Dịch/Edit: battman_g

Tay run, que thử thai rơi trên nền đất, Quý Thư Doanh vội vàng nhặt lên ném vào thùng rác. Sau khi dọn dẹp “tàn cục”, cô cầm điện thoại mở thanh tìm kiếm.

Độ chính xác của que thử thai có cao không?

Hai vạch đỏ có khả năng là không mang thai không?

---

Đáp án có được lại không hề làm người ta vui lòng.

Toàn bộ dũng khí từ khi bỏ nhà đi đến giây phút này đều đã tiêu tan, như bị người ta rút hết sức lực, Quý Thư Doanh ra khỏi nhà vệ sinh, cô ngồi vào hàng ghế dài trên hành lang, ánh mắt thất thần, vô định.

Sau một hồi, Quý Thư Doanh cúi đầu chôn mặt giữa đầu gối, cắn chặt môi, suýt nữa đã bật khóc.

Cô biết ngay mà, “dụng cụ phòng tránh” của khách sạn chất lượng kém một cách vô lý, cái hãng này nên sớm dẹp tiệm! Phá sản!

Nhưng chuyện này đâu thể trách cô được? Mặc dù lớp sinh học hồi cấp ba có không nghiêm túc nghe giảng, nhưng giáo viên cũng từng khẳng định khả năng phòng tránh của bao cao su là rất cao, xấp xỉ 98%. Vậy mà 2% còn lại này lại rớt đúng đầu cô, đúng là xúi quẩy!

Hay tại đêm đó thao tác không đúng? Quý Thư Doanh say đến mơ hồ nhưng vẫn xác định đối phương chắc chắn có dùng bao. Còn về sau có vẻ không còn sức nữa, đêm đó rốt cuộc đã lăn lộn bao nhiêu lần thì cô cũng không nhớ nổi.

Năm phút qua đi, lại thêm mười lăm phút, Quý Thư Doanh lấy lại tinh thần, cúi đầu tìm trong danh bạ.

Lúc này cô rất cần có một đồng minh.

Một người lúc này có thể chia sẻ lo lắng và bất an trong lòng.

Nhạc dạo vang lên một hồi mới có người bắt máy.

“... Sao thế Doanh Doanh?”

Một giọng nữ truyền đến từ đầu bên kia, nghe có vẻ khàn khàn như vừa tỉnh dậy không lâu “Cuối tuần này muốn mình đi chơi cùng à? Hay không đủ tiền tiêu?”

Nghe thấy giọng cô bạn thân, Quý Thư Doanh không trực tiếp kể chuyện với cô ấy.

Gọi điện cho chị em thân thiết là bản năng, nhưng lí trí lại đang “phanh xe”.

Giọng ngái ngủ mơ hồ của Lâm Chân Chân lại vang lên: “Thiếu thật thì mình chuyển cậu 30 vạn nhé, nhưng mà lần trước ba mình biết chuyện cho cậu mượn tiền, ông ấy cũng đóng của mình một cái thẻ tín dụng rồi, cậu tiêu tiết kiệm chút đi, nếu mà không được nữa thì để mình trả lại mấy cái túi tuần trước mới đặt...”

Qúy Thư Doanh tiếp tục duy trì lí trí đang trên bờ sụp đổ.

Từ khi chuyện xảy ra, cuộc sống của cô hoàn toàn đảo lộn, chỉ có cô bạn thân vẫn kiên quyết đứng về phía mình “Chân Chân, mình...”

Âm thanh nghẹn ở cổ.

“Ừ, sao thế?” Lâm Chân Chân cuối cùng cũng tỉnh hẳn, ngồi bật dậy từ trên giường.

Ngoại trừ ngày đầu tiên uống say khóc lóc đau khổ sau khi bỏ nhà đi đến nay hơn một tháng, cô chưa từng thấy Quý Thư Doanh khóc nữa.

Người nằm bên cạnh nghe thấy động tĩnh, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì, bị Lâm Chân Chân mất kiên nhẫn đẩy ra “Ra ngoài trước đi, đừng phiền em gọi điện thoại.”

