Dịch/Edit: battman_g
Hơn một tháng trước, những ký ức lộn xộn bị men rượu che lấp dần ùa về.
Ánh đèn nhấp nháy hỗn loạn trong quán bar, bầu không khí mờ tối u ám, mùi hormone lan ra vô thanh vô tức, một chốn hoan lạc của nam nữ thành thị. Men rượu, sắc dục, tiếng nhạc và những đêm trường phù hoa.
Trong căn phòng khách sạn, ánh đèn mờ mờ, chẳng thể nhìn rõ gì, chỉ cảm nhận được những đường nét căng chặt, bàn tay phủ xuống mạnh mẽ đến mức khiến người ta đau đớn, giống như kìm nén, lại giống như dồn nén toàn bộ dục vọng.
Tấm ga trắng như tuyết bị nhào nặn, lật trở như thể người rơi mãi vào tầng mây không có điểm dừng. Cảm giác tê dại ban đầu rồi dần dần được thay thế bởi đỉnh điểm của khoái lạc.
Cơ thể con người sẽ tự động quên đi những ký ức đau buốt và đắng ngắt. Ví như sáng ngày hôm đó, cô đã khóc thế nào khi rời khỏi căn nhà cũ nhà họ Quý, trái tim như bị xé vụn thành từng mảnh, Quý Thư Doanh đã chẳng còn nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ tay bị ai đó giữ chặt đến in hằn vết đỏ. Cô chỉ lướt nhìn gương mặt đang ngủ bên cạnh và chết sững, sau đó bỏ chạy như kẻ trốn tội.
Tưởng rằng mình đã gọi một gã trai bao, không biết tại sao lại xảy ra sai sót...
Vết hằn đỏ ấy sau khi bôi thuốc mất mấy ngày mới tan, trong lúc vẫn còn đau, Quý Thư Doanh chỉ biết vừa cắn răng vừa hối hận vì bản thân đã bị sắc đẹp che mờ mắt.
Luật sư Đỗ tiến lên trước một bước, nở nụ cười tươi, chìa tay: “Lâu rồi không gặp, luật sư Bùi.”
Bùi Viễn Chi thu lại ánh mắt, bắt tay lại với vẻ nhã nhặn, trong động tác đem theo chút cao ngạo: “Luật sư Đỗ.”
“Lần trước gặp cậu là ở Tòa án Triêu Dương, Kinh Bắc năm ngoái nhỉ. Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi, đúng là có duyên.”
Luật sư Đỗ tiếp tục xã giao bằng lời lẽ khách sáo, khóe miệng ngày càng rộng, thân thiện rõ ràng: “Sức khỏe giáo sư Bùi thế nào? Tôi nghe nói ông lại được mời về trường dạy học rồi?”
“Ba tôi vẫn rất khỏe.”
Bùi Viễn Chi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sâu không đoán được.
Mọi người thầm thở phào. Tổ trưởng còn quen cả bố của đối phương, có vẻ hôm nay buổi đàm phán sẽ không đến mức gay gắt bùng nổ.
Nhưng những câu xã giao chẳng kéo dài bao lâu, Bùi Viễn Chi liếc nhìn đồng hồ, nói thẳng: “Hai giờ chiều tôi có phiên tòa. Vào phòng họp nói chuyện?”
Nụ cười trên mặt luật sư Đỗ hơi khựng lại.
Còn chưa kịp dẫn dắt sang chủ đề chính đã bị đối phương cắt ngang như thể đã đoán trước được chủ ý. Rõ ràng người ta không hề định để ông ta kéo gần khoảng cách.
Cáo già vẫn là cáo già. Luật sư Đỗ nhanh chóng lấy lại phong độ, lại cười: “Đương nhiên rồi. Thời gian của luật sư đều quý báu cả. Nếu mọi việc thuận lợi, có khi chúng ta còn có thể cùng nhau ăn trưa.”
“Mời.”
Bùi Viễn Chi nói, lịch sự giơ tay ra hiệu. Trợ lý lập tức hiểu ý, bước lên dẫn đường.
Người của công ty luật Quân Đức không ngờ lại vào thẳng chủ đề nhanh đến vậy, ai nấy đều nhìn nhau ngỡ ngàng.
Chỉ có những người theo sát Bùi Viễn Chi đã quen với phong cách làm việc gọn gàng, dứt khoát của anh. Một trợ lý quay sang hỏi từng người bên Quân Đức muốn uống gì, đảm bảo ai cũng được chăm sóc chu đáo, rồi mới đưa mọi người đi theo.
