Dịch/Edit: battman_g
Quý Thư Doanh từng tưởng tượng rất nhiều phản ứng khác nhau của đối phương.
Duy chỉ không ngờ lại là một câu nhẹ nhàng xa cách đến tột cùng: “Cô là?”
Cô sững người, sau đó không dám tin, ngoại tình đã đành, lại còn giả vờ không quen biết?
Cặn bã đã đến cảnh giới mới.
Hôm nay cô nhất định phải xé xác tên đàn ông cặn bã này!
Giang Nghi Lăng ở bên chứng kiến toàn bộ sự việc, cuối cùng cũng hiểu được đại khái, vội vàng mở miệng giải thích: “Cái đó… cô à, hình như cô hiểu lầm rồi.”
Hiểu lầm?
Chân vừa bước ra nửa bước, Quý Thư Doanh lập tức khựng lại, nghi hoặc nhìn về phía Giang Nghi Lăng.
Giang Nghi Lăng nhẹ ho một tiếng, nói: “Viễn Chi là bạn của chồng tôi… chồng tôi đi công tác nước ngoài rồi, nên nhờ anh ấy đưa tôi đến bệnh viện.”
“Á? Ý cô là, anh ấy là bạn của chồng cô, chứ không phải…?”
Quý Thư Doanh ấp a ấp úng, đầu óc bắt đầu quá tải.
“Nếu không tin, tôi có thể bảo chồng tôi gọi điện cho cô ngay? Như vậy là rõ rồi.”
Giọng Giang Nghi Lăng dịu dàng mềm mỏng, thái độ trấn an, chỉ có điều trong mắt lại lộ ra một chút ý cười: “A Viễn anh ấy không phải người như cô nghĩ đâu.”
Quý Thư Doanh: “…”
Vậy là do cô vội vàng suy đoán, thực ra tất cả chỉ là hiểu lầm?
Cách đó không xa, một người đàn ông đang hộ tống vợ bầu tỏ vẻ khó chịu vì bị kéo vào xem kịch, kéo tay vợ nói: “Đi thôi đi thôi, anh nói rồi mà, mấy thằng đẹp trai thường trăng hoa lắm, kết hôn vẫn nên chọn người thành thật như anh thôi.”
Quý Thư Doanh lén liếc nhìn Bùi Viễn Chi, người vừa bị cô mắng cho tơi tả, bị đám đông bàn tán thành "đàn ông lăng nhăng".
Anh ngũ quan sáng sủa, ánh mắt điềm tĩnh, trải qua một màn hỗn loạn thế kia mà mặt không đổi sắc, giống như một người luôn ở trên cao, lạnh lùng trầm ổn.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng nhưng chắc chắn đang giữ lấy cổ tay cô, trở thành một cái “lồng giam” vô hình. Nhiệt độ từ da thịt cô truyền sang, như thiêu cháy đầu ngón tay anh.
Toàn thân Quý Thư Doanh đều thấy khó chịu, nhất là khi phát hiện mình đã hiểu lầm người ta.
Cô lén quan sát Bùi Viễn Chi từ trên xuống dưới, do dự hỏi: “Vậy anh độc thân thật à?”
Bùi Viễn Chi nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.
Quý Thư Doanh: “...Sao anh không nói sớm?”
“Cô gần như không cho người khác cơ hội được nói.” Bùi Viễn Chi đáp.
Quý Thư Doanh: “…”
Hình như… quả thực… từ đầu đến cuối cô chỉ biết xả giận không ngừng nghỉ.
“Vậy… vậy là tôi hiểu lầm rồi…”
Cô xấu hổ cắn môi, mặt đỏ hơn cả vừa nãy, đến vành tai mỏng cũng phiếm hồng, giống như bị hơi nước bao phủ, lặng lẽ thu chân lại.
Quý Thư Doanh tưởng động tác của mình kín đáo, nhưng trong mắt người đàn ông cao lớn trước mặt, không gì có thể che giấu.
