Hôm nay là ngày giỗ của Dụ lão gia tử. Năm đó, công ty gặp vấn đề, còn ông thì vì bệnh tim mà cứu giúp không có hiệu quả, đành phải qua đời. Thân thể ông liền được chôn cất ở ngoại ô mộ viên. Trong năm năm qua, Dụ Trạch Xuyên vẫn luôn ở trong tù, nghĩ đến cũng không có ai thay cậu đi thăm nom người đã sớm qua đời, đã lạnh lẽo bao lâu.
Dụ Trạch Xuyên lái xe đến ngoại ô mộ viên, mở cửa xe rồi bước xuống. Cậu từ ghế sau lấy ra một bó hoa tươi. Cậu không muốn lộ thân phận, nên đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, lặng lẽ tiến vào mộ viên. Những người bảo vệ già ở đình gác đang ngủ gà ngủ gật, chẳng ai để ý đến cảnh tượng này.
Mộ viên thường xuyên có người tới dọn dẹp, nhưng vẫn toát lên vẻ vắng lặng, hoang vắng. Dụ Trạch Xuyên tìm được bia mộ của Dụ lão gia tử, khom lưng đặt bó hoa xuống, cậu nhìn chăm chú vào bức ảnh hiền từ trên bia mộ, rồi cuối cùng, đầu gối chạm đất, quỳ xuống.
Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, Dụ Trạch Xuyên mới lại quỳ xuống để thắp hương cho ông.
Cậu im lặng mở miệng, môi mấp máy những lời đã lâu không nói: “Gia gia…”
Mùa thu đầy mưa, cơn lạnh của nó như thấm vào từng xương tủy, nhưng Dụ Trạch Xuyên lại không cảm thấy gì. Cậu duỗi tay vuốt nhẹ tấm bia đá lạnh ngắt, rồi từ từ cúi đầu, không có tiếng khóc, không có sự tuyệt vọng, chỉ có một nỗi cô tịch tỏa ra, yên lặng hơn cả màn đêm.
“Gia gia, ông có nhận ra con không?”
“Tiết Tấn nói con đã thay đổi, con sợ ông sẽ không nhận ra con nữa.”
Dụ Trạch Xuyên chầm chậm mơn trớn vết sẹo trên mặt, là dấu tích do mấy tên tội phạm trong tù gây ra. Họ đã muốn tấn công vào mắt cậu, nhưng cậu kịp tránh thoát, rồi lại trúng phải huyệt Thái Dương, vết thương làm gương mặt cậu như bị cắt đứt, đau đớn đến mức gần như hủy hoại cả cuộc đời cậu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play