Dịch/Edit: battman_g
Thứ Hai.
Khi chuông báo thức reo đến lần thứ năm, người phụ nữ trên giường cuối cùng cũng duỗi tay, lần mò lên tủ đầu giường, "bộp" một tiếng.
Chiếc điện thoại đang rung lập tức im bặt.
Rèm cửa dày vừa giúp chắn sáng lại cách âm rất tốt. Trong căn phòng thoang thoảng hương thơm, chỉ có chiếc đèn ngủ hình mặt trăng ở đầu giường phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Cánh tay của người phụ nữ thon dài mảnh mai, chiếc áo ngủ lụa tơ tằm màu hồng phấn trượt xuống, để lộ làn da trắng mịn như ngọc, óng ánh như sương.
Xoạt——
Bồn cầu thông minh đang hoạt động, Quý Thư Doanh cẩn thận dùng giấy lau sạch tay, cau mày bước ra từ nhà vệ sinh.
Hôm nay là ngày 15, nhưng kỳ kinh nguyệt của cô đã trễ gần một tuần.
Trước giờ cô luôn đều đặn, 28 ngày một chu kỳ, dù mưa gió bão bùng, trời nóng hay lạnh, chưa chậm một ngày nào.
Không lẽ…
Một cảm giác bức bối khó tả dâng lên trong lòng Quý Thư Doanh. Cô hít sâu vài hơi, cầm điện thoại lên, liếc thấy vài tin nhắn từ số lạ, lập tức xóa đi sau đó chặn không thương tiếc.
Mở tủ quần áo, phải gần mười phút mới chọn được một bộ, sau đó phối thêm túi xách và giày phù hợp.
Ngồi vào bàn trang điểm, dù đã gần sát giờ làm, cô vẫn nhàn nhã đắp mặt nạ rồi trang điểm nhẹ.
Văn phòng luật ở rất gần, chưa tới mười phút đi xe. Quý Thư Doanh vừa kịp ngồi vào bàn làm việc ngay đúng giờ chấm công.
Hồi mới thực tập, cô chọn thuê căn hộ ở đây cũng là vì gần chỗ làm.
"Tiểu Thư."
Vừa ngồi xuống mở laptop, thực tập sinh ở bàn bên cạnh đã nhìn sang, nhỏ giọng nói: “Tôi còn tưởng hôm nay cô không ra ngoài làm việc.”
Quý Thư Doanh khựng lại, bắt được trọng điểm: “Hôm nay phải ra ngoài làm việc à?”
Cô gái kia gật đầu: “Ừ, tối qua trong nhóm có gửi email thông báo, cô không nhận được sao?”
Quý Thư Doanh không trả lời ngay, mở máy đăng nhập email, quả thật có hai thư chưa đọc được gửi đích danh cho cô.
Chỉ là cuối tuần cô có thói quen không đụng tới công việc, gần như không bao giờ kiểm tra mail.
"Cuối tuần tôi không xem tin nhắn công việc." Cô trả lời, giọng bình thản.
Dù trời đất đảo điên cũng không quan trọng bằng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần của cô.
“……” Cô gái kia còn chưa kịp nói gì, bên cạnh đã có một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Không ngờ Tiểu Quý lại không biết hôm nay phải ra ngoài làm việc.”
Triệu Hân Nghiên hôm nay mặc một bộ vest trắng, khóe môi cô ta khẽ nhếch, chân mày hơi nhíu như đang lo lắng: “Vậy chẳng phải cô chưa chuẩn bị gì à? Lát nữa luật sư Đỗ mắng thì làm thế nào?”
“Theo tôi thấy, cô sau này vẫn nên giữ liên lạc vào cuối tuần, lỡ cấp trên cần tìm. Dù có đi chơi cũng không thể không kiểm tra công việc được.”
Triệu Hân Nghiên học cùng trường với Quý Thư Doanh, nhưng vào văn phòng luật Quân Đức sớm hơn vài tháng.
Hai người luôn không hợp nhau, Triệu Hân Nghiên xem Quý Thư Doanh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, lo cô giành mất cơ hội được nhận vào làm nhân viên chính thức, bởi không chỉ học vấn mà trình độ tiếng Anh của Quý Thư Doanh đều ăn đứt cô ta.