Bùi Viễn Chi đảo mắt nhìn xuống đôi chân trắng sứ mảnh mai ấy, đôi giày cao gót đính pha lê, gót rất cao rất mảnh. Nếu không có Giang Nghi Lăng cản lại, vừa rồi đã giẫm lên chân anh. Thiết kế quai ngang càng tôn lên cổ chân mảnh dẻ, như chỉ cần một cái nắm là vừa trọn trong lòng bàn tay.
Ngón chân sơn màu đỏ rượu, nổi bật và quyến rũ, làm làn da cô trắng càng thêm trắng.
Khó mà tưởng tượng được, một người nhìn xinh đẹp yếu ớt thế này, khi mắng người lại chẳng nể mặt, khí thế ngút trời, thậm chí còn định ra tay...
Quý Thư Doanh thử giãy nhẹ, Bùi Viễn Chi thả lỏng lực nắm. Cô lập tức đưa túi ra sau lưng, lùi lại một bước.
Lưỡng lự một chút, cô khẽ mím môi nói ra một câu: “Thật ngại quá.”
Âm lượng rất nhỏ, dù đang xin lỗi, nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút kiêu ngạo không chịu cúi đầu.
Giang Nghi Lăng thấy không khí có phần gượng gạo, vội vàng hòa giải: “Hai người nếu còn hiểu lầm gì, hay là ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng?”
“Không không không, tôi nhận nhầm người thôi, tôi không quen anh ta.”
Quý Thư Doanh vội vàng phủ nhận, dứt khoát như sợ nói chậm một giây sẽ rước thêm rắc rối.
Giang Nghi Lăng liếc nhìn Bùi Viễn Chi, cảm thấy hai người này hình như không đơn giản chỉ là “không quen biết”.
Vừa rồi cả hai có động tác kéo đẩy, cô thấy Bùi Viễn Chi có vẻ không bài xích.
Trong khoảng thời gian quen biết Bùi Viễn Chi, Giang Nghi Lăng cảm nhận rất rõ: anh là kiểu người làm việc luôn có chừng mực, giữ khoảng cách xã giao rất khéo léo với người khác, như thể luôn có một lớp màng vô hình chắn giữa anh và thế giới bên ngoài.
Hơn nữa, nếu thật sự không quen, thì lúc bị mắng câu đầu tiên anh đã ngắt lời rồi, đâu có chuyện để đối phương mắng xối xả mà chỉ đến khi ra tay mới ngăn cản?
Quý Thư Doanh không biết những suy nghĩ trong đầu Giang Nghi Lăng lúc này, chỉ muốn trốn khỏi hiện trường mất mặt này càng nhanh càng tốt. Không thèm nhìn Bùi Viễn Chi lấy một cái, cô lắp bắp nói một tràng: “Anh ấy có dáng người hơi giống bạn trai tôi nên tôi nhận nhầm thôi, xin lỗi đã làm phiền ạ, tôi đi trước nhé, tạm biệt...”
Cô lùi lại mấy bước, vừa quay người định chuồn, thì chợt nghe có người gọi: “Đợi đã.”
Quý Thư Doanh theo phản xạ khựng lại.
Cô quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười ngọt ngào, chỉ là nụ cười ấy nhìn sao cũng thấy không xuất phát từ trái tim: “Còn chuyện gì nữa sao ạ?”
“Tôi thấy cô đây có hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Ánh mắt Bùi Viễn Chi khóa chặt cô, từng từ thốt ra chậm rãi, rõ ràng, như một sợi lông vũ khẽ gãi vào dây thần kinh đang căng chặt của cô: “Hay để tôi mời cô một bữa, coi như xin lỗi.”
“…Mời tôi?”
Lông mày thanh tú của Quý Thư Doanh khẽ nhíu lại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là từ chối.
Một phút trước, người này còn hỏi cô là ai, bây giờ lại bảo thấy quen mặt, còn mời ăn cơm xin lỗi.
Nhìn kiểu gì… cũng chẳng có câu nào là thật lòng.
“Tôi…”
“Phải đó, cùng ăn bữa cơm đi.” Giang Nghi Lăng ở bên cũng phụ họa thêm, “Em lần đầu tiên đến khoa sản phải không? Chị có thể chia sẻ vài kinh nghiệm, tránh để em gặp khó khăn về sau.”