Quý Thư Doanh nghe được âm thanh bên phía kia, biết đối phương chắc là đêm qua lại ăn chơi suốt đêm, chỉ là đầu óc cô bây giờ đang rối như tơ vò, không còn tâm trí trêu chọc.

“Mình...”

Có thai rồi, làm thế nào bây giờ?

Quý Thư Doanh mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào, ngón tay đang nắm điện thoại cũng cứng đờ.

Dựa vào tính cách của Lâm Chân Chân, nếu mà biết được chuyện này, nhất định sẽ muốn hỏi danh tính bố đứa bé, sau đó sẽ gọi thẳng cho bố mẹ cô để báo cáo rõ ràng mọi chuyện.

Bởi vì chuyện này quả thực là chuyện lớn, không thể xem như trò trẻ con giận hờn bỏ nhà ra đi trong mắt trưởng bối nữa.

Người trong vòng quan hệ nhà cô đều rất xem trọng thể diện, chắc chắn sẽ không giấu được.

Đến lúc đó, tất cả mọi người trong nhà họ Quý đều sẽ biết chuyện này. Thời gian gần đây, nhà họ Quý vốn đã không yên ổn, rất nhiều người ngoài đang chờ xem náo nhiệt, xem chuyện của ông Quý và bà Quý sẽ kết thúc thế nào, những người ghét cô, không vừa mắt cô và mẹ, không biết sau lưng còn có bao nhiêu người sẵn sàng thêm dầu vào lửa.

Cần phải tạm thời đè lại.

Cố gắng giữ lại chút lý trí, Quý Thư Doanh nhanh chóng hít nước mắt vào trong, duy trì giọng ổn định, “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ cậu, muốn nghe giọng cậu thôi.”

Cô hắng giọng, âm cuối cố tình kéo dài, lại mang theo vài phần hờn dỗi và oán trách: “Sao vậy, bây giờ gọi điện cho cậu đều phải xếp hàng à? Trách mình làm phiền mộng đẹp của cậu rồi phải không?”

“Mình đâu có ý đó.” Lâm Chân Chân vốn rất dễ bị thu phục bởi combo làm nũng của Quý Thư Doanh, từ bé tới nay đều chịu thua chiêu này, lập tức giơ tay đầu hàng, “Ai mà dám trách Quý đại tiểu thư cậu chứ.”

Quý Thư Doanh hứ nhẹ một tiếng “Được rồi, nghe tiếng cậu là biết chơi bời cả đêm chưa ngủ đủ, ngủ tiếp đi, đợi nghỉ ngơi đủ rồi mình lại tìm cậu nha, cục cưng?”

Vậy là gọi chỉ để nghe giọng thật à?

Lâm Chân Chân vò đầu khó hiểu, Quý Thư Doanh vốn hay hành động theo cảm tính, nghĩ gì làm nấy. Hồi cấp ba không ngủ được thế là lén lấy chìa khóa khu giảng đường lên sân thượng thả diều, tiết địa lý vừa học đến cực quang, ngày mai đã lén bao chuyên cơ sang Kirkenes ngắm, nói muốn đi du học rồi bất chợt đổi ý đi tham gia cao khảo, hai người họ cũng tính là “cùng nhau phản nghịch, cùng nhau ăn chửi”.

Chắc cũng không có chuyện gì to tát.

Lâm Chân Chân ngáp một cái “Ừ, vậy mình tắt nhé.”

Ngắt máy xong, Quý Thư Doanh nắm chặt giấy hẹn lấy kết quả kiểm tra ngày mai, vô ý vò đi vò lại.

Màn hình chợt lóe, có người gọi đến, Quý Thư Doanh không nghe máy, cô cứ nhìn chằm chằm màn hình, thất thần.

Bên này.

Cửa sau Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố S, một chiếc xe màu đen chầm chậm tiến vào, bảo vệ liếc thấy tài xế liền nhận ra, lập tức cho qua.

Trong xe, một người phụ nữ tóc nâu đang ngả lưng vào ghế nghỉ ngơi, cô ấy mặc một chiếc váy liền dệt kim, tay nhẹ đặt lên eo, bụng hơi nhô ra, gương mặt có nét dịu dàng ôn hòa đặc trưng của một người mẹ.