Thường ngày, cô ta luôn tìm cách bêu xấu Quý Thư Doanh trước mặt luật sư hướng dẫn. Nào là Tiểu Quý không tuân thủ nhiệm vụ được giao, đến giờ là về, vân vân mây mây… Quyết không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đả kích Quý Thư Doanh.
Hôm nay cũng vậy.
Quý Thư Doanh liếc cô ta một cái, đáp: “Thay vì lo chuyện của tôi, sao không lo cho mình trước đi, dù sao có người chưa chắc đã tốt nghiệp được.”
“……”
Lời này như nhéo trúng chỗ đau. Triệu Hân Nghiên khựng lại, nụ cười mỉm nơi môi cứng đờ.
Cô ta còn một môn lý thuyết học lại vẫn trượt, chưa đủ tín chỉ, đến tháng sáu này có tốt nghiệp được hay không vẫn là một dấu chấm hỏi.
Thấy các đồng nghiệp xung quanh hóng hớt, Triệu Hân Nghiên hít sâu, liếc Quý Thư Doanh, không nói gì nữa.
Quý Thư Doanh bắt đầu vắt chân lên cổ xem email.
Lần này nhóm xử lý tranh chấp nhận một vụ lớn, thù lao cao nhưng độ khó cũng cao, liên quan đến hai quốc gia, gần như không có một vụ nào để tham khảo. Phía công ty đối phương làm việc với văn phòng luật KS – một trong những công ty luật hàng đầu, đội ngũ pháp lý cực kỳ mạnh.
Hôm nay hai bên hẹn gặp đột xuất, bề ngoài là bàn bạc hòa giải, thực chất là một cuộc đấu trí ngầm và thăm dò đối phương.
Có người lật tài liệu của đội luật sư đối phương, lẩm bẩm: “Sao lần này lại đụng phải KS?”
Trong giới đều biết, người sáng lập Quân Đức từng làm ở KS, lúc tách ra mang theo nhiều khách hàng, con đường phát triển không mấy quang minh chính đại.
Nguồn khách hàng là gốc rễ của luật sư, đây chẳng khác nào giành ăn trong miệng hổ, hai bên từ lâu đã là đối thủ không đội trời chung.
“Luật sư phụ trách là anh ta à…” một người khác thở hắt ra kinh ngạc.
“Sao thế?” Có người tò mò ghé sang, vừa thấy bản lý lịch dày đặc liền cũng hít sâu: “Thành tích kinh khủng quá, đánh kiểu gì được?”
“Nghe nói là đối tác trẻ nhất của văn phòng luật hàng đầu, đủ lợi hại chưa? JD Stanford, từng làm việc ở LCK – một trong những hãng luật hàng đầu ở Mỹ. Ở đó một năm lương cũng vài trăm nghìn đô, về nước tranh giành khách hàng với tụi mình làm gì nhỉ?”
“JD Stanford á?” người sau trố mắt, “Vậy chắc nhà giàu lắm, gia đình gốc gác luật sư đúng không?”
“Tôi có bạn học chung với anh ta ở Mỹ, nghe nói là học bổng toàn phần còn có trợ cấp. Cả viện năm đó chỉ có hai người giành được. Nhưng chắc là gia đình cũng giàu có, dù sao cũng là người bản địa thành phố S.”
“Luật sư Bùi này do cao tầng đào về nước đấy, nổi tiếng nghiêm khắc, là đại ma vương ở KS. Tôi còn nghe được một tin đồn…”
Người nọ hạ giọng, thần thần bí bí: “Anh ta có nguyên tắc ba không – dù là người thân bạn bè quỳ lạy khóc lóc cũng vô ích. Tôi nghe được có lần bạn gái cũ của anh ta là khách hàng của KS, ném 2 triệu mong được nối lại tình xưa, kết quả anh ta làm luật sư cho bên đối thủ, khiến cô ta thua kiện, phải bồi thường 20 triệu, tình mất tiền tan…”
Cả nhóm say sưa tám chuyện, công việc vốn nhàm chán vô vị, chỉ có tin đồn mới có thể khiến người ta tỉnh táo hơn cà phê đá lạnh.