Lời từ chối của Quý Thư Doanh kẹt ngay đầu lưỡi.
Câu cuối cùng của Giang Nghi Lăng đã đánh trúng tâm lý thầm kín trong lòng cô.
Bây giờ cô chẳng có ai đứng về phía mình, cũng không dám nói chuyện này với người khác, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, nhân cơ hội hỏi thăm vài chuyện để phòng hờ.
Huống hồ… cô việc gì phải chột dạ?
Nói cho cùng, lỗi là ở Bùi Viễn Chi! Có miệng mà không giải thích, còn giả bộ không quen cô?
“Em đi nhầm tầng, không phải đến khoa này. Nhưng mà chị đã nói vậy rồi…”
Quý Thư Doanh làm ra vẻ ngại ngùng khó xử, như thể không nỡ từ chối tấm thịnh tình ấy, ấp a ấp úng rồi gật đầu, “Vậy… vậy được ạ, cảm ơn chị.”
Giang Nghi Lăng rất thích cái cách cô gọi “chị”, dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Cứ như thế, Quý Thư Doanh đi theo hai người.
Từ trước đến nay cô vốn miệng lưỡi ngọt ngào, chỉ là bình thường lười xã giao. Giờ có chuyện cần nhờ vả, cô không ngại ngùng: "Chị đẹp thế này chắc chắn con chị cũng sẽ đáng yêu lắm luôn!" miệng ngọt như mật, khiến Giang Nghi Lăng cười không ngớt.
“Em tên là Quý Thư Doanh, đang thực tập ở văn phòng luật Quân Đức. Chị gọi em là Tiểu Doanh, Tiểu Quý đều được ạ.”
Cô cười rạng rỡ, mắt cong như vầng trăng, giọng nói dịu ngọt đến mức không ai tin nổi mới vài phút trước còn tức giận đùng đùng.
Ba phút trước, cô như một chiến binh hừng hực khí thế, vừa mắng vừa giơ tay.
Giờ thì ngoan ngoãn như học sinh gương mẫu, giọng nhẹ như gió thoảng, ngây thơ vô hại.
Bùi Viễn Chi đi sau hai người bật cười khẽ.
Lông mày Quý Thư Doanh giật giật, vừa quay đầu định hỏi anh cười cái gì, thì bỗng dưng trật chân.
Cô luống cuống đưa tay ra theo phản xạ, muốn bám vào đâu đó để giữ thăng bằng.
Một cánh tay rắn chắc từ phía sau đỡ lấy cô.
Ôm trọn lấy cơ thể sắp ngã của cô một cách vững vàng.
Quý Thư Doanh theo bản năng bám lấy "cọng rơm cứu mạng" ấy.
Trong tầm mắt cô là ống tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra những đường gân cánh tay rõ ràng, rắn chắc, mang vẻ nam tính mạnh mẽ. Hương nước hoa nam nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, mát lạnh và điềm tĩnh, khiến cô thoáng chốc mất hồn.
Khác hoàn toàn với thứ khí chất tràn đầy tính xâm lược trong đêm hôm đó.
Như thể tất cả sự sắc bén đều bị giam lại dưới lớp vỏ bọc đạo mạo chỉnh tề.
“Nhìn đường.” Bùi Viễn Chi nói.
Anh liếc nhìn tay áo bị cô nắm nhăn lại.
Quý Thư Doanh lập tức hoàn hồn, buông tay ra nhanh như chớp, đứng vững lại, hừ khẽ qua mũi: “Tôi biết.”
Cô đâu có cần anh đỡ, giọng điệu còn lạnh nhạt, như kiểu bảo cô không có mắt vậy!
Bùi Viễn Chi thu tay lại, không đáp lời, bộ dạng không muốn so đo với trẻ con.
Điệu bộ ấy lại càng khiến Quý Thư Doanh tức hơn.
Sáng nay ở văn phòng luật, lúc bắt tay với luật sư Đỗ anh cũng thế. Nhìn thì lịch sự, nhưng động tác lại mang vẻ kiêu ngạo, như thể sạch sẽ quá mức, chạm vào ai nhiều một chút là thấy phiền.