Người đàn ông bên cạnh trông như vừa bước ra từ một nơi trang trọng, áo khoác vắt trên cánh tay, áo sơ mi mở hai cúc, cà vạt nới lỏng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay với những đường gân rắn chắc.

Ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím laptop, trước ngực anh là thẻ luật sư đung đưa theo từng cử chỉ.

Giang Nghi Lăng mở mắt nhìn về phía Bùi Viễn Chi, do dự một lúc rồi mới bất an lên tiếng: “Xin lỗi, lại làm phiền anh đưa em đến bệnh viện. Thanh Dã bên kia thực sự không về kịp, gia đình anh ấy thì luôn phản đối chuyện của bọn em...”

“Không sao.”

Bùi Viễn Chi tắt thư mục, đóng laptop.

Giang Nghi Lăng không nói gì nữa, chỉ là lần đầu tiếp xúc với bạn thân của chồng, cô có hơi ngại ngùng.

Cô làm trong ngành đầu tư tài chính, đôi khi trong các buổi tiệc rượu xã giao cũng đã nghe các ông lớn nhắc đến Bùi Viễn Chi, nhưng không ngờ chồng mình lại quen người đàn ông này, càng không ngờ quan hệ giữa họ cũng không tồi.

Nửa năm nay chồng cô cũng mấy lần nhắc đến anh, bảo có vấn đề gì bên mảng pháp luật gặp khó khăn thì đều có thể tìm Bùi Viễn Chi, giải quyết êm đẹp lại còn nhanh.

Lần này cũng là bất đắc dĩ trong tình huống khẩn cấp. Cô mới đến thành phố S, không có ai thật sự có thể tin tưởng, bảo mẫu lại do mẹ chồng cử đến, Đoạn Thanh Dã không yên tâm nên tạm thời gọi anh em tới giúp.

Chiếc xe dừng lại ổn định trong bãi đỗ, Bùi Viễn Chi chỉnh lại áo rồi bước xuống xe, đi vòng sang bên kia mở cửa giúp Giang Nghi Lăng.

Bùi Viễn Chi thoáng nhìn đã nhận ra sự bất an trong lòng cô, giọng nói cũng dịu đi đôi chút: “Anh với Thanh Dã là bạn, em không cần quá câu nệ.”

“... Được, được ạ.” Giang Nghi Lăng gật gật đầu.

Có câu này của Bùi Viễn Chi cô mới thả lỏng đôi chút, tay hơi đỡ eo bước xuống.

Bùi Viễn Chi đi phía sau, vừa đưa mắt nhìn xung quanh vừa căn dặn trợ lý mấy câu.

Phó chủ nhiệm khoa sản là học sinh của bà ngoại anh, anh gọi điện cho đối phương hàn huyên thăm hỏi đôi lời. Cúp máy, ngón tay Bùi Viễn Chi lướt nhanh qua màn hình, tiếp tục xử lý tin nhắn công việc.

Ủy thác đột ngột của khách hàng, trong ngoài văn phòng luật vẫn còn một đống việc cần anh gật đầu phê duyệt.

Lúc này trong nhóm chat vẫn luôn có người tag tên anh.

Bùi Viễn Chi ấn mở.

Đoạn Thanh Dã: [@Ferek Lão nhị, hai người đến bệnh viện chưa? Lấy số chưa? Lăng Lăng rốt cuộc không khỏe ở đâu]

Đoạn Thanh Dã: [@Ferek đừng quên mua ít quýt, lúc cô ấy không khỏe ăn ít quýt vào sẽ đỡ hơn]

[Đúng rồi, hôm nay thành phố S có phải nhiệt độ giảm không? Nhớ nhắc cô ấy cầm theo áo khoác, cẩn thận cảm lạnh]

Đoạn Thanh Dã: [@Ferek Cậu đâu rồi, tôi rất gấp!!!]

.....

Ferek: [?]

Đoạn Thanh Dã: [Từ tốn với vợ tôi chút, báo cáo kiểm tra chụp gửi tôi, lúc về nhớ an toàn tiễn vào nhà, đợi bảo mẫu đến đón rồi hẵng về]

Đoạn Thanh Dã: [Còn nữa, đừng có trưng cái bộ mặt thường ngày xử lý công việc của cậu ra, cô ấy nhát gan, đừng dọa cô ấy khóc]

Ferek: [Dặn muộn rồi]

Đoạn Thanh Dã: [?????? Đừng nói là cậu làm vợ tôi khóc rồi đó nha?]