Tiếng bước chân vang lên rồi dần xa. Một cô gái đi được nửa đường phát hiện Kỷ Thư Doanh không theo kịp, quay lại kéo tay áo cô nhẹ giọng nhắc: “Tiểu Thư, đi thôi.”
Quý Thư Doanh hoàn hồn, “Ừm.”
Với những thực tập sinh như cô, bình thường chỉ làm mấy việc như soạn tài liệu, kiểm tra thông tin, nhiều nhất là ra ngoài “mở rộng tầm mắt”, chứ không có tư cách tham gia vào cuộc họp chính thức.
Cuộc họp chính diễn ra ở phòng họp lớn bên cạnh. Quý Thư Doanh và những người còn lại đợi ở phòng tiếp khách nhỏ.
Cửa vừa đóng, bên trong toàn “người nhà”, ai nấy đều thả lỏng, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Vậy ra người đó chính là luật sư Bùi? Khí chất thật, đến cả luật sư Đỗ cũng bị anh ta dẫn dắt…”
“Đúng là hơi đáng sợ.”
“Lúc nãy tôi còn thấy ngoài kia treo đầy bằng khen, đều là tên anh ta. Giỏi thì không nói, không ngờ lại còn vừa trẻ vừa đẹp trai.”
“Các cô có để ý cái đồng hồ trên tay anh ta không?” Triệu Hân Nghiên hạ giọng: “Chiếc đó chắc cũng mấy chục vạn, lương năm chắc không dưới trăm vạn, có khi đến ngàn vạn ấy chứ?”
Nhắc đến lương, ai nấy đều lặng im.
Dù sao thì lương thực tập sinh vốn là thấp nhất, từ vài trăm đến vài nghìn tệ, gần như chạm đáy xã hội. Trong cái thành phố S đắt đỏ này, chẳng thấm vào đâu.
Thời gian chờ đợi trôi chậm chạp. Quý Thư Doanh tranh thủ đi rót thêm nước. Khi ngang qua phòng họp, cô liếc nhìn, cửa vẫn đóng chặt.
Vừa định thu mắt lại thì cửa bất ngờ mở, có người từ bên trong bước ra.
“Hiện tại bằng chứng thu thập được đã đủ chứng minh phía các anh có hành vi kiện tụng ác ý…”
Là một giọng nam trầm thấp, khàn khàn và lôi cuốn.
Không lớn, nhưng bình thản đến lạnh lùng, giọng điệu khiển trách khiến người ta tim đập mạnh, áp lực tràn ngập.
Cô ngẩng đầu nhìn, qua khe hở cánh cửa, thấy người đàn ông ở vị trí chủ tọa đang khoanh tay trước ngực, thần thái ung dung, trước mặt là một xấp hồ sơ dày.
Giây sau, cửa được đóng lại.
Mọi thứ đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Quý Thư Doanh quay lại phòng tiếp khách, đặt cốc giấy đầy nước lên bàn.
“… Hừm.” Mọi người rõ ràng cũng nghe thấy âm thanh từ phòng họp, lúc này đều mang vẻ lo lắng thay cho đồng nghiệp.
Vài ngụm nước lạnh trôi xuống bụng, bỗng nhiên cô thấy bụng dưới đau âm ỉ.
Lưng cũng mỏi, giống như bị treo một tảng đá, nặng trĩu kéo xuống. Ngực thì âm ỉ nhói, khiến Quý Thư Doanh vô thức nhíu mày nhưng rồi nhanh chóng dãn ra.
Có lẽ là bà dì muộn một tuần cuối cùng cũng đã đến.
Cô thầm thở dài một hơi.
Đến rồi thì tốt.
Hòn đá trong tim cuối cùng đã đặt được xuống, Quý Thư Doanh thư thái hơn đôi chút, cô lấy túi xách, lục tìm băng vệ sinh, vừa định đứng dậy tìm nhà vệ sinh lại nghe thấy có người gọi mình: “Thư Doanh”
Quý Thư Doanh ngước mắt, là một đồng nghiệp trong tổ, sắc mặt có vẻ không tốt lắm: “Luật sư Đỗ bảo cô đem tài liệu tuần trước chuẩn bị đưa sang kia.”
Tài liệu gì mà cần một thực tập sinh như cô đây giữa buổi đưa qua?
“Được.” Quý Thư Doanh gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Chị, em có hơi đau bụng kinh, lát nữa về trước được không ạ?”
“Á, sao không nói sớm? Hôm nay có thể không đến mà.” Đồng nghiệp có chút kinh ngạc, “Thế em vào đưa văn kiện rồi về đi, bên kia họp xong chị giúp em nói với luật sư Đỗ một tiếng.”