Cô ghét kiểu người như vậy.
Không thèm để tâm đến tên khó ưa kia nữa, Quý Thư Doanh tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Giang Nghi Lăng.
Dưới lớp vỏ bọc ngọt ngào, chẳng mấy chốc cô đã moi ra được kha khá thông tin: người phụ nữ dịu dàng trước mắt tên là Giang Nghi Lăng, 27 tuổi, làm việc trong ngành tài chính.
Chồng cô ấy là Đoạn Thanh Dã, cao tầng của một tập đoàn lớn ở nước ngoài, đang đi công tác ở Nhật, Bùi Viễn Chi thay mặt đưa cô đi khám thai.
“Bạn trai em đâu? Sao không đi cùng?” Giang Nghi Lăng nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt hiện lên chút thắc mắc.
Quý Thư Doanh nghẹn họng. Cô giờ làm gì có bạn trai?
Người yêu cũ thì cũng tính là có một người.
Quý Thư Doanh đang suy nghĩ nghiêm túc, không nhận ra người đàn ông ngồi ghế lái phụ khẽ ngước mắt, nhìn qua gương chiếu hậu.
Hai bên đường là hàng cây ngô đồng xanh mướt bị gió thổi phần phật lướt qua. Cửa kính xe mở hé, ánh nắng đầu hè dịu nhẹ rọi vào khoang xe.
Gương chiếu hậu phản chiếu lại một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, lông mi dài cong vút khẽ lay động, giống như cánh bướm vỗ nhẹ giữa ánh sáng, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Ánh nắng nhẹ phủ lên sườn mặt hoàn hảo của cô một lớp hào quang dịu dàng, như thể gột đi vài phần sắc sảo, chỉ còn lại sự mềm mại và dịu dàng. Ngay cả lớp lông tơ cũng hiện rõ dưới ánh sáng ấy.
Vài giây sau.
Người phía trước thu lại ánh nhìn.
Quý Thư Doanh nghĩ đến tên người yêu cũ kia, nghiến răng nghiến lợi: “Chết rồi.”
“…Chết rồi?”
Giang Nghi Lăng sững người, sau đó nhận ra cô đang nói mỉa liền bật cười: “Cãi nhau với bạn trai à?”
“…”
Lúc này Quý Thư Doanh mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình nghe không khác gì mấy cô gái đang giận dỗi người yêu trong lúc yêu đương mặn nồng.
Nhưng cô cũng lười giải thích thêm. Hiểu lầm thì hiểu lầm, trải qua bao chuyện trong một ngày, cô đã tiêu hao quá nhiều sức lực và tinh thần, chẳng buồn nói thêm gì nữa, lập tức rơi vào chế độ tiết kiệm pin.
Thư thái tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, trong lúc rảnh rỗi còn âm thầm đánh giá.
Nội thất xe này cũng ổn đấy, ghế sưởi kiêm massage tiêu chuẩn, nội thất bọc nhung cao cấp, sờ vào không tệ, cô miễn cưỡng chấp nhận được.
Giang Nghi Lăng liếc nhìn cô gái đang trong trạng thái thả lỏng hoàn toàn, váy ngắn ngang đầu gối lộ ra đôi chân trắng nõn mảnh mai, đầu ngón tay còn đang nghịch nghịch mấy viên đá lấp lánh đính trên ốp điện thoại, nhìn trông hơi buồn cười.
Cô từ tốn kể cho Quý Thư Doanh nghe về những chuyện thú vị mà mình từng gặp khi mang thai.
“Lần trước, chị không nhịn được, tham ăn ăn dưa hấu lạnh, kết quả đau bụng dữ dội, làm chồng chị sợ xanh cả mặt…”
Quý Thư Doanh nghe đến mê mẩn.
Giang Nghi Lăng cũng không ngờ cô gái này xinh đẹp nổi bật như vậy, mà tính cách lại đơn thuần đến thế. Ban đầu khí thế hừng hực, vừa chửi vừa đòi đánh người, vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn đi ăn cơm với họ, không hề có chút tâm cơ nào, còn kiên nhẫn ngồi nghe cô kể những chuyện vụn vặt thế này.