Đoạn Thanh Dã: [Sao cô ấy không trả lời tin nhắn tôi, đừng nói bị cậu dọa khóc thật rồi nha???? Hả?? @Ferek]

Đoạn Thanh Dã: [Đợi đó, giờ tôi xin nghỉ đặt vé máy bay về ngay]

Ferek: [Giờ cậu từ Nhật Bản lướt về đây chắc kịp đón sinh nhật đầy tháng con đấy]

Đoạn Thanh Dã vừa tính gọi điện sang lại nhận được một tấm ảnh.

Trước cửa bệnh viện, người trong ảnh trạng thái không tệ, không có dấu vết vừa khóc.

Đoạn Thanh Dã thở hắt ra: [Dọa tôi gần chết...giúp tôi chăm sóc Lăng Lăng, nếu tôi về mà phát hiện người cô ấy đụng vào đâu xây xát chỗ nào nhất định tìm cậu tính số!]

Bùi Viễn Chi khẽ cười khẩy một tiếng, nhẹ gõ lên màn hình điện thoại.

[Vợ cậu liên quan gì tới tôi]

Tắt màn hình, Bùi Viễn Chi đút điện thoại vào túi áo vest, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian tán gẫu với đám bạn bè rượu chè vô tích sự này nữa.

Khóe mắt lướt thấy phía sau, anh liền tăng tốc, thân hình cao lớn chắn trước dòng người đang chen lấn từ phía bên kia.

---

Ngẩn người một hồi, Quý Thư Doanh vẫn muốn tìm Lâm Chân Chân nói chuyện trực tiếp, nhưng sẽ không bảo là chuyện của mình mà là ‘Mình có người bạn gặp vấn đề thế này...’

Hạ sách cuối cùng nhất mới là tìm đến chính chủ thương lượng.

Hạ quyết tâm xong, Quý Thư Doanh cầm túi xách đứng lên, một bóng hình vừa lạ vừa quen hiện lên trong tầm mắt.

Chủ nhân chiếc đồng hồ bạc, vốn cô không lạ gì, dù sao cũng vừa gặp ở KS hồi sáng.

Chỉ là...

Quý Thư Doanh cúi đầu, bấm nhìn màn hình điện thoại.

1 giờ chiều, giờ làm việc.

Sao Bùi Viễn Chi lại ở đây, đàm phán kết thúc rồi?

Một người đàn ông như anh, sao lại xuất hiện ở khoa phụ sản của bệnh viện.

Một tia sét đánh vào đại não, chân mày Quý Thư Doanh khẽ nhướn, có một dự cảm chẳng lành.

Ngay giây sau, cô nghe thấy một giọng nữ mềm mại.

“... Thật ngại quá, đợi lát nữa còn phải...”

Quý Thư Doanh sững người, ngước mắt.

Người phụ nữ đang nghiêng đầu trò chuyện với người đàn ông bên cạnh. Nét nghiêng khuôn mặt thanh tú, khí chất dịu dàng, trên tai đeo một đôi bông tai ngọc trai. Chiếc váy len dài màu be nhạt không giấu được phần bụng hơi nhô lên, toàn thân toát ra một vẻ điềm đạm mà ấm áp.

Bùi Viễn Chi đứng cạnh đang nghe điện thoại, lúc này anh lấy tay che mic, hơi cúi người xuống nghe cô nói.

Một người lạnh lùng, một người dịu dàng, trai tài gái sắc, trông chẳng khác gì một đôi vợ chồng trẻ. Trên hành lang khoa sản, trông họ đặc biệt nổi bật và xứng đôi.

Hai người họ nói chuyện gì, Quý Thư Doanh không nghe rõ. Tai cô ong ong, đầu óc trống rỗng.

…Bùi Viễn Chi đã kết hôn rồi sao?

Không chỉ đã có vợ, mà còn có cả con?

Cô tình một đêm với một người đàn ông đã có gia đình?!