Cho đến khi tổ trưởng bước vào, tất cả lập tức im bặt.
Tổ trưởng nhóm kiện tụng quốc tế là một luật sư hơn 40 tuổi, dày dạn kinh nghiệm, đang chờ thăng chức lên đối tác cấp cao, cũng là luật sư hướng dẫn thực tập của Quý Thư Doanh.
Ông quét mắt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Quý Thư Doanh: “Tiểu Quý, vào văn phòng tôi một lát.”
Rồi xoay người đi vào.
Có người gặp vận đen rồi.
Triệu Hân Nghiên khẽ nhếch môi, tâm trạng không tồi, tắt khung chat với tổ trưởng.
Quý Thư Doanh bình thản đứng dậy bước vào văn phòng.
Khu làm việc yên ắng, ai cũng giả vờ bận bịu, nhưng ngược lại trong group chat tin nhắn cắn dưa tới tấp.
[Luật sư Đỗ chắc chắn sẽ mắng cô ta, chậc chậc chậc]
[Đáng đời lắm, làm gì có ai giống cô ta, người trong ngành này không phải ai cũng trong tình trạng trực 24/24 à?]
[Không chừng là đi cửa sau vào đấy, chứ làm gì có ai đến giờ là về như thế, cuối tuần thì mất hút, nhắm trụ nổi ở chỗ lớn như này không chứ?]
[Nghe nói còn chê lương thực tập thấp? Muốn tăng lương? Được thực tập ở Quân Đức không mất tiền là may rồi, lại còn đòi hỏi...]
[Chắc nhờ… leo lên được đấy, mới vào đã đeo Birkin trắng đi làm, thực tập sinh mua nổi không?]
[Đúng đó, giờ nhiều người đẹp không đi cửa lớn lắm, chắc cũng ôm đùi ông lớn…]
Cô gái ngồi bên cạnh Quý Thư Doanh rụt rè:
[Nhỡ đâu cô ấy nhà có điều kiện thì sao? Tôi từng nghe cô ấy nói mấy dì giúp việc nhà cổ lương tháng mấy vạn…]
Lập tức bị phản pháo:
[Cứ nghe cô ta khoác lác đi, chắc chắn là giả vờ giả vịt. Loại người cao ngạo này toàn mê tiền thôi]
[Chuẩn đấy, cô ta nói thế cô cũng tin? Tôi thấy hôm nay cô ta mặc đồ cũng khá giống hàng fake loại A]
---
Không lâu sau, cửa văn phòng lại mở ra.
Triệu Hân Nghiên liếc qua, không thấy dấu hiệu mắt đỏ hay nước mắt trên mặt Quý Thư Doanh.
Nhân viên nữ lần trước bị tổ trưởng gọi vào văn phòng nói chuyện, bởi vì thành tích cuối quý quá thấp trực tiếp bị cho thôi việc trong thời gian thử việc, còn khóc lóc ra khỏi phòng.
Triệu Hân Nghiên cười khẩy: “Luật sư Đỗ đúng là biết thương hoa tiếc ngọc—”
Còn chưa dứt lời, Quý Thư Doanh dừng chân lại.
Triệu Hân Nghiên chột dạ nhìn vào màn hình, tay loạn xạ di chuột.
Quý Thư Doanh cúi xuống, nói nhỏ: “Cô tưởng tôi không biết cái nhóm chat đó à? Máy tính ở văn phòng đều do bộ phận IT giám sát, kiểm tra là ra hết.”
Triệu Hân Nghiên trợn tròn mắt, không tin nổi.
“Nếu còn tiếp tục tung tin thất thiệt, tôi sẽ không chỉ khiến các người mất cơ hội nhận việc mà còn mời lên đồn cảnh sát uống trà đấy, hiểu không?”
Cô ta không nói lời nào, chỉ có ngón tay đang nắm chuột hơi run nhẹ.
Quý Thư Doanh liếc cô ta một cái, khẽ hừ một tiếng rồi quay về chỗ.