Cô thấy vô cùng thương mến, không nhịn được trêu chọc Quý Thư Doanh: “Cứ thế đi theo bọn chị? Em không sợ chị với anh ấy bán em đi à?”
Quý Thư Doanh khẽ chớp mi, hơi cạn lời.
Trông cô giống một bé con ba tuổi ở trường mẫu giáo lắm sao?
Huống hồ, Bùi Viễn Chi là luật sư đại diện của hãng luật danh tiếng, không đến mức vi phạm pháp luật mà làm kẻ phạm pháp đâu nhỉ?
Nhưng trước đó cô vừa bảo là không quen Bùi Viễn Chi, giờ chỉ còn cách giơ điện thoại lên lắc lắc, nghiêm túc nói: “Chị à, em là người trưởng thành, gặp nguy hiểm em biết báo cảnh sát.”
Giang Nghi Lăng lần này thật sự không nhịn nổi, bật cười thành tiếng: “Chị trêu em thôi, em đáng yêu quá, còn tưởng thật nữa… Vậy lát nữa em muốn ăn gì?”
Quý Thư Doanh cũng không khách sáo: “Em muốn ăn…… được không ạ?”
“Được chứ.” Giang Nghi Lăng đồng ý ngay, rồi nhớ ra bữa này còn có hai người nữa cùng ăn, bèn nhìn về phía trước hỏi Bùi Viễn Chi: “Còn hai người thì sao?”
“Phụ nữ ưu tiên, tùy hai người.”
Bùi Viễn Chi đáp, mắt vẫn không rời khỏi màn hình trước mặt.
Quý Thư Doanh hừ lạnh trong lòng. Miệng thì nói phụ nữ ưu tiên, nhưng căn bản không thèm nhìn lấy một cái, giả vờ nghiêm túc, thực ra là qua loa cho có.
Trong nhà hàng Pháp.
Nội thất kiểu Pháp tinh tế, lộng lẫy mang hơi thở cổ điển Trung cổ, đèn chùm thiết kế xa hoa lại không kém phần lãng mạn, khăn trải bàn thêu hoa văn phức tạp, cánh hoa Juliet trong bình cổ nhỏ khẽ rung động, tươi mới kiều diễm.
Nấm đen truffle được dùng làm điểm xuyết, bò hầm cà chua hòa quyện với rượu vang đỏ, không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, trong lành, nhiệt độ vừa phải.
Khai vị, món chính lần lượt được dọn lên, rồi đến món tráng miệng tinh xảo, nào là phô mai burrata nho xanh, bánh phô mai basque...
“Em ăn xong rồi, vào nhà vệ sinh một lát, chị cứ từ từ dùng bữa nhé.” Quý Thư Doanh đặt dao nĩa xuống, nói với Giang Nghi Lăng, ánh mắt liếc qua Bùi Viễn Chi đối diện.
Anh có vẻ rất bận, suốt bữa hầu như không đụng đũa, cứ mải trả lời tin nhắn.
Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, có đói chết thì cũng đáng đời.
“Đi đi.” Giang Nghi Lăng mỉm cười đáp lại.
Nhìn bóng lưng Quý Thư Doanh rời đi, Giang Nghi Lăng lại liếc sang Bùi Viễn Chi phía đối diện.
So với trận chiến khói lửa trước đó, bữa ăn này khá yên bình, nhưng trong cái yên bình đó lại mang chút kì lạ khó nói. Cô không đoán được hai người này rốt cuộc có mối quan hệ gì.
“A Viễn, cô Quý là ...?” Giang Nghi Lăng nói có phần do dự, không biết nên dùng từ gì cho thích hợp.
Đoạn Thanh Dã và Bùi Viễn Chi quan hệ rất thân thiết, nếu đối phương có bạn gái hay vợ, trong nhóm bọn họ không lý nào lại không biết.
Nếu nói không quen, thì suốt cả đoạn đường hai người này cứ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
“…Là người anh quen à?”
