tối, đang cùng Diệp Triều Nhiên ngồi trên sofa chờ anh về ăn cơm.
“Phóng viên đi hết rồi à?” Tống Nhã hỏi.
Diệp Bùi gật đầu:
“Ừ, đi rồi. Sau này họ cũng sẽ không làm phiền chúng ta nữa.”
Nghe câu này, Tống Nhã và Diệp Triều Nhiên cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt quá.” Diệp Triều Nhiên nói, vẻ căng thẳng nơi khoé mắt cũng dần giãn ra.
“Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.” Tống Nhã giục Diệp Bùi, rồi quay sang nhìn Diệp Triều Nhiên:
“Triều Nhiên, dọn bát đi.”
Diệp Triều Nhiên mỉm cười, vui vẻ đứng dậy đáp lời.
Diệp Bùi và Tống Nhã liếc nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên ý cười.
Đã lâu lắm rồi Diệp Triều Nhiên mới được ăn món Tống Nhã tự tay nấu. Miếng đầu tiên vào miệng, hương vị quen thuộc lập tức bao trùm vị giác, sống mũi cậu cay xè.
Cậu vội cúi đầu, nhờ thế mà không để Diệp Bùi và Tống Nhã phát hiện.
Ăn xong, Diệp Triều Nhiên chủ động rửa bát.
Tống Nhã thấy cậu không được tự nhiên, cũng không nói gì thêm.
Có lẽ vì đã lâu không được ở cạnh Tống Nhã và Diệp Bùi, Diệp Triều Nhiên ăn xong cũng không vào phòng ngay, mà e dè ngồi xuống sofa, cùng Tống Nhã xem hết một tập phim cung đấu.
Thấy trời không còn sớm, Tống Nhã tắt tivi, bảo Diệp Triều Nhiên về phòng.
“Mai còn phải đi học, ngủ sớm một chút.”
Diệp Bùi nói thêm:
“Nhắc mới nhớ, mai ba sẽ đi cùng con đến trường.”
Diệp Triều Nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn cha:
“Ơ?”
Diệp Bùi và Tống Nhã đều thấy hôm nay Diệp Triều Nhiên có vẻ không ổn, nên ông cố ý nói bằng giọng nhẹ nhàng, pha chút hài hước:
“Dù gì thì hai hôm trước cha cũng vừa đến trường giúp cái thằng nhóc này xin tạm nghỉ, nếu mai không đi hủy giấy, con tính học kiểu gì? Ngồi nhà học lên cấp ba à?”
Diệp Triều Nhiên ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trêu chọc của cha, khóe miệng cong lên, khẽ cười.
Cậu thật sự đã trở về.
Cảm giác được quay lại căn nhà này, thực sự là điều hạnh phúc nhất trên đời.
---