“Cảm ơn ạ, chị tốt bụng quá.” Quý Thư Doanh nở nụ cười, ngữ khí cũng dịu dàng, khiến những đồng nghiệp đang lo lắng bên cạnh cũng cười theo, chỉ là vừa nghĩ tới cảnh tượng trong phòng họp kia, cô thu lại nụ cười.
Quý Thư Doanh mở túi văn kiện lấy tài liệu đã được chỉnh lý chuẩn bị từ trước, đứng dậy bước về phía phòng họp, cô gõ cửa hai tiếng sau đó mở cửa bước vào.
Điều hòa trong phòng họp rất lạnh, hơi lạnh bất ngờ ập tới khiến phần da thịt lộ ra bên ngoài đột ngột nổi một lớp da gà.
Không khí bên trong còn lạnh hơn khí lạnh từ điều hòa, nhìn sắc mặt của luật sư hai bên cũng có thể nhìn ra ai đang chiếm thế thượng phong.
Mà ngay lúc này, một cơn buồn nôn truyền đến từ dạ dày, đâm thẳng lên đại não.
Quý Thư Doanh kiềm chế cơn buồn nôn trong cổ họng, nhanh chóng bước đến cạnh luật sư Đỗ, đặt tài liệu xuống trước mặt bàn, thấp giọng nói mấy câu.
Đợi luật sư Đỗ gật đầu cô mới gấp gáp quay người rời đi.
Vừa đến gần cửa, Quý Thư Doanh cuối cùng cũng không nhịn nổi, sắc mặt tái mét, tay bịt miệng, cong người nôn khan một tiếng.
Phòng họp vốn đang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lập tức rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Quý Thư Doanh.
Đến cả người đàn ông bất động như thái sơn ngồi ở vị trí chủ tọa cũng ngước mắt nhìn.
Quý Thư Doanh hơi sững người, chớp chớp mắt, còn chưa biết nên làm gì tiếp theo, Bùi Viễn Chi đã thu lại ánh mắt, ngón tay thon dài lướt qua tập tài liệu lật sang trang kế tiếp, “Không ngờ thực tập sinh của quý công ty còn biết làm ăn hơn cả luật sư chính.”
Ý trên mặt chữ, luật sư của Quân Đức ai nấy đều ăn không ngồi rồi, công việc đều đẩy qua cho thực tập sinh làm.
Lời châm biếm như gió thoảng lại khiến mọi người không ai dám thở mạnh.
Luật sư Đỗ đằng hắng một tiếng, thấp giọng hỏi Quý Thư Doanh: “Sao vậy? Không khỏe à?”
“Chắc do không nghỉ ngơi tốt, cảm lạnh thôi ạ.” Quý Thư Doanh đáp.
Luật sư Đỗ vẫy tay ý bảo cô ra ngoài được rồi, “Không khỏe thì về nghỉ ngơi sớm đi, không cần quay lại công ty đâu.”
Quý Thư Doanh gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng họp, không để ý đến ánh nhìn sau lưng nữa.
Bước ra ngoài, da thịt tiếp xúc với nhiệt độ bình thường, cảm giác trào ngược trong dạ dày vẫn không hề thuyên giảm, Quý Thư Doanh vịn tường, bụng đau từng cơn, cô cúi người nôn khan trước thùng rác bên cạnh.
Nôn khan, không nôn ra được gì.
“Tiểu Thư này, cô không sao chứ?” Cô gái đang ngồi gần đó hoảng hốt xông qua đỡ, nhẹ vỗ lưng cô.
Triệu Hân Nghiên cũng nghe thấy động tĩnh bên này, cô ta liếc mắt sang chỗ Quý Thư Doanh, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Quý Thư Doanh đưa tay đón lấy cốc nước ấm người bên cạnh đưa sang, súc miệng sau đó uống một ngụm.
Bỗng có người buột miệng hỏi: “Có thai rồi à?”
“Khụ...” Quý Thư Doanh suýt sặc, cô gái bên cạnh vội vàng vỗ lưng hai cái, cô mới dần trở lại bình thường.
Quý Thư Doanh rút một tờ giấy, từ tốn lau đi vệt nước, chỉ là bàn tay đang nắm chiếc cốc giấy hơi run.
Cô nhìn Triệu Hân Nghiên, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô nói lại lần nữa xem?”
“Bị tôi nói trúng rồi chứ gì?” Triệu Hân Nghiên nhìn chằm chằm Quý Thư Doanh, cười khẩy, “Người mang thai nghỉ học trong khoa cũng đâu phải không có, cô không cần căng thẳng làm gì...”