Giang Nghi Lăng chọn cách nói bảo thủ.
“Cũng phải, mà cũng không hẳn.” Bùi Viễn Chi đáp, đặt điện thoại xuống, chậm rãi ăn vài miếng.
Lưng anh thẳng tắp, chỉ một hành động đơn giản cũng toát lên vẻ nhã nhặn, ung dung.
Giang Nghi Lăng lập tức nổi lòng hiếu kỳ.
Nhờ Đoạn Thanh Dã mà thỉnh thoảng cô cũng nghe kể vài chuyện về người bạn nối khố này, chẳng hạn từng có một cô bạn gái cũ, sau khi chia tay đòi những hai triệu tiền chia tay, suýt nữa bị anh cho vào tù.
Cô rất khó hình dung người như Bùi Viễn Chi nếu có bạn gái hay vợ, thì người đó sẽ là người thế nào?
“Vậy hai người…” Giang Nghi Lăng còn định hỏi tiếp, nhưng Bùi Viễn Chi đã chủ động kết thúc vấn đề này: “Lát nữa anh đưa em về trước.”
Anh đặt dao nĩa xuống, cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Giang Nghi Lăng cũng cảm nhận được mình hơi vượt quá giới hạn. Có lẽ do Quý Thư Doanh quá dễ gần, lại dễ mến, khiến cô buông lơi mất chuẩn mực xã giao thường ngày.
Cô thu lại ánh mắt, cười nói: “Được, phiền anh rồi.”
Bên kia.
Sau khi từ nhà vệ sinh quay lại, Quý Thư Doanh đi thẳng tới quầy lễ tân để thanh toán.
Cô vốn không phải kiểu người thích chiếm lợi của người khác. Ngay từ khi đề xuất đi ăn ở đây, cô đã xác định sẽ trả tiền.
Nhân viên lịch sự nói: “Thưa cô, bàn này đã được thanh toán rồi ạ.”
“Là ai thanh toán vậy ạ?” Quý Thư Doanh hỏi.
Bữa ăn hôm nay tính trung bình đầu người cũng mấy ngàn, không thể để một mình Giang Nghi Lăng trả hết.
“Là thanh toán từ thẻ của Bùi tiên sinh ạ.”
Quý Thư Doanh hơi ngạc nhiên. Bùi Viễn Chi thanh toán từ lúc nào? Cô mải ăn, hoàn toàn không chú ý.
Nhưng đàn ông mời phụ nữ ăn cơm cũng là chuyện thường tình, cô đành thản nhiên quay lại bàn.
Không bao lâu sau, Giang Nghi Lăng cũng bảo muốn đi vệ sinh.
Nhà hàng này phục vụ rất chu đáo, có hẳn nhân viên đi theo hỗ trợ phụ nữ mang thai.
Nhìn theo bóng lưng Giang Nghi Lăng rời đi, không khí vốn đang vui vẻ hòa thuận lập tức lạnh xuống, trên bàn giờ chỉ còn cô và Bùi Viễn Chi.
Không khí trở nên hơi ngượng ngập, có chút vi diệu.
Ban đầu còn có tài xế đi cùng, giờ tài xế cũng chẳng thấy đâu.
Quý Thư Doanh cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại, lướt đại vài cái.
Giang Nghi Lăng sao còn chưa quay lại?
Cô bắt đầu thấy bứt rứt, không yên, liên tục thay đổi tư thế, chỉ là nhịp thở có hơi hỗn loạn.
Lại nhìn sang người đàn ông đối diện, vẫn đang xử lý công việc, bình tĩnh, thản nhiên, chẳng hề có chút xấu hổ nào khi tình cờ gặp lại người tình một đêm.
Quý Thư Doanh không thích cảm giác bị phớt lờ, cũng ghét nhìn thấy đối phương thản nhiên như không có gì.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định ra tay, giành lại thế chủ động: “Bùi tiên sinh.”
“Ừm?”
Quý Thư Doanh vô thức vuốt nhẹ ốp điện thoại, “Anh thật sự không nhớ tôi sao? Một chút ấn tượng cũng không có?”