10 giờ sáng, cả nhóm tranh tụng đến đúng giờ tại tòa nhà nơi KS đặt trụ sở.
Là trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước, một trong ba thành phố đứng đầu thế giới về GDP, khu tài chính thành phố S chọc trời bởi các tòa nhà văn phòng hạng A. Mỗi giây trôi qua, có công ty lên sàn ở Phố Wall, cũng có công ty tuyên bố phá sản.
Người thì đứng ở tầng cao ngắm cảnh đêm bến cảng, sống xa hoa trác táng; người thì chật vật mưu sinh trong khu ổ chuột, bước đi chẳng dễ dàng.
Bước ra khỏi tàu điện ngầm, ba tòa nhà cao tầng là Tòa Trung Tâm thành phố S, Trung tâm tài chính Hoàn Cầu và Quốc Mạo – sừng sững mọc lên giữa lòng đô thị. Đường cong của tòa Minh Châu vươn cao chạm tới tầng mây, từ trên cao nhìn xuống là khung cảnh sôi động, dòng xe như mắc cửi và nhộn nhịp tấp nập của khu vực Bến cảng.
KS tọa lạc ở tầng cao Quốc Mạo, yên tĩnh sang trọng ngay trung tâm thành phố nhộn nhịp.
Mọi người theo sau tổ trưởng bước vào thang máy, bên trong sạch bóng như mới, đá cẩm thạch màu khói trắng toát lên vẻ cứng cáp và khiêm tốn.
Thang máy lên thẳng tầng 88L.
Văn phòng luật được thiết kế theo phong cách tối giản. Sảnh tiếp khách với trần cao, những ô cửa kính lớn hình vòm trong suốt và sạch sẽ, tầm nhìn rộng mở. Từ đây có thể nhìn thấy tháp Minh Châu cao vút lên tận mây xanh, tựa như viên ngọc xa xỉ giữa bầu trời.
Đang vào đầu hạ, mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ tràn qua khung kính, phản chiếu thành quầng sáng chói mắt.
Kính chắn trong văn phòng được lau sạch đến mức gần như trong suốt. Có một cô gái lúc bước vào không để ý, đi thẳng về phía trước. Từ khóe mắt liếc qua, Qúy Thư Doanh trông thấy, liền đưa tay kéo lại.
“Cẩn thận.”
Giọng nói không hẳn dịu dàng.
“…”
Cô gái lúc này mới phát hiện ra phía trước không phải là khoảng không, mà là tấm kính trong veo đến mức tưởng như vô hình, giật mình thon thót.
Không dám tưởng tượng nếu đâm vào thật thì sẽ đau đến mức nào. Cô quay sang cảm ơn, lòng vẫn còn chưa hết hoảng:
“...Cảm ơn.”
Vừa xoay đầu lại.
Dù đeo kính râm che nửa khuôn mặt, vẫn có thể nhìn ra đường nét xương hàm thanh tú sắc sảo. Sơ mi trắng tinh giản mà gọn gàng, váy chữ A chiết eo khéo léo tôn lên đường cong vừa phải, toát lên vẻ chuyên nghiệp, mạnh mẽ của một nữ doanh nhân thành thị.
Tấm lưng mảnh mai nhưng thẳng tắp, vóc dáng cao ráo, cổ cao như cổ thiên nga. Làn da lộ ra trắng đến chói mắt. Trên xương quai xanh thanh mảnh, đeo một sợi dây chuyền Blvgari đính mẫu trai trắng hình quạt, càng tôn lên những đường cong mềm mại đầy nữ tính.
Làn da trắng ngần, gương mặt xinh đẹp, khí chất nổi bật, đến cả không khí quanh cô cũng phảng phất hương thơm quý phái.
Một vẻ đẹp hoàn hảo, không có gì để bình phẩm.
Lúc này cô gái mới sực nhận ra người vừa đưa tay kéo mình lại, chính là nhân vật đang khiến cả văn phòng luật xôn xao bàn tán suốt dạo gần đây.
Quý Thư Doanh.