Quý Thư Doanh cắt lời cô ta, “Liên quan quái gì tới cô?”
Không ngờ Quý Thư Doanh lại mắng mình, mặt cô ta đơ cứng, “Tôi có lòng tốt...”
“Có lòng? Suốt ngày nhiều chuyện ba hoa, dạ dày khó chịu buồn nôn đã nghĩ tới mang thai, thấy “cái cánh tay liền liên tưởng đến chuyện giường chiếu”, vừa ngu vừa dốt. Nếu cô chịu khó dùng cái đầu này tập trung học hành, thì cũng đâu đến nỗi học ba năm rồi mà vẫn không lấy nổi bằng tốt nghiệp.”
Quý Thư Doanh vứt giấy vào thùng rác, không nhìn cô ta nữa, sau đó nhìn sang cô gái bên cạnh, “Tôi không khỏe lắm, luật sư Đỗ đã duyệt nghỉ phép cho tôi rồi, tôi về trước đây, mọi người cố lên nhé, lần sau mời mọi người uống trà chiều.”
“Ừ, được... tiểu Thư cô không khỏe thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho cô sau.”
Cô gái nhỏ giọng an ủi.
Quý Thư Doanh “ừm” một tiếng.
Xuống lầu, Quý Thư Doanh không về nhà, cô trực tiếp gọi xe đến bệnh viện, tài xế nhiệt tình hỏi thăm: “Cô bé không khỏe à? Sao lại đến bệnh viện vậy?”
“Không có gì ạ.” Quý Thư Doanh nhắm mắt nói, tâm tình rất tệ.
Là ngày làm việc bình thường, bệnh nhân đến bệnh viện công đều rất đông, mùi thuốc khử trùng quẩn quanh trong không khí, Quý Thư Doanh lại thấy buồn nôn.
“Lấy số khoa nào?” Nhân viên sau tấm cửa kính hỏi.
Quý Thư Doanh vốn muốn nói khoa tiêu hóa, nhưng trong đầu cứ hiện lên mấy chữ Triệu Hân Nghiên nói lúc nãy, như gai đâm vào huyết quản, như cơn đau mơ hồ, tượng trưng cho một điềm báo xấu.
Cô cắn răng, nói: “Khoa sản.”
Khoa sản người đi người đến tấp nập, người nhà đưa bà bầu đến khám, gần như không một ai cô đơn lẻ bóng, vậy nên thân ảnh đơn độc của Quý Thư Doanh thu hút không ít ánh nhìn của người lạ.
Cô gái trẻ đẹp trông như vẫn còn đang đi học, một mình đến khoa sản, ánh mắt quan sát của người khác không thể nói là tôn trọng, mà mơ hồ mang theo chút khinh thường khó hiểu.
Quý Thư Doanh cảm thấy khó chịu bởi ánh nhìn xung quanh, rõ ràng là không ai làm gì, cô cũng không nói gì được, khí huyết trào dâng, cô hít thở sâu mấy hơi mới lấy lại được bình tĩnh.
Cho đến khi ngồi xuống trước mặt bác sĩ, nói hết tình hình trước sau, Quý Thư Doanh cảm thấy hơi thiếu chân thực, thậm chí trong lòng còn ôm một tia hy vọng may mắn.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, hình như thấy cô trông có vẻ nhỏ tuổi, giống vẫn còn đang đi học nên hỏi thêm một câu: “Cô bé đi một mình à? Bạn trai không đi cùng sao?”
“... Không, không có bạn trai ạ.” Giọng Quý Thư Doanh có chút rụt rè.
Bác sĩ thở dài, không nói gì.
Làm thủ tục, lấy máu xét nghiệm progesterone và HCG, các bước tiếp theo tiến hành đúng theo quy trình.
Kết quả xét nghiệm máu phải đến ngày hôm sau mới có, trên đường đến bệnh viện Quý Thư Doanh đã mua một que thử thai, cô cố nén xấu hổ, đi vào nhà vệ sinh.
Lần đầu tiên dùng que thử thai, Quý Thư Doanh lóng ngóng tay chân, mãi mới làm xong, cô cẩn thận cầm lấy, nín thở, dán mắt nhìn chằm chằm.
Thời gian chờ đợi trôi qua chậm đến mức muốn đòi mạng, từng phút từng giây như bị kéo dài vô tận.
Trên que thử thai, dần dần hiện ra hai vạch.
Một vạch đậm, một vạch nhạt.