Một người đàn ông đã hoàn toàn say thì có nhớ nổi không?
Có vẻ là không.
Vậy tức là, đêm đó anh hoàn toàn tỉnh táo.
“Chẳng phải sáng nay chúng ta vừa mới gặp nhau à, cô Quý.” Bùi Viễn Chi nói một cách nhàn nhạt, mắt cũng không ngẩng lên.
Tất nhiên không phải cuộc gặp ở KS vào sáng nay.
Rõ ràng anh biết là cô không có ý đó.
Quý Thư Doanh im lặng mấy giây.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi. Tính cách của cô vốn là kiểu thẳng thắn, trừ khi có điều gì đặc biệt muốn đạt được thì cô mới cố kìm nén, chịu vòng vo đôi chút.
“Anh biết tôi không nói đến hôm nay.”
Cô chống tay lên bàn, cằm tựa vào mu bàn tay, ngón tay xoắn lấy một lọn tóc, cứ quấn đi quấn lại, đôi mắt sáng rực rỡ không chớp nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, thẳng thừng hỏi: “Tôi đang nói... ví dụ như một tháng trước?”
Ánh mắt cô nóng bỏng và trực diện, khiến người ta khó lòng phớt lờ.
Rõ ràng có một ý tứ rằng: nếu không có được câu trả lời từ anh, cô sẽ không bỏ qua.
Bùi Viễn Chi khẽ bấm nút điện thoại, tách một tiếng, khóa màn hình rồi đặt xuống bàn.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Quý Thư Doanh có một khuôn mặt xinh đẹp đến mức gần như “quá đà”, ánh mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng, một vẻ đẹp lộng lẫy rực rỡ.
Lúc này, ngón tay trắng nõn đang nghịch một lọn tóc đen nhánh, mơn trớn không yên, sự tương phản giữa các sắc độ khiến người ta liên tưởng đến móng vuốt mèo, mềm mại nhưng đầy khiêu khích.
Giống như một con mèo Ba Tư kiêu ngạo, kiêu kỳ, đang từ trên cao chất vấn, làm sao lại có người không nhớ cô được?
“Cô Quý muốn tôi đưa ra câu trả lời gì?”
Giọng Bùi Viễn Chi lạnh nhạt, nhẹ nhàng đẩy câu hỏi trở lại cho cô.
Dưới ánh đèn dịu dàng, những vùng sáng tối khắc sâu đường nét trên gương mặt anh, nơi xương mày có một nốt ruồi đen nhỏ, càng tôn thêm vẻ lạnh lùng. Cúc áo sơ mi mở một nút, lộ ra phần cổ thon dài và yết hầu rõ ràng, đường nét chỉnh tề, lại mang theo vài phần cấm dục.
Khi anh thực sự nhìn ai đó bằng ánh mắt nghiêm túc, Quý Thư Doanh mới cảm nhận rõ sự áp lực ấy.
Như thể bản thân trở nên trong suốt, bị quan sát, bị soi xét.
Mọi suy nghĩ nhỏ nhặt đều không có nơi ẩn náu.
Ngoài hương của nến thơm và mùi thức ăn được chế biến bằng nguyên liệu cao cấp, Quý Thư Doanh còn ngửi thấy mùi nước hoa nam nhàn nhạt, mùi đàn hương trầm, tầng hương sau ấm áp và tao nhã, từng sợi, từng sợi quấn lấy nhau, mơ hồ và ám muội.
Ngón tay cô vô thức vò lấy khăn trải bàn, nhàu nát đến mức không ra hình dáng.
Cô cố gắng kiềm chế bản năng muốn tránh né ánh mắt anh, ép mình nói: “Không thẳng thắn trả lời câu hỏi của một quý cô, hình như... không được lịch sự cho lắm nhỉ?”
Bùi Viễn Chi nhìn cô vài giây, giọng điệu nhàn nhạt, mang theo chút trêu ghẹo: “Có người coi tôi như đồ - chơi - rung, ngủ xong rồi chạy, hình như còn bất lịch sự hơn.”
“Cô thấy sao, cô Quý?”