Mặc dù biết chuyện xảy ra đêm hôm đó là do chính mình lựa chọn, người trưởng thành đối với chuyện nam nữ, là phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Nhưng cũng kể từ hôm đó, cô ghét nhất… chính là loại đàn ông cặn bã. Đặc biệt là loại đã có gia đình mà vẫn ngoại tình!

Quý Thư Doanh tắt điện thoại, xách túi lên, giận dữ bước thẳng tới.

Hành lang khoa sản, những thai phụ với bụng bầu vượt mặt qua lại cùng người nhà. Trên màn hình điện tử phía trên, giọng nữ chuẩn tiếng phổ thông đang đọc số thứ tự. Cảnh tượng ồn ào nhưng không hỗn loạn.

“Đồ tra nam!”

Một giọng nữ trẻ trung, trong trẻo nhưng đầy tức giận vang lên như sấm nổ giữa hành lang, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ai nấy đều quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng quát.

“Loại như anh đúng là súc sinh đội lốt người, thấy sắc nổi lòng tham, lòng lang dạ sói! Đồ đàn ông cặn bã!”

Cô gái đang nói có ngũ quan xinh đẹp đến chói mắt, mái tóc đen dài tôn lên đôi mắt tròn ngọt ngào như trái vải, nổi bật và ngạo nghễ. Cô xách theo chiếc túi Hermes màu nâu vàng, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi má trắng nõn vì tức giận mà ửng hồng.

“Đã kết hôn rồi mà còn ra ngoài lăng nhăng, anh không thấy có lỗi với vợ con mình sao?!”

Người đàn ông bị mắng mặc một bộ vest chỉn chu, dáng người cao lớn, một tay đút túi, khuỷu tay bên kia vắt áo vest. Anh hơi cúi mắt nhìn cô gái trước mặt, biểu cảm bình tĩnh đến lạ thường.

“Wa.....”

Đám người vây xem khẽ kêu lên một tiếng.

Drama!

Có drama!

Mà lại là drama “một nam hai nữ” cực kỳ bùng nổ!

Ngay cả một bà bầu bụng to đang đi ngang qua cũng lặng lẽ bước chậm lại, nhìn chằm chằm vào bộ ba trước mặt. Không ngờ người đàn ông nhìn có vẻ là tinh anh chín chắn, khí chất vượt trội vậy mà lại một chân đạp hai thuyền, đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong!

Sau khi Quý Thư Doanh mắng xong, cô liếc qua người phụ nữ bên cạnh Bùi Viễn Chi, mặt cô ấy hiện rõ vẻ sửng sốt, há miệng như muốn nói gì đó, rồi lại quay đầu nhìn anh.

Giống như vì quá sốc, lại bị chuyện bất ngờ này dọa cho sững người, một chữ cũng không thốt nổi.

Lại nhìn Bùi Viễn Chi, anh gần như không có biểu cảm gì, phản ứng bình thản đến mức ngoài dự đoán của Quý Thư Doanh, như thể người bị chửi không phải là anh, người mang tội lỗi về mặt đạo đức cũng chẳng phải là anh.

Quý Thư Doanh tức đến tăng huyết áp.

Rõ ràng là anh ta ngoại tình, bị cô vạch mặt giữa nơi công cộng mà vẫn không biết xấu hổ hay đỏ mặt. Làm gì có ai vô sỉ đến mức này!

Tai đỏ bừng, thở dốc, Quý Thư Doanh nghiến răng: “Sao không nói gì? Chột dạ rồi sao?!”

Càng nói càng tức, cô vung túi lên định ném vào người anh.

Nhưng cảnh tượng tưởng tượng trong đầu lại không xảy ra.

Bùi Viễn Chi lập tức nắm chặt cổ tay cô, ngăn lại hành động đó.

Lòng bàn tay anh lạnh, nhưng nắm tay lớn và mạnh mẽ. Vừa chạm vào, như tuyết gặp lửa, cổ tay Quý Thư Doanh khẽ run lên.

Cô lập tức phản ứng lại, định vùng ra thì nghe Bùi Viễn Chi nhìn lướt qua gương mặt cô, lịch sự nhưng lạnh nhạt: “Cô là?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play