Mới vào nhóm chưa lâu, đã thể hiện xuất sắc trong hai vụ án, nghe nói học vấn cao, ngoại hình đẹp, được cấp trên đánh giá cao.
Nhưng…
“Không có gì.”
Quý Thư Doanh thản nhiên đáp, chẳng buồn nhìn thẳng cô ta.
Thấy cô gái vẫn đứng đờ ra, Quý Thư Doanh nghiêng đầu, bật cười: “Chưa đâm phải mà sao ngây người rồi?”
Kính râm trượt xuống, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ bằng một bàn tay.
Dù ngũ quan sắc sảo có phần mạnh mẽ, nhưng đôi mắt trái vải cong cong khiến vẻ đẹp trở nên quyến rũ hơn.
Như bát chè ngọt mát, ngấm tận tim gan.
Khác hẳn những gì người ta bàn tán sau lưng.
Cô gái ngẩn người, không hiểu sao lại cảm ơn thêm lần nữa.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Triệu Hân Nghiên thì vô cùng chướng mắt. Cô nhìn qua, giọng chua chát: “Đại tiểu thư đúng là khác người, ra ngoài công tác còn đeo kính râm.”
Quý Thư Doanh khựng lại.
Cô bị dị ứng tia UV, ra đường phải che chắn kỹ, kính râm, áo chống nắng, khẩu trang không thể thiếu, vừa rồi vào trong vẫn chưa kịp tháo.
Nhưng Triệu Hân Nghiên cứ phải châm chọc vài câu, cô cũng không để ý.
“Luật sư Bùi.”
Một tiếng chào đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Quý Thư Doanh theo ánh mắt mọi người nhìn sang.
Cửa kính được quét mở, đập vào mắt đầu tiên là đôi giày da đen, cổ điển, cấm dục, lãnh đạm.
Chiếc quần âu rũ xuống gọn gàng, sắc nét, chất vải cao cấp. Đôi chân dài thẳng tắp, một tay đút túi, cổ tay lộ rõ đường gân rắn rỏi, toát lên cảm giác mạnh mẽ đầy nam tính.
Chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc thanh lịch, kín đáo nhưng vẫn ẩn chứa nét sắc sảo như ngầm thể hiện gu thẩm mỹ không tầm thường của chủ nhân. Khuy tay áo không một nếp nhăn, được là phẳng đến hoàn hảo.
Áo sơ mi xanh nhạt cổ vuông, kết hợp cùng cà vạt họa tiết chìm, nút thắt kiểu Windsor.
Và cuối cùng là gương mặt với xương chân mày sắc nét, ngũ quan rất ưa nhìn, thần thái khí chất lạnh nhạt, như một ngọn núi tuyết.
Bên cạnh anh là một người phụ nữ ngoài bốn mươi ăn mặc chỉnh tề, sau lưng là ba người trẻ tuổi, tất cả đều đeo thẻ nhân viên văn phòng luật KS.
Ánh mắt người đàn ông quét qua nhóm người, tưởng như không có áp lực, nhưng vẫn khiến người ta vô thức đứng thẳng, căng thẳng chờ đợi.
“Luật sư Bùi, luật sư Trần, chào buổi sáng.”
“Chào Luật sư Bùi.”
“Chào luật sư Trần.”
Các luật sư cấp dưới liên tiếp chào hỏi, thái độ cung kính, trong một văn phòng phân tầng rõ ràng, hai người này rõ ràng ở đỉnh của “chuỗi thức ăn”.
Luật sư Bùi khẽ gật đầu đáp lại, rồi ánh mắt anh dừng lại ở nhóm người đang chờ, bao gồm cả Quý Thư Doanh.
“Anh ấy không phải là… luật sư chính bên đối phương đấy chứ?”
Triệu Hân Nghiên lẩm bẩm thất thần, mắt dán chặt vào luật sư Bùi.
Tay Quý Thư Doanh siết chặt tập hồ sơ, trong lòng cuộn sóng dữ dội.
Người mà đồng nghiệp gọi là “đại ma vương”, đối tác cao cấp trẻ nhất trong lịch sử của hãng luật hàng đầu thành phố… lại là người mà hơn một tháng trước, cô đã từng ngủ